Cô ôm bụng mình cười dịu dàng với anh và cùng lúc bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc. Patrick sải bước tới đứng sau cô, xoa bóp phần hông đau mỏi cho cô, khi đoạn ngân ngọt ngoài của giọng nam cao chính vang vọng khắp sảnh. Một cơ thúc mới bắt đầu sâu bên trong bụng cô, và theo bản năng cô dang rộng hai chân ra xa hơn một chút, khi Patrick đỡ với tay đỡ chỗ phình to nặng nề của cô, tựa đầu cô lên mình và cố gắng nhắc nhở cô nhớ hít vào bằng mũi và thở ra bằng miệng khi anh ôm cô trong lúc cô chuyển dạ suốt điệu nhạc tuyệt vời. Khi cơn đau bắt đầu lên đỉnh điểm, cô cố gắng điều khiển âm lượng của mình, cố gắng không phải khóc nấc. Có điều gì đó thoáng qua khóe mắt làm cô phân tâm, và cô nhìn qua hành lang đến khu vực đối diện, nơi cặp vợ chồng lớn tuổi đang ngồi.
Đôi mắt của cô chạm phải ánh mắt của một người ở độ tuổi 50 đang quan sát họ chăm chút với một vẻ tò mò. Bà đeo một chuỗi kim cương ở cổ và dưới dái tai lấp lánh ánh sáng phản chiếu của ánh đèn sân khấu lên làm da màu nâu vàng của bà, điều này đã bổ khuyết thêm phần hoàn hảo cho mái tóc bồng bềnh màu bạc đầy thanh lịch của bà. Fiona không chắc rằng người phụ nữ ấy đã nhìn thấy bao nhiêu, cũng không biết chắc rằng bà có thấy màn phiêu lưu đầy dục tình của hai vợ chồng cô, hay là quá trình Patrick kiểm tra độ dãn nở trong quá trình chuyển dạ của cô. Một cảm giác hồi hộp xộc qua người cô, cô sợ rằng người phụ nữ có thể sẽ gọi ai tới giúp đỡ, phá vỡ sự riêng tư hoàn hảo của họ, điều khả năng là sẽ gián đoạn buổi biểu diễn. Tại thời điểm adrenaline dâng trào đột ngột, bụng cô càng siết chặt hơn khi sự lo lắng của cô tăng cao.
May mắn thay, người phụ nữ trung niên chỉ mỉm cười, nâng cốc sâm panh của mình lên để chúc mừng, có vẻ như họ nghĩ rằng hai người có thể chỉ đang khiêu vũ và tận hưởng khoảnh khắc lãng mạn. Fiona mỉm cười với chính mình, vì vậy nên họ cũng làm như vậy với cô, nhưng không phải vì những lý do mà người phụ có thể đang nghĩ tới. Hoặc là vậy, hoặc là cũng có thể người phụ nữ ấy hoàn toàn tán thành những cuộc phiêu lưu dục tình và chẳng hề lo lắng cô có thể chuyển dạ trong khu vực riêng tư đó. Fiona gật đầu với bà để xác nhận, rồi người phụ nữ quyến rũ kia lại nhìn xuống, hướng sự chú ý quay trở lại màn trình diễn, để mặc họ hưởng thụ sự khoái lạc. Fiona thở dài khi cơn co thắt của cô ấy được giải phóng, biết ơn vì đã được nghỉ ngơi.
Sau một vài khoảnh khắc cùng nhau lắc lư, âu yến khi họ xem vở kịch và thưởng thức âm nhạc hùng tráng, cơ đau nhói ở lưng dưới của cô lại quay trở lại, mạnh mẽ hơn, lan tỏa hơn quanh gốc bụng và đi lên rồi ra đằng trước, sau đó lại đi sâu xuống dưới đùi trong, phát triển thành một cơn co thắt mới, điều này khiến Patrick khẽ rên hết cùng cô khi cô cảm thấy bụng mình lại cô giật. Cô dựa lưng vào anh, vẫn đang đứng, và xoa bụng mình mạnh hơn khi anh đỡ sức nặng của nó. Hông và đầu gối của cô thỉnh thoảng lại khuỵu xuống khi cơn thúc sinh dâng lên, mạnh hơn lần trước. Việc không thể mặc sức kêu to lên khiến mọi thứ trở nên khó quản lý hơn so với những lần cô luyện tập trong các lớp dạy sinh nở, vì vậy cô rất vui khi vòng tay rắn chắc của anh đã an ủi và giúp cô vượt qua cơn đau.
