Sau khi vào lớp, việc đầu tiên Liễu Phi làm là tìm sách giáo khoa Tiếng Anh trong hộc bàn, trông như nghiêm túc chuẩn bị học bài, sau đó Liễu Phi tìm thấy một xấp bài kiểm tra giữa kỳ đã được sửa lại.
Liễu Phi không nhận ra mình đang nở một nụ cười. Tưởng Bạch Lộ bắt đầu sửa bài thi cho cậu ta từ một kỳ thi tháng của học kỳ trước. Khi đó giáo viên bất ngờ muốn thu lại bài kiểm tra, đi thu bài lại nhìn thấy bài thi của Liễu Phi gần như trống không, lớp trưởng giận tím người.
Tưởng Bạch Lộ ngồi gần đó, không thích nghe lớp trưởng phàn nàn nên buột miệng: "Em giúp cậu ấy sửa bài, cũng không mất nhiều thời gian."
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của lớp trưởng, cậu ngồi ở bàn của Liễu Phi, nhanh tay sửa lại bài làm, lúc đó Liễu Phi đứng nhìn cậu từ phía sau.
"Liễu Phi thật nhàn, được Tưởng Bạch Lộ sửa lại bài thi toán giúp!" Lớp trưởng cảm thán.
Tưởng Bạch Lộ hơi xấu hổ, muốn nói cái gì đó, nhưng Liễu Phi im lặng xách cặp ra khỏi lớp.
Lớp trưởng trợn mắt: "Có người nào đó, không biết nói cảm ơn thì phải."
Tưởng Bạch Lộ cười cười: "Chắc là cậu ấy không thích người khác động vào đồ của mình."
Từ đó, mỗi lần giáo viên thu bài kiểm tra, lần nào Tưởng Bạch Lộ cũng sửa lại bài cho Liễu Phi. Lần này không thu bài nhưng Tưởng Bạch Lộ vẫn sửa.
Mặc dù vậy, hai người vẫn không nói chuyện với nhau, gặp nhau cũng không chào hỏi, đi đường va phải cũng chỉ nói xin lỗi hời hợt.
Liễu Phi nhìn mấy tờ giấy ghi chú màu xanh, tưởng tượng ra hình ảnh Tưởng Bạch Lộ cẩn thận viết từng công thức lên giấy, tim lệch một nhịp, cảm giác ấm áp tuôn trào, từ từ sưởi ấm khắp người, trong lòng nở cả rừng hoa... Sau đó, Liễu Phi thấy một tờ giấy màu vàng khác biệt, trên giấy viết: Từ giờ tôi sẽ không giúp cậu sửa bài thi nữa.
Hoa héo hết rồi... Liễu Phi ngẩng đầu nhìn Tưởng Bạch Lộ ngồi hàng phía trước, người ta đang nghiêm túc đọc sách.
Liễu Phi xé tờ giấy màu vàng xuống, cái cảm giác ấm áp lúc nãy, hình như hơi ấm quá, làm lưng đổ mồ hôi.
Đúng lúc này, Liễu Phi thấy được nguyên một 'vết nứt' kéo dài trên bài thi.
......Bạch Lộ muốn nổi loạn?
Liễu Phi vò nát giấy ghi chú, ném vào thùng rác phía sau. Mở sách Tiếng Anh ra, Liễu Phi nghiến răng, nhưng trong lòng bắt đầu lo lắng: Tại sao không giúp mình sửa bài thi nữa? Thái độ thường ngày của mình quá tệ? Cậu ấy khó chịu ư? Hay cậu ấy lại cảm thấy xấu hổ khi làm bạn mình?
"Liễu Phi, tìm gì trong thùng rác vậy?" Cậu bạn mập ngồi kế bên hỏi.
"Không tìm gì hết." Liễu Phi cầm tờ giấy ghi chú, quay lại chỗ ngồi, lật một trang sách.
Cậu bạn mập muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lúc vẫn nói: "Liễu Phi, tiết đầu là Ngữ Văn."
Liễu Phi trừng mắt với hắn, ông đây thích học Tiếng Anh đó, ý kiến gì!
Cả ngày hôm nay, hai người vẫn không nói chuyện với nhau. Tưởng Bạch Lộ ngồi chờ Liễu Phi tới nói chuyện sau mỗi tiết, nhưng cậu ta không làm gì hết.
Không nhìn thấy tờ giấy màu vàng sao? Tưởng Bạch Lộ chuẩn bị đứng dậy đi nói chuyện với Liễu Phi, ai ngờ cậu vừa mới quay đầu lại, Liễu Phi đã chạy ra ngoài. Tưởng Bạch Lộ bối rối đứng đó.
Tiết bốn vừa kết thúc, đám học sinh vọt đi lấy cơm trưa, Tưởng Bạch Lộ lanh lẹ bắt lấy Liễu Phi.
"Tôi có chuyện muốn nói."
Liễu Phi liếc nhìn cậu: "Tôi không có chuyện gì để nói với cậu."
Tưởng Bạch Lộ tự nhủ không được tức giận: "Cậu không cần nghe giảng lại đề sao?"
Liễu Phi giật mình, cậu ta không cần nghe giảng cũng hiểu, tay sờ giấy ghi chú trong túi quần, trong lòng tuy lo lắng nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không rảnh."
Tưởng Bạch Lộ nhíu mày: "Cậu nên nghe giảng, dù sao bài thi lần này tôi vẫn sửa cho cậu mà."
Liễu Phi dịu lại, sau đó Tưởng Bạch Lộ mở sách bài tập Vật Lý ra, nhìn lướt qua: "Tiết tự học tối nay, tôi giảng Vật Lý cho cậu, có thời gian không?"
Tim Liễu Phi đập như trống, tối nay cậu ta thật sự không rảnh, nhưng miệng lại nói: "Có." Đầu óc cậu ta bị đập vào đâu rồi.
Tưởng Bạch Lộ vui vẻ, cậu xua tay y như giáo viên chủ nhiệm: "Giờ cậu đi ăn trưa đi."
Liễu Phi nghe lời bước ra ngoài, đột nhiên tỉnh lại, xoay người định chửi Tưởng Bạch Lộ vài câu, nhưng lời nói ra lại biến thành: "Cậu không đi ăn à?"
"Lát nữa tôi ăn." Thật ra cậu muốn xem kĩ bài Vật Lý trước khi giảng cho Liễu Phi, đề phòng sai sót.
Trong phòng học chỉ có hai người, cả dãy phòng học đều vắng tanh, mọi người đang tập trung ở căn tin trường. Thời tiết khá tốt, trời xanh mây trắng, thật yên tĩnh.
Liễu Phi đứng ngây ra đó. Trong cuộc sống, đôi khi bạn chán nản, mỗi ngày lặp đi lặp lại đều giống nhau, nhưng vào một thời điểm nào đó, thời gian bỗng trôi chậm lại, mỗi phút giây đều khiến bạn cảm thấy những khoảnh khắc lúc này khác hoàn toàn khác so với những thứ tẻ nhạt lúc trước. Ngày hôm qua hay những ngày hôm trước đều chớp nhoáng qua đi, không để lại ấn tượng gì. Nhưng giờ khắc này, bầu trời xanh thẳm, mắt trời nắng chói, gió thổi nhè nhẹ, tiếng cười thỉnh thoảng vang lên từ bên ngoài, thiếu niên mặc đồng phục ngồi ở hàng phía trước, kim giờ kim phút trùng với nhau, Liễu Phi sẽ mãi nhớ khung cảnh này.
Liễu Phi lén lấy giấy ghi chú màu vàng trong túi quần ra, nhìn thật cẩn thận, mặt sau còn viết một dòng chữ: Lần sau tôi giảng cho cậu nghe, nhớ đó.
Nhớ đó?
"Giáo viên nói dạy xong bài mới được về, chắc chắn hôm nay dạy quá giờ."
"Tôi ở đây làm bài tập, tiết tự học nhớ đến."
"Ừm, nhớ rồi."
......
"Gần đây tên đó cau có suốt, nghe nói trước kia còn đánh nhau, kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng đến các học sinh khác... Cậu chịu đựng bằng cách nào thế?"
"Biết làm sao đây, phải nhẫn nhịn thôi." Tưởng Bạch Lộ nhún vai thở dài.
"Ha ha ha ha ha ha." Hai học sinh đứng trong lớp bị chọc cười, Tưởng Bạch Lộ cũng cười rộ lên.
Liễu Phi như rơi vào hầm băng, cậu ta chạy khỏi đó.