1.
Bạn trai tôi có một tiểu thanh mai.
Bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, so với anh em ruột còn thân thiết hơn.
—— Khi tôi và Kỳ Huy mới bắt đầu hẹn hò, anh ấy đã giới thiệu như vậy về Doãn Tiểu Y.
Tôi hoàn toàn tin tưởng anh ấy. Cho đến khi, đàn em của Kỳ Huy nói với tôi:
“An Nghiên, chị đừng quan tâm mỗi dự án của chị, chị hãy thường xuyên đến phòng thí nghiệm của bọn em đi.”
Tôi và cô ấy cũng quen biết, nên đau khổ phàn nàn: “Chị không có thời gian. Em cũng không phải không biết biệt danh của người hướng dẫn chị mà?”
Một lúc lâu sau, đàn em mới trả lời: “Em gái Kỳ Huy mỗi ngày đều đến phòng thí nghiệm tìm anh ấy, rất nhiều người đồn đoán, có phải chị với anh ấy đã chia tay rồi không!”
Tôi giật mình.
Kỳ Huy không phải người đào hoa, tôi rất tín nhiệm anh.
Nếu đó là một sinh viên nữ, tôi còn có thể ghen, giận dỗi anh vài câu nhưng Doãn Tiểu Y lại là em gái của anh ấy, có thể mọi chuyện chỉ là tin đồn của người ngoài mà thôi.
Nói vậy chứ, hôm đó, tôi hơi bất ngờ khi tiện đường ghé thăm Kỳ Huy.
Bởi vì, Doãn Tiểu Y thực sự ở đó.
Trời nóng, cô ta gọi kem ship đến phòng thí nghiệm Kỳ Huy.
Có lẽ do đếm thiếu người, cô ta mua thiếu một cây kem. Vì vậy, cô ta nói: “Kỳ Huy, anh phải chịu ấm ức rồi, ăn chung với em đi!”
Tôi đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn Doãn Tiểu Y đưa kem đến bên miệng Kỳ Huy.
Anh đang nhìn máy tính, có lẽ cảm thấy phiền nên quay mặt tránh đi.
“Anh không thích ăn ngọt, em cũng không phải không biết mà.”
Doãn Tiểu Y còn muốn nói gì đó, nhưng đàn em đứng gần cửa đã phát hiện ra tôi, gọi: “Chị dâu đến ạ, chị mau vào đi!”
Kỳ Huy lập tức quay đầu, Doãn Tiểu Y run tay, cây kem vừa vặn rơi trên người anh ấy.
Màu hồng, có lẽ là vị dâu tây.
Kỳ Huy là người có bệnh thích sạch sẽ, lập tức nắm lấy quần áo, lắc chúng hai lần. “Chân tay hậu đậu, em có thấy mình phiền không?”
Doãn Tiểu Y đột nhiên nổi giận.
Cô ta quay đầu rời đi, còn để lại một câu: “Em có lòng tốt đưa anh ăn, anh còn chê em! Em về nhà mách tội anh.”
Sắc mặt Kỳ Huy trầm xuống, “Em là người làm bẩn quần áo của anh, giờ còn không nói lý nữa!”
Tôi biết Kỳ Huy đôi khi tính tình như trẻ con, hơi tí lại giận dỗi. Nếu Doãn Tiểu Y thật sự về nhà mách tội, bố mẹ anh ấy sẽ nhắc nhở, anh ấy càng phiền hơn. Vì vậy, tôi tranh thủ thời gian, ngăn Doãn Tiểu Y lại, hòa giải: “Đừng đi,đừng đi, để chị thay em dạy cho anh ấy một bài học được không?”
Cuối cùng, Doãn Tiểu Y đề nghị bồi thường Kỳ Huy một bộ quần áo.
Chúng tôi bắt taxi đến trung tâm thương mại.
