Tuy rằng trong lòng ta nghĩ như vậy nhưng ta vẫn còn chưa có đi.
Đại hội pháo hoa tối hôm nay ở trên phố nghe nói là chưa bao giờ có, nhưng nghe tin đồn trên phố, chỉ là màn chào mừng khi quan lại quyền quý gặp nhau, ta vừa nghe liền hiểu rõ, thân phận của Bùi Nguyên Hạo cũng không lộ ra ngoài. Tuy hộ vệ chung quanh châu phủ đã bảo hộ rất khá, nhưng không biết vì sao, trong lòng ta luôn có chút bất an.
Giống như, giống như tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng là, sẽ xảy ra chuyện gì?
Mang theo bất an và nghi ngờ như vậy, thời gian qua thật sự lâu, màn đêm buông xuống cũng không có để cho ta cảm thấy được có gì khác biệt, chỉ là để trước mắt che lấp càng thêm thâm sâu hơn một chút, nhưng chính là bởi vì như thế, thi thoảng nhìn qua màn đêm lại có vẻ càng thêm rõ ràng rồi.
Ta nhớ rõ trước kia lão đại phu kia từng nói qua, ánh mắt ta hồi phục lại thị lực, ngay tại mấy ngày này, có lẽ, thật sự rất nhanh.
Chỉ chốc lát sau, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, bởi vì đêm nay có đại hội pháo hoa, một nửa người trong thành Dương Châu đều tụ tập đến nơi này, so với phiên chợ người đến người đi, hiện giờ càng có thể nói là người ta tấp nập, tiếng động nhớn nháo gọi nhau, cắt qua trời xanh yên tĩnh, ngay cả sao trên bầu trời cũng trở nên náo nhiệt.
Ta ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đen thui, nhẹ nhàng đưa tay quơ quơ trước mắt.
Giống như càng ngày càng rõ ràng rồi.
Đúng lúc này, lại có một tiếng hoan hô bắt đầu khởi động trong đám đông, có người hô lớn: ‘’Nhanh nhìn bên trên!’’
Tiệc tối hôm nay được tổ chức trên cổng thành Dương Châu, nơi đó phong cảnh tốt, có thể thu hết cảnh đêm ở Dương Châu vào trong mắt, mà chung quanh lại là trạm gác nghiêm ngặt, tất cả Châu phủ đều được bảo vệ cẩn thận.
Ta ngẩng đầu, liền thấy được bóng mờ cao cao trên cổng thành, trong sự hoảng hốt, dường như vẫn nhìn thấy được một chút quen thuộc.
Trên cổng thành, một bóng dáng mạnh mẽ cao lớn từ từ xuất hiện, áo đen dường như hòa làm một thể với đêm tối vô tận, dưới ánh trăng, có vẻ thần bí như thế, quỷ mị như ảnh.
Là hắn?
Giờ khắc này, đột nhiên có chút chua xót nảy lên từ đáy lòng, dường như đầu lưỡi cũng đã nếm được, trong trái tim càng khổ sở hơn.
Cho dù ta mỳ, vẫn là có thể từ nơi nhiều người như thế, liếc mắt một cái liền nhận ra bóng dáng của hắn, cũng bởi vì là hắn, cho nên so với bất kỳ kẻ nào đều càng khắc thêm rõ ràng ở trong mắt, khắc trong đầu, là vì, ta vĩnh viễn đều loanh quanh nhớ về hắn sao?
Nhưng cái khổ sở chua chát của ta, chính là dù người xung quanh vốn không có cách cách nào lý giải, tất cả bọn hắn đều kinh ngạc nghị luận, thậm chí có thể nghe được nhóm các tiểu cô nương kia thầm than: ‘’Kia là ai? Nhìn giống như thần tiên.’’
‘’Thần tiên, thần tiên cũng không đẹp bằng hắn…’’
Thần tiên? Có lẽ thế, ta đoán trong mắt hắn nhất định đang là sự lãnh ngạo cao cao tại thường, thật sự như là đang nhìn xuống chúng sinh.
Nghĩ như vậy, không biết vì sao ta cũng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mơ hồ kia.
Không biết vì sao, bóng dáng kia hình như run rẩy một phen, đột nhiên đưa tay đỡ lấy bờ tường, nhìn xuống.
Ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn phía dưới, giữa lúc hoảng hốt ta cảm thấy được giống như chúng ta đang đối diện, nhưng ta biết đương nhiên là không thể, khoảng cách xa như thế, hắn làm sao có thể nhìn tới được ta, huống chi, chung quanh còn có nhiều người như thế.
Hoàng tử nhà trời là người được vạn người kính ngưỡng, nhưng trong mắt bọn họ, cái gì cũng không nhìn đến.
Suy nghĩ như vậy, đỉnh đầu truyền đến một tiếng nổ vang, chỉ thấy một đóa pháo hoa sáng lạn nở rộn trong trời đêm.