Patrick dụi mũi vào tóc cô, hít hà mùi hương quen thuộc của cô, giờ đã hòa lẫn với mùi của chất dịch cơ thể trần tục của họ. Cô có mùi của tình dục và cảm xúc, cơ thể cô chuyển dịch trong quá trình chuyển dạ rất nhanh và hiệu quả. Cô quay đầu và ngửa mặt về phía anh, họ hôn nhau thật sâu, tiếng rên rỉ của cô bị anh bóp nghẹt khi cô thút thít trong suốt phần còn lại của đợt dâng trào.
Cảm thấy cơ bụng của cô thả lỏng, anh thì thầm nhẹ nhàng, lo lắng nói, "Có lẽ chúng ta nên đỡ em đứng dậy một lúc, vì bây giờ các cơn co thắt của em đang trở nên mạnh hơn rồi?"
Fiona định trả lời, nhưng rồi ngay lập tức lại bị một cơn co thắt mới ập tới, chỉ vài giây sau khi đợt trước kết thúc. Cơn đau thấu người ập tới, trở nên càng lúc càng dữ dội hơn nhiều, cùng lúc đó cô cảm thấy cơ thể mình căng ra bên trong, cố gắng nhường chỗ cho đứa bé. Cô đột nhiên cảm thấy nhu cầu cần phải thay đổi tư thế khi cường độ của cơ co rút thay đổi, lan rộng ra xung quanh gốc bụng và quay trở lại bắt đầu từ chóp bụng và ép xuống dưới, các cơ của cô căng ra và chuyển động thay đổi, trước khi kéo căng bụng cô ra thành một quả cầu cứng như đá và chặt cứng, khiến áp lực không ngừng dồn lên háng cô.
"Ựm-mmmm!" cô rên rỉ, hông và đầu gối bắt đầu khuỵu xuống. Patrick nhìn xuống cô với vẻ lo lắng trước sự thay đổi đột ngột trong giọng điệu của cô, nhưng thay vì đặt câu hỏi, anh luồn tay xuống dưới tay cô để có thể chịu được sức nặng của vợ nếu đầu gối cô đột nhiên khuỵu xuống muốn rặn. "Oh-hhhh, Paaaaaaatrick! Huh huhh huhhhhnnn... oooooohhhhh!"
Anh rất thông minh khi đã lường trước được phản ứng cơ thể cô ấy sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, bởi vì chỉ không lâu sau đó, đầu gối của cô đã khụy xuống thật, chính vào cái lúc quá trình thúc sinh tăng vọt khiến cô tự động muốn ngồi xổm xuống.
"RRNNGG!" cô gào lên thành tiếng, áp lực không cách nào chịu được, âm thanh của cô bị che lấp bởi tiếng trống định âm bùng nổ như sấm khi nhân vật phản diện trình diễn trên khán đài. Fiona có thể cảm thấy những làn sóng âm thanh vang vọng khắp hành lang, khiến cô rung động đến tận cùng, điều này làm cho cảm giác muốn rặn trở nên mãnh liệt hơn nhiều.
"Em đang rặn đấy à cưng? Đừng có rặn cho tới khi anh kiểm tra lại! Chúng ta không muốn em làm cổ tử cung em bị tổn thương đâu. Điều đó có thể khiến sản trình của em kéo dài hơn đó."
"Phù phù phù!" cô thở hổn hển, không ngừng thở ra hít vào. Cô cố gắng dừng lại một lúc, chỉ để thư giãn và để phần còn lại của cơn co thắt qua đi, nhưng em bé của cô lại có ý kiến khác, thế nên cô ấy không thể kìm lại được. "Em cần phải rặn-nnnnn!" cô thút thít, bắt đầu hơi hoảng sợ, mặc dù vẫn cố gắng giảm âm lượng xuống.