Kỳ Huy dáng cao, chân dài, mặc đồ nào cũng vừa người, nhưng Doãn Tiểu Y lại có ánh mắt rất độc đáo, suốt ngày líu lo muốn Kỳ Huy thử cái này cái kia.
Tôi cảm thấy nhàm chán, đi dạo quanh cửa hàng, vô thức tìm mác giá của quần áo.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, những trung tâm mua sắm như thế này không nằm trong phạm vi tiêu dùng của tôi.
Phải cảm ơn những chiếc gương đặt so le trong cửa hàng.
Bởi vì lúc đó, qua hình ảnh phản chiếu trên gơng, tôi nhìn thấy Doãn Tiểu Y đang nhìn chằm chằm vào gáy tôi.
Đó là loại biểu cảm gì?
Có lẽ là khinh thường, giễu cợt, và cả một sự trịch thượng… thương hại.
Tay tôi có cảm giác như bị côn trùng đốt, quần áo từ trong tay rơi xuống.
Đúng là chất liệu tốt, khi điều hòa thổi đến, đầu ngón tay mát lạnh.
Doãn Tiểu Y chậm rãi thu hồi ánh mắt, bước ra chỗ khác.
Tôi đứng bình tĩnh nửa phút trước khi quay lại phòng thử đồ.
Kỳ Huy đứng trước gương, không kiên nhẫn hỏi “Doãn Tiểu Y, em hài lòng chưa?”
Bộ trang phục này cuối cùng cũng được Doãn Tiểu Y chấp thuận.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng đóng gói, “Đây là sản phẩm nằm trong bộ sưu tập mới ra mắt, không có khuyến mãi, 4999 tệ, ngài có thẻ hội viên không?”
Tim tôi lỡ nhịp khi nghe giá.
Đắt như vậy sao?
Mới một tuần trước, tôi vừa mua cho Kỳ Huy một bộ đồ ngủ, giá 99 tệ còn miễn phí vận chuyển.
Tôi bước lên kéo tay Kỳ Huy, định bảo anh đừng mua nhưng Doãn Tiểu Y không hề lo lắng, rút thẻ tín dụng ra thanh toán.
“Vậy lấy cái này đi.”
Nói xong lại nháy mắt với Kỳ Huy: “Lệ cũ, em mua quần áo cho anh, anh mời em đi ăn.”
Hai người sánh vai đi trong trung tâm thương mại, người bán hàng ở tiệm hoa bên cạnh đã mời chào: “Anh trai, mua tặng bạn gái một bó hoa hồng, hôm nay chúng tôi đang có chương trình sự kiện.”
Doãn Tiểu Y nhếch miệng như muốn nói “Được.”
Tôi cắn chặt răng, tiến lên một bước. “Tiểu Y, nếu em thích, để chị mua cho em. Hôm nay em tặng quà Kỳ Huy, chị… chị thay anh ấy trả quà đáp lễ.”
Doãn Tiểu Y rút bàn tay đang chạm vào cánh hoa hồng.
Cô ta cười nói với tôi: “Chị An Nghiên, em nhận nhiều hoa hồng lắm rồi, nhìn thấy phát ngán."
“Hơn nữa, tặng hoa cũng có ý nghĩa. Chị tặng em hoa hồng, có ý nghĩa gì?”
Đúng vậy, tôi không thể tặng cô ta hoa hồng, còn Kỳ Huy thì được, đúng không?
Tối hôm đó, tôi thức trắng đêm.
Toi đã suy nghĩ rất lâu, tâm lý của Doãn Tiểu Y là gì?
Cô ta thật sự là ngây thơ hồn nhiên, vô tư làm nũng “anh trai” của mình?
Hay cô ta có ý với Kỳ Huy, cho nên muốn phá hoại tình cảm giữa tôi và anh ấy?
Khả năng thứ hai có vẻ vô lý, bởi nếu thích Kỳ Huy, cô ta đã có thể tấn công từ mười mấy năm trước, cần gì đợi đến bây giờ mới ra tay.
Vậy chỉ còn khả năng đầu tiên.
