Đầu thu năm thiên triều Triệu Thánh, đại hôn của thái tử Bùi Nguyên Tu.
Nhiều năm chiến hỏa phân tranh để cho mảnh đất Trung Nguyên che đậy một tầng khói mù màu xám, mà đại hôn của thái tử lại để cho Hoàng Cung lộ ra một mảnh tươi hồng sáng lạn.
Dưới mái hiên treo đèn lồng màu đỏ, trên ngọn cây treo sợi dây tơ hồng, không có chỗ nào là không hoa lệ lóa mắt, trong cung tăng thêm không ít sự vui mừng, chiếu rọi trên mặt của mỗi người, cũng che kín vẻ hân hoan.
Nhưng tổng quán thái giám Ngọc Công Công đứng ở dưới đèn lồng màu đỏ ngoài đại điện lớn nhất, trên mặt đều là khói mù, thỉnh thoảng ông quay đầu nhìn không khí vui mừng bên trong đại điện, lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ chốc lát sau, bên cạnh có một đám tiểu thái giám vội vã chạy tới, ông ta cấp tốc bước lên phía trước: ‘’Tìm thấy chưa?’’
‘’Hồi tổng quản, còn chưa thấy.’’
‘’Còn chưa thấy? Vậy các người tới đây làm gì? Còn không mau đi tìm.’’
‘’Vâng ạ.’’
Những tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy đi tìm kiếm khắp nơi.
Ngọc Công Công nhìn bóng lưng dồn dập của bọn họ, chính mình cũng trở nên có chút nóng nảy, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu nhìn lên, nhạc hỉ trong đại điện đã tấu đến đoạn cao trào, văn võ bá quan đang nâng chén cùng chúc mừng.
Ngày đại hôn của Thái tử, lại cưới người vợ đích thị là người phụ nữ đẹp nhất Thiên triều, cháu đằng ngoại của Ân Hoàng Hậu đương triều, Ly Châu, vốn dĩ đây là ngày khắp chốn mừng vui như vậy, vài vị hoàng tử, thậm chí ngay cả Ngũ hoàng tử Bùi Nguyên Phong quanh năm ở trong quân đội cũng đều đã trở về kinh đô, nhưng trên bữa tiệc ăn mừng, Tam Hoàng tử Bùi Nguyên Hạo lại biến mất.
Nghĩ lại khi mình vừa mới bẩm báo với Ân Hoàng hậu, sắc mặt của bà lúc đó khiến Ngọc Công công không nhịn được rùng mình một cái.
Bóng đêm đã càng ngày càng đậm hơn, giờ lành cũng càng ngày càng đến gần, Ngọc Công công có chút bất an đứng thẳng, ông quay đầu nhìn quần thần trong đại điện đã bắt đầu thấy được có gì khác thường, nhao nhao nghị luận, đơn giản chính mình cũng chạy xuống, sau khiến thủ hạ bên dưới: ‘’Ngươi, đi đến cung Tử Thần, ngươi đi đến điện Chiêu Hòa, ngươi dẫn người đến bên kia cửa Nam Cung nhìn xem… Tất cả mọi người đều xốc lại tinh thần cho ta, nhanh chóng đi tìm. Nếu không tìm được người, cẩn thận cái đầu của các ngươi!
‘’Vâng ạ!’’
Mọi người lại cuống quýt tản ra rồi.