"Lâm Tịch, cô, cô.... .....có thể hoàn toàn không biết chứ! Ợ.... ...."
Ngũ Y Y lại ợ một tiếng làm mùi rượu xông lên.
Mùi rượu này suýt chút đã xông vào người Nguyễn Lâm Tịch.
"Hì hì, không tốt, Lâm Tịch à thật ngại quá! Lâm Tịch, cô thật tốt! Đồng ý đi theo tôi, theo tôi làm bạn với tôi!"
Ngũ Y Y híp mắt, cười ngây ngô ôm lấy Nguyễn Lâm Tịch.
Động tác thân mật kia suýt chút làm cô ta cả kinh.
"Chúng ta là bạn mà Y Y, sao cô lại nói như vậy?"
"Tôi thật sự rất thích cô! Cô là bạn tốt nhất của tôi, đương nhiên còn có tên tiểu tử họ Hàn kia!"
Ngũ Y Y uống say, cả người đều không có chút sức lực.
Nghiêng đầu nằm trên quầy bar, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Ha ha, Lâm Tịch, cô biết không? Tôi là một người bị mất trí đó!"
Ngũ Y Y cười khổ một tiếng, lại cầm lấy chai rượu uống một ngụm.
Đừng nói đây là lần đầu tiên Ngũ Y Y uống một bình rượu, ngượi lại động tác vô cùng thành thục.
Nguyễn Lâm Tịch thầm giật mình, mất trí?
Cô ta không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi nhe.
"Tôi mất trí, vì một người đàn ông!"
Một người đàn ông? Nguyễn Lâm Tịch thầm nghĩ, có lẽ người đàn ông đó là Hoắc Phi Đoạt.
Một người đàn ông được rất nhiều người sùng bái.
"Chỉ tiếc là tôi không biết anh ta, chỉ biết tên anh ta gọi là Tiêu Lạc!"
"Cô nói cái gì? Tiêu Lạc!"
Nguyễn Lâm Tịch đang cầm ly rượu trong tay, khi nghe Ngũ Y Y nói đến hai chữ Tiêu Lạc bàn tay vô thức nắm chặt hơn.
Ngón tay mảnh khảnh đều hơi tái nhợt.
Ngũ Y Y rủ mắt, nói nhỏ.
"Đúng vậy, cô biết anh ta sao?"
"Không, sao tôi có thể biết anh ta chứ?"
Nguyễn Lâm Tịch vén mái tóc ra sau tai, bộ dạng giả vờ không để ý.
"Ừ, đúng đó, sao cô phải biết anh ta!"
Ngũ Y Y nghiêng đầu sang chỗ khác, cái cằm nằm lên một tay, tay kia duỗi ngón trỏ ra chấm một chút rượu viết lên bàn hai chữ "Tiêu Lạc".
Nguyễn Lâm Tịch nhìn tên này, bỗng chốc thất thần.
Cuối cùng cô ta có nên biết chuyện cũ của Tiêu Lạc và Ngũ Y Y không?
Rốt cuộc cô bé này và Tiêu Lạc đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho anh ấy si tình cô bé này như vậy.
"Lâm Tịch? Cô đang nghĩ gì thế?"
Ngũ Y Y chu môi nhìn Nguyễn Lâm Tịch đang ngây người.
"Hả? không có. Tôi đang nghĩ rượu này thật sự rất dễ uống!"
Nguyễn Lâm Tịch giơ ly rượu về phía Ngũ Y Y.
"Hai chúng ta vẫn chưa cụng ly đó!"
Ngũ Y Y nói xong chớp chớp mắt.
Tuy Ngũ Y Y uống say, nhưng cái đầu nhỏ của cô vẫn rất tỉnh táo.
Ngũ Y Y lập tức hiểu ý cầm chai rượu lên tiếng thủy tinh va chạm vào nhau.
"Ha ha ha ha.... ......."
Dường như Ngũ Y Y rất thích cảm giác này, ngây ngô cười ra tiếng, nốc cạn chai rượu.
Bộ dạng kia rất giống nữ hiệp khách giang hồ.
Nguyễn Lâm Tịch nhẹ nhàng dùng môi thấm chút rượu, nói thật ra, cô ta không hề cảm thấy rượu này dễ uống.
... ...... ...... ...... ...... ...
Hoắc Phi Đoạt từ công ty trở lại biệt thự, bên trong trống rỗng, tuy rằng quan gia và người hầu đều ở đây, nhưng đối với anh, chỉ cần không có Ngũ Y Y, chính là không đầy đủ.
"Y Y vẫn chưa về sao?"
Hoắc Phi Đoạt cởi áo khoác trên người ra, ngồi xuống ghế sô pha hỏi.
"Buổi chiều sau khi ngài đi, sau đó Ngũ tiểu thư ra ngoài."
Hoắc Phi Đoạt kéo caravat trên cổ xuống, trước giờ anh không thích trò chơi trẻ con này.
"Cô ấy có nói đi đâu không?"
Quản gia lắc đầu: "Ngũ tiểu thư không nói gì đã đi ra ngoài."
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo quản gia không còn chuyện gì nữa.