Tôi sợ bản thân nhạy cảm suy nghĩ nhiều, lên mạng tìm đọc vô số bài đăng, đến khi hai mắt chua xót đỏ hoe, tôi mới tìm ra kết luận.
Tôi đúng.
Dù là thanh mai trúc mã, hai nhà quen biết thân thiết…
Thì khi Kỳ Huy có bạn gái, anh ấy và cô ta, cũng nên giữ khoảng cách nhất định.
2.
Tôi gặp Doãn Tiểu Y lần đầu tiên trong quán cà phê của trường Đại học A.
Vào thời điểm đó, vì điểm thấp trong kỳ thi tuyển sinh đại học, Doãn Tiểu Y phải ra nước ngoài du học, trong khi Kỳ Huy ở lại, học Đại học A. Dịp về nghỉ hè, Doãn Tiểu Y mới phát hiện ra bên cạnh Kỳ Huy có thêm một người, là tôi.
Lúc đó tôi cảm thấy cô ta là một cô gái vui vẻ, hoạt bát, tuy gia đình khá giả nên cô ta có một chút kiêu căng nhưng cũng rất đáng yêu.
Món quà gặp mặt đầu tiên cô ta tặng tôi, thực sự khiến tôi choáng váng.
Đó là một chiếc vòng tay của Cartier.
Ngày đó mưa dầm liên miên, bầu trời âm u, nhưng vòng tay vẫn tỏa ra ánh sáng dịu dàng mà chói mắt.
Tôi trở về ký túc xá, lên mạng tìm kiếm một lúc lâu, làm sao tôi có thể tin được em gái của bạn trai sẽ tặng tôi một món đồ trang sức lên đến năm chữ số.
Tôi hỏi Kỳ Huy, có nên trả nó lại hay không?
“Em tra ở trên web chính thức, nó có giá hơn hai vạn… Quá quý giá!”
Một chiếc vòng tay như vậy còn đắt hơn tất cả số quần áo trong tủ tôi cộng lại. Tôi nghĩ, chắc mình cũng không nên đeo nó.
Nhưng Kỳ Huy không quá coi trong: “Chắc em ấy mua ở cửa hàng miễn thuế, không phải giá gốc đâu—— Em cứ cầm đi, so với quà cha mẹ anh cho cô ấy, không đáng bao nhiêu.”
Cũng không biết làm sao lời nói của tôi truyền đến tai Doãn Tiểu Vy, cô ta đến tìm tôi nói: “Chị An Nghiên, thật ra em có chuyện muốn nhờ chị. Giáo sư của chúng em bắt viết luận văn, em viết đến nhức cả đầu rồi. Chị tìm tư liệu giúp em đi.”
Tôi muốn từ chối “ Em học ở trường nước ngoài, chương trình học không giống nhau, chị sợ chị không làm được.”
Doãn Tiểu Y nắm lấy tay tôi lắc lắc: “Chị An Nghiên, anh Kỳ Huy nói với em chị là sinh viên xuất sắc của Đại học, chị nhất định làm được mà, đừng khiêm tốn.”
Cô ta thực sự đã gửi cho tôi thông tin và nội dung của bài tập.
Nó không hề liên quan đến chuyên ngành của tôi. Nhưng tôi đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan—— Nếu làm, thì tôi sợ mình làm không tốt, bị mọi người chê cười, không làm, nhưng tôi đã nhận một món quà đắt tiền như vậy…
Cuối cùng, tôi vùi mình trong thư viện nửa tháng, rốt cuộc đã hoàn thành bài tập ra hình ra dạng.
Tuần cuối cùng tôi làm bài tập kia, gia đình của Doãn Tiểu Y và Kỳ Huy đã cùng nhau đi Nhật Bản nghỉ hè.
Hai gia đình, sáu người, cùng nhau đi du lịch.