"Đừng rặn, em yêu! Vẫn chưa được đâu!" Patrick nói, đưa tay xuống bụng cô, luồn tay vào khe váy bên hông và đẩy lớp vải phía trước của chiếc váy sang một bên. Anh kẹp một tay lên toàn bộ âm hộ sưng tấy, rỉ nước của cô để hỗ trợ, đảm bảo rằng mọi thứ không tiến triển nhanh hơn mức họ sẵn sàng cho lúc này. "Hãy thở cùng anh nào, tình yêu của anh - phù phù phù! Thở vào bằng mũi, thở ra bằng miệng, cứ tiếp tục như vậy," anh nói, trình diễn lại cho cô. Fiona làm theo hướng dẫn của anh với nhiều kết quả khác nhau, giữ nhịp thở khá đều, cho đến khi cơn co thắt lên đến đỉnh điểm và cô lại cúi gập người xuống, nhu cầu rặn xuống dữ dội. Cô đã chiến đấu chống lại nó, nhưng cô vẫn thường xuyên có thể cảm thấy cơ bắp của mình bắt đầu rặn ra một cách vô thức, bất chấp những nỗ lực của bản thân. Patrick đứng phía sau cô, đỡ cô dưới nách trong khi cô tựa lưng vào chân anh và xoa xoa không ngừng vào phần bụng rắn chắc của mình trong một nỗ lực vô ích để giảm bớt cơn đau.
Cơn co thắt chuyển dạ cuối cùng cũng qua đi, bỏ lại cô cạn kiệt sức lực. Lúc bấy giờ, Patrick hỏi cô, "Em có nghĩ rằng chúng ta nên tiếp tục và cố gắng tới bệnh viện không?"
Cô chống tay vào hai bên hông đang cực kì đau nhức, lắc lư và cố gắng duỗi chân khi có thể. Cô biết anh sẽ không hài lòng với câu trả lời của cô. "Em nghĩ đã quá muộn rồi, anh yêu. Hiện tại, các cơ co thực tế đã quay trở lại và em cảm thấy như mình có một quả bóng bowling đang cố xuyên qua thắt lưng vùng chậu của mình. Ngay cả khi em có thể ra khỏi tòa nhà để ra ô tô, em có thể sẽ sinh rớt đứa bé ra ngoài trước cả khi chúng ta đến bệnh viện mất." Cô lại ôm bụng, hơi cúi xuống, mắt mở to. "A, giúp em! Giúp em với! Em cần phải quỳ bò xuống đây, không đứng trên mặt sàn nổi nữa!"
Ở từ cuối cùng, cô thốt ra một tiếng rên rỉ khác, và đánh giá qua các video họ đã xem, Patrick biết anh không cần phải kiểm tra sự giãn nở của cô ấy lần nữa. Bây giờ cô ấy ắt hẳn đang trong quá trình chuyển dạ rồi. Cô bắt đầu ngồi xổm trở lại tại chỗ cô đang đứng, nhưng Patrick nhanh chóng túm lấy cô dưới nách, giúp cô đứng dậy để cô có thể loạng choạng vài bước còn lại tới ghế, nhìn ra dàn nhạc và màn trình diễn tuyệt vời. Cô lúng túng quỳ cả hai đầu gối trên mặt ghế của chiếc ghế đắt tiền mà Patrick đã chống vào gờ cao của ban công để làm điểm tựa, để cả chiếc ghế, mà không phải là Fiona, có thể bị đổ. Cô lại chống hai cánh tay về phía sau, nắm chặt các cạnh mạ vàng, vừa để giữ thăng bằng, vừa để có thể bám vào thứ gì đó một cách tuyệt vọng.
Khi âm nhạc nổi lên, Fiona cảm thấy nhu cầu rặn thậm chí còn cấp bách hơn, không thể kiểm soát được, khi cơn trào dâng chiếm lấy cô còn mạnh mẽ hơn trước. Cô ấy rên rỉ một cách tuyệt vọng, nghe như một con thú đang khụt khịt khi cố gắng chống cự, trong khi giai điệu của bài hát đó kéo dài trong sảnh, chuyển động tiếp theo lại bắt đầu. Cô không thể tin được mình đã giãn ra nhanh như thế nào, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đó. Cô chắc chắn rằng mình đã mở tới mức 10 mà không cần chồng kiểm tra. "Phù phù phù," cô thở hổn hển, cố gắng tập trung vào việc sinh nở để đánh lạc hướng, hy vọng điều đó có thể làm giảm ham muốn chịu đựng của cô. Những ngón tay của cô túm chặt lấy phần bụng nóng cháy, căng cứng của mình, khi nó một lần nữa kéo lên thành một quả bóng cao, cứng ngắc, trước khi phình ra và hướng xuống dưới, khi cơn co thắt tăng cường, những đợt chuyển tiếp dâng trào cố gắng đẩy em bé vào đường âm đạo. Đầu gối của cô bắt đầu đau, khiến cô buộc phải di chuyển cả hai chân trở lại sàn, giữ thăng bằng trên mu bàn chân trên đôi giày cao gót quyến rũ, ngồi vắt vẻo trên ghế, lưng gù, trong tư thế nửa cúi người.
