Lắc đầu một cái, không có cách nào, Hoắc Phi Đoạt chỉ có thể một mình lên bờ.
“Chuyện gì?”
Hoắc Phi Đoạt nhận lấy khăn long A Trung đưa tới, vừa lau tóc vừa hỏi.
“Lão đại, bên kia vùng đất Đông Nam Á, bị phá hoại!”
Hoắc Phi Đoạt nghe A Trung nói, quay đầu lại nhìn cô nhóc đang thích thú chơi trong nước.
“Ừ, đã tra ra được ai làm chưa?”
Trên mặt Hoắc Phi Đoạt không nhìn ra biểu cảm gì, đối với hắn mà nói, chuyện đập phá quán quá mức tầm thường, nếu vì chuyện này làm cho tức giận, vậy anh đã sớm bị tức chết 100 lần rồi.
“Tra ra được, là Thái quốc đại ca xã hội đen Chu Long xã làm.”
Lúc A Trung nói Chu Long xã, cố ý nói lớn tiếng, gây chú ý cho Hoắc Phi Đoạt.
“Là bọn hắn?”
Hoắc Phi Đoạt khẽ nheo mắt lại.
“Tìm được người đập phá quán, chặt đứt tay chân treo ngược ở cửa. Có phát sinh ra tình huống gì trở lại báo cáo.”
Hoắc Phi Đoạt nghĩ thầm, việc làm ăn của mình từ trước đến giờ không liên quan đến Chu Long xã, tại sao bọn họ đột nhiên lại gây khó dễ.
Đang suy nghĩ quay đầu lại tìm cô nhóc kia, trên mặt biển tĩnh lặng không có bất kỳ bóng dáng nào.
Hoắc Phi Đoạt cảm giác trái tim mình đập lỡ một nhịp.
A Trung lướt qua Hoắc Phi Đoạt cũng nhìn về phía biển.
Trong lòng thầm kêu: không xong rồi, cô nhóc kia đi đâu vậy?
“Y Y? Y Y?”
Lúc này Hoắc Phi Đoạt tung người nhảy vào trong trong biển, vội vàng tìm.
“Y Y, Ngũ Y Y, em chạy đi đâu?”
Đầu óc Hoắc Phi Đoạt nghĩ đến nhiều khả năng chạy qua.
Cô đã lên bờ, không thể nào, vừa rồi mình còn đứng ở trên bờ, nếu như cô đi lên, anh không thể không thấy được.
Bị cá mập ăn. Đáng chết, Hoắc Phi Đoạt đầu óc mày bị nước vào nên hư rồi sao? Nơi này làm sao có cá mập.
Còn loại cuối cùng, bị nước biển cuốn đi rồi.
Đột nhiên Hoắc Phi Đoạt cảm giác mình giống như hít thở không thông.
Y Y em nhất định đừng có xảy ra chuyện gì
Đang suy nghĩ, cái đầu nhỏ của Ngũ Y Y bị sóng biển cuốn lộ ra một chút.
“Ưmh……Tôi……”
Còn chưa nói xong, lại bị nước biển cuốn trở về.
Chẳng qua, cho dù chỉ kêu một tiếng, đối với Hoắc Phi Đoạt mà nói, đã đủ rồi.
Anh xác định được vị trí Ngũ Y Y, nhanh chóng bơi về phía cô.
Lặn xuống nước, Hoắc Phi Đoạt vội vàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Nhìn thấy, Ngũ Y Y giống như cây tảo biển mềm mại đang vô lực phấp phới trong nước biển.
Cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, trong lòng Hoắc Phi Đoạt mới an tĩnh một chút.
Nhưng anh biết, phải nhanh chóng lên bờ, nếu không Ngũ Y Y có thể bị sặc nước mà trở nên nguy hiểm.
Ôm cả người cô, một tay nhanh chóng vẩy nước, Hoắc Phi Đoạt động tác đơn giản mà nhanh chóng.
Đi rất nhanh lên bờ, A trung là người không biết bơi.
Cho nên chỉ có thể ở trên bờ mà lo lắng.
Tuy vì lão đại, anh có thể đi chết, nhưng đối với người sợ nước không biết bơi mà nói, đó là một loại cảm giác không có cách nào chống cự được nỗi sợ, nước.
“Y Y, em sao rồi?”
Một bên kêu tên Ngũ Y Y, không để cho cô mất đi ý thức, một mặt chuẩn bị tiến hành sơ cứu.
Cũng chính là, hô hấp nhân tạo.
Nắm mũi Ngũ Y Y, miệng hướng về miêng cô thở, sau đó nhanh chóng kìm ngực.
Lại một lần nữa thở, kìm.
Rốt cuộc, từ trong miệng Ngũ Y Y nhổ ra một ngụm nước biển.
“Ừ……” Mũi Ngũ Y Y phát ra tiếng rầm rì.
Trái tim treo ngược của Hoắc Phi Đoạt cuối cùng cũng rơi xuống.
Ôm cô thật chặt trong ngực, Hoắc Phi Đoạt có một loại cảm giác nghẹn ngào.
Mình, thật sự không thể mất đi cô. Thật không thể.