Trước đó, Kỳ Huy đã hỏi tôi muốn đi cùng hay không. Tôi đã tiết kiệm được một số tiền, đủ để trả cho chuyến du lịch. Nhưng chỉ bảy ngày mà tiêu hết tất cả số tiền tôi tích lũy, tôi cảm thấy rất đau lòng.
Vì vậy, tôi nói: “Anh chỉ cần mang về cho em một món quà lưu niệm nhỏ là được rồi.”
Kỳ Huy quả thật đã mang về cho tôi một hộp đồ ăn vặt cũng như đồ lưu niệm. Mỗi lần cầm một món đồ, anh lại kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị của địa phương đó.
“Anh sẽ nói với em nhiều lần nữa, như thể em đã đi cùng anh.”
Về phần Doãn Tiểu Y, trở về không bao lâu, cô ta kết thúc kỳ nghỉ hè sớm, bay trở lại trường học. Từ đó, mấy năm liền đều chưa về nước.
Từ vòng bạn bè của cô ta, tôi đoán cuộc sống của Doãn Tiểu Y trôi qua rất vui vẻ. Bạn trai cũng thay đổi mấy người, tất cả bọn họ đều cao ráo, giàu có và đẹp trai. Gu thời trang cũng thay đổi từ trong sáng sang nóng bỏng.
Tôi vốn cho rằng Doãn Tiểu Y sẽ nhập cư, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô ta không chút do dự, quay lại thành phố A.
Lúc đó, tôi và Kỳ Huy cũng vừa tốt nghiệp, bắt đầu học lên nghiên cứu sinh.
Doãn Tiểu Y không có công việc chính thức nào để làm, nhất thời nói sẽ đăng ký học thạc sĩ, ở nhà ôn thi, còn muốn cùng bạn bè khởi nghiệp, nhưng cuối cùng không có dự định nào được thực hiện.
Mẹ của Kỳ Huy từng phàn nàn với tôi: “Con bé Tiểu Y này, là người tốt nhưng lại được gia đình nuông chiều quá, chính họ đã làm hư con bé. Tuổi trẻ mà nhàn rỗi, thật lãng phí!”
Tình cảm giữa tôi và Kỳ Huy rất ổn định, mối quan hệ của chúng tôi cũng được gia đình anh ấy tán thành.
Thỉnh thoảng, dì sẽ dẫn tôi đi chơi, thậm chí còn giới thiệu tôi trước mặt mọi người là “con dâu tương lai, học rất giỏi, tôi cũng rất thích.”
Bạn bè của bà ấy cũng thuận theo tự nhiên khen tôi hiểu chuyện, cư xử tốt.
Nhưng tôi cũng tự biết, có một số việc, tôi không thể nói thẳng với người lớn.
Với điều kiện nhà họ Doãn, cho dù Doãn Tiểu Y cả đời không đi làm, vẫn có thể sống sung sướng, thoải mái như thường.
Không giống như tôi, sợ gia đình của mình không lọt nổi vào mắt xanh của cha mẹ Kỳ Huy, cho nên phải liều mạng học tập, nghiên cứu, lấy lòng giảng viên, chỉ cần thêm một dự án, lý lịch của tôi lại đẹp thêm một phần.
Bởi vì tôi, ngoài lý lịch ra, chẳng còn gì cả.
Tôi nói: “Điều kiện của Tiểu Y rất tốt, em ấy dù đi đường nào cũng suôn sẻ. Chỉ là cần dành một chút thời gian để ngẫm lại con đường tương lai, không phải nhàn rỗi, đó như là mài rìu trước khi đốn củi vậy.”
Đây là lời nói dối.
Thật ra, trong lòng tôi nghĩ Doãn Tiểu Y thực sự nên tìm một công việc nghiêm túc để làm. Thay vì hết lần này đến lần khác đến phòng thí nghiệm tìm Kỳ Huy, quấn lấy anh ấy đi mua sắm, ăn cơm, gặp mặt bạn bè, xem phim, tôi cảm thấy rất bất đắc dĩ.