Tiêu Lạc nhìn tay Ngũ Nhân Ái, sau đó đem cánh tay cô về trước mặt cô, gương mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, mặc dù nhìn thấy má phấn vai hồng của Ngũ Nhân Ái cũng không thay đổi sắc mặt.
“Có việc gì?”
Ngũ Nhân Ái xấu hổ nói: “Lạc, giường đã được chuẩn bị xong rồi, vào đi.”
“Không, em ngủ ở phòng ngủ chính đi, tôi ngủ ở phòng khách được rồi.”
“Lạc!”
Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc, Tiêu Lạc tránh tay cô ta ra, đi đến phòng khách.
Ánh mắt Ngũ Nhân Ái lập tức ươn ướt, cô đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu, thật lâu sau, nước mắt rơi xuống.
Tiêu Lạc nằm trên giường, lập tạp chí lung tung, xe cũng không vào, anh tìm di động nhưng hơi do dự.
Có nên gọi cho Ngũ Y Y không? Khuyên cô không nên ở chung nhà với Hàn Giang Đình, cần phải về Ngũ gia trang ở.
Nhưng hiện tại anh như mẹ của Ngũ Y Y, lời anh nói cô sẽ nghe sao?
Lúc này, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ, Tiêu Lạc không trả lời lại, Ngũ Nhân Ái liền tự động mở cửa đi vào.
Tiêu Lạc nhíu mày nhìn về phía cửa.
Đáng chết, anh là một người đàn ông, sao ngủ lại không khóa chặt cửa chứ?
“Thế nào? Có chuyện gì muốn nói sao?”
Tiêu Lạc hỏi Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Ái gật gật đầu. Làm Tiêu Lạc không hiểu ra sao.
Đáng ghét!
Ngũ Nhân Ái đột nhiên lột đồ ra, vứt lên sàn nhà.
Tất cả nụ hoa chưa chớm nở của Ngũ Nhân Ái hoàn toàn đập vào mắt Tiêu Lạc.
“Nhân Ái, em mặc quần áo vào đi!” Tiêu Lạc xoay mặt lại, không nhìn đến Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Ái cười khẽ, bước từng bước đến gần Tiêu Lạc: “Em là vị hôn thê của anh, đây là nghĩa vụ của em. Lạc, anh là người đàn ông đầu tiên của em, bóc em đi. (Thuthu: Con này dâm bà cố!)
Ngũ Nhân Ái cầm lấy tay Tiêu Lạc đặt lên trên ngực mình.
Hàn Giang Đình tắm xong, quấn khăn tắm đi ra.
‘Tôi nói này người anh em, cũng nên chừa một chút cà phê cho mình, đừng uống một mình…………..Ơ! ba mẹ! các người đến lúc nào?”
Hàn Giang Đình nhìn thấy ba mẹ mình ngồi trong phòng khách liền hoản hốt, ý thước được bản thân chỉ quấn khăn tắm, anh sợ đến mức chạy vào phòng thay quần áo.
Ba Hàn Giang Đình đen mặt, không nói một lời, anh chỉ thở dài một hơi.
Mẹ anh tức giận nói: “Chúng ta là ba mẹ của con, con biết kiêng dè không cho ba mẹ nhìn cơ thể con, còn Ngũ Y Y ở đây, con dám mặc như vậy à? Giang Đình, mẹ hỏi con, con và Ngũ Y Y ở chung rồi phải không?”
Hàng Giang Đình mặc áo ngủ đến thắc lưng, lờ mờ hỏi: “Có ý gì? Lời của ba mẹ nói là có ý gì?”
“Đúng, chính là ở chung, con nói thật với chúng ta đi!”
“ha ha ha.” Hàn Giang Đình ngửa mặt cười vài tiếng, anh nghiêm mặt trừng mắt với mẹ mình: “Ở chung? Ngược lại con rất muốn như Ngũ Y Y thì không muốn! Mẹ cho là con trai của mẹ là ai? Thang Mỗ • Khắc Lỗ Tư vẫn là Park Yoochun? Ngũ Y Y nhìn co không thuận mắt đâu!”
Ba Hàn Giang Đình tức giận rống to: “Chính Ngũ Y Y đồng ý, nhưng chúng ta không đồng ý! Ba cảnh cáo con tên tiểu tử kia! Ngũ Y Y là một đứa con gái con không thể chạm vào! Sau này đừng đến gần nó nữa! giữ khoảng cách cho ba, cái gì vậy? Thân phận rối tung?”
“Này, lão già, ông nói gì đó? Y Y là bạn thân của tôi, bạn tốt nhất, tôi không cho ông sỉ nhục bạn bè tôi như vậy! Ơ! Ngũ Y Y đâu?”
Mẹ Hàn Giang Đình vừa trấn an ông xã mình, vừa hầm hừ nói: “Tìm con nha đầu xấu xa kia làm gì? Nó đi rồi!”