Patrick quỳ phía sau cô trên sàn ban công giữa hai đùi cô, nắn bóp cơ trong đùi trong của vợ, hy vọng sẽ giúp cô thoải mái hơn, nhưng lúc này áp lực chỉ ngày càng mạnh hơn khiến cô phải lắc lư đầu gối qua lại, cố gắng để duy trì sự tự chủ của mình khi cô cảm thấy đầu của em bé liên tục húc vào cổ tử cung khiến cô cảm thấy một vết căng sâu và đau nhức. Đầu bàn chân cô bắt đầu co quắp khi cơ thể cô cố gắng thoát khỏi cơn đau, mọi cơ bắp trên cơ thể cô bắt đầu căng cứng. Cô cố gắng thở hổn hển nhanh hơn, cố gắng không nhượng bộ, nhưng cơ thể cô lại không chịu làm ngơ. "UUhhnnn... oooohhh... UUHHHNNN!" cô rên rỉ, không thể ngăn mình lại. "Bé con... đang.....uuhmm... xuống rất thấp rồi! Trời ơi... Ưm! HHM... GRRRNNG! Em.... ựm... huhh huhh... wuuhh uhhnn huhhhnn... phải RẶN-NNN!" Cô ấy bắt đầu rặn đẻ khi dang rộng đầu gối hơn, hóp bụng, ấn một vai vào ghế trong khi nhìn chằm chằm vào màn trình diễn bên dưới trong một làn sương mù.
"Bé con sắp ra đời rồi phải không?" anh hỏi, cảm thấy bản thân đang trên bờ vực hoảng loạn.
Fiona chỉ gật đầu khi cô tiếp tục cúi xuống, tì cằm vào ngực, cắn môi để không rên quá to, lắc hông để mở xương chậu. Cô có thể cảm thấy đường trên của mình mở ra, và trong khi sự thôi thúc vẫn còn mạnh mẽ, cô đã cố gắng lấy lại kiểm soát trong một khoảnh khắc ngắn và chống lại việc rặn trong lúc này. Một tay cô trượt xuống dưới bụng để hỗ trợ, sau đó nhích xuống và bắt đầu vuốt ve âm hộ bản thân một lần nữa, vừa muốn xoa dịu cơn đau vừa muốn chơi đùa với chính mình, trước khi cơn co thắt đó cuối cùng cũng bắt đầu giảm bớt.
"Sẽ ổn thôi mà, em yêu," anh nói, cố gắng không hoảng sợ. Anh không chắc là sẽ ổn, nhưng rõ ràng anh sắp phải đóng vai bà đỡ, vì vậy anh cần phải là người hỗ trợ bình tĩnh trong tình huống này. "Chỉ cần ngồi xuống và thư giãn... mọi chuyện sẽ ổn thôi... chỉ cần để âm nhạc cuốn lấy em khi cơ thể em mở rộng..." anh xoa dịu.
Fiona cố gắng nghỉ ngơi và lặng lẽ thưởng thức âm nhạc trong giây lát trước khi cơn co thắt tiếp tục, thở hổn hển khi cơn căng bên trong ngày càng sâu và đầu của em bé bắt đầu chui qua cổ tử cung của cô. Cô cảm thấy cường độ của cảm giác buồn nôn và chóng mặt tăng dần, toàn thân cô cứng đờ với cảm giác rằng cô cần phải cố gắng hết sức để đưa đứa bé xuống và ra ngoài càng nhanh càng tốt. "Phù... nó đang thúc xuống... Em có thể cảm thấy nó đang mở em ra!" cô rên rỉ. Sau đó, cơn co thắt bắt đầu dữ dội, và khuôn mặt cô đỏ bừng vì nỗ lực cố gắng, cuộn người trên cái bụng căng phồng, ngực căng lên trong chiếc đầm, giờ thì sữa đã rỉ tràn ra ngoài áo ngực sẵn sàng phục vụ cho đứa trẻ.
"Guuhh hhuuuhnn!" cô rên rỉ khi cố rặn với tốc độ đều và có kiểm soát. Tuy nhiên, cơ thể cô lại có những ý tưởng khác, khi cô bắt đầu rặn ra lần đầu tiên để lấy lại hơi thở, một thôi thúc mạnh mẽ hơn, mãnh liệt hơn chiếm lấy, và cô nhắm nghiền mắt lại, cố hết sức chịu đựng. "HƯM-MMM. ỰM-MMM!
Patrick bắt đầu thấy lo lắng trước âm lượng rên rỉ của cô, anh liếc nhìn xuống sân khấu và khán giả. Chắc chắn rồi, mọi người bắt đầu bối rối nhìn xung quanh. "Cô gái ngoan! Em có thể làm được! Rặn đứa bé xuống cho anh nào!" Patrick thì thầm khích lệ, giọng run run vì lo lắng.
Fiona cảm thấy đứa bé đã trượt sâu hơn vào đường âm đạo của cô, sự căng ra dữ dội này buộc cô phải mở rộng cho nó hơn cả dành cho "cậu bé" của Patrick hay bất kỳ món đồ chơi nào cô từng sử dụng. "Phù! To quá!" cô thút thít, đôi mắt mở to đầy lo lắng.
"Không sao đâu bé cưng! Không sao đâu! Em chỉ cần giãn nở đủ là ổn. Cơ thể em được tạo ra cho việc này mà, vậy nên em chỉ cần kiên nhẫn và để bản thân mở rộng, được chứ?" Patrick nói, hy vọng tất cả những điều đó là sự thật.
Xung quanh họ, âm nhạc nổi lên và bùng nổ một cách đột ngột, cùng lúc này Fiona cũng gào lên kêu đau và phải nắm chặt tay ghế, cơ thể cô chuyển sang chế độ lái tự động và hạ xuống bằng tất cả sức lực của mình. Patrick điên cuồng lật chiếc váy của cô ra sau lưng, để anh có thể đánh giá rõ hơn chuyện gì đang xảy ra. Anh buộc các tấm vải phía trước và phía sau ở bên cạnh cô thành nút thắt để giữ cho chúng không vướng víu. Chất lỏng đặc hơn bắt đầu chảy ra từ cô khi cô rặn, nhỏ giọt xuống lớp nhung dày và nhiễu ra trên sàn.
"Guuhn HRRRNNGG!" cô càu nhàu, cúi xuống bụng khi rặn, lắc lư về phía trước, bộ ngực đồ sộ căng đầy sữa cho đứa con mới sinh của họ bị ép giữa thân trên của cô và lưng ghế. Cô có thể cảm thấy sữa đang chảy nhiều hơn vào trong áo ngực khi cô vô tình để mặc cho bản thân phát tiết, cô ngạc nhiên khi thấy bộ ngực của mình cũng trở nên căng cứng, toàn thân căng chặt để chuẩn bị cho sự ra đời của em bé. Phần trên của chiếc váy lộng lẫy giờ cũng ướt sũng hệt như phần dưới, chiếc áo lót của cô gây khó chịu vô cùng. Chẳng có gì là ổn thỏa cho tới khi nào cơ co thắt này trôi qua.
"Phù phù phù..." cô thở hổn hển, khi hình dạng tròn rộng của đầu đứa bé buộc âm đạo của cô phải mở rộng ra hơn cho nó đi qua.
"Anh- anh có.... Ựm.... Nhìn-nnn thấy-yyy cái gì KHÔNG-GGGG?" cô hỏi với một tiếng rên trầm thấp, hếch cằm khi cô ấy cúi xuống một cách mạnh mẽ, đùi cô rung lên, những ngón chân co quắp với nỗ lực bên trong đôi giày cao gót được thiết kế riêng. Mồ hôi lăn dài trên bụng cô, sức nóng của phòng hòa nhạc bao trùm khi cô vật lộn để sinh đứa con đầu lòng của họ. Cô ngoái lại nhìn Patrick qua vai, hy vọng cô thực sự tạo nên chút tiến triển sau tất cả những sự đau đớn này.
Patrick lắc đầu sau khi anh nhìn chằm chằm vào âm hộ của cô, không muốn cô thất vọng lúc này, nhưng anh thật sự không thể thấy bất kỳ thay đổi nào, ngoài xương chậu của cô ép về phía anh với mỗi lần đẩy, hông cô lắc lư khi cố rặn xuống.
.
.
.
(Còn tiếp)