Hướng Vinh dùng hai giây buộc bản thân phải bình tĩnh, sau đó mở cửa phòng 502.
Bach vẫy đuôi chui ra từ sau cửa, nó đã nghe thấy giọng nói 'ông lớn' từ lâu lắm rồi. Nó cố tình chạy tới chào đón, dáng vẻ ngoan ngoãn còn có ý lấy lòng chủ nhân.
Hướng Vinh sực nhớ mình đã không đoái hoài đến nó một ngày một đêm —— Hôm qua tâm trạng tồi tệ như rơi xuống đáy vực, cậu thật lòng không đủ tinh thần dẫn nó xuống lầu. Bây giờ nhìn Bach vẫy đuôi chạy vòng quanh mình, Hướng Vinh không khỏi cảm thấy áy náy với cún con.
Cậu xoa chiếc đầu be bé của Bach, lấy một ít đồ ăn vặt tới đây. Thằng nhỏ dường như ngửi thấy hơi thở sầu muộn của Hướng Vinh bèn ư ử mấy tiếng, đoạn ngúc ngoắc đuôi chui về ổ.
Hướng Vinh rót ly nước cho Dương Hi. Hai người họ ngồi xuống, bắt đầu nói về tình huống của Hướng Hân.
Trước đó, Hướng Vinh đã dùng thời gian ngắn ngủi xây dựng tâm lý cho bản thân. Nếu không phải bệnh nan y, có lẽ là bệnh bạch cầu? Cần tuỷ xương phù hợp mới có thể cấy ghép? Hoặc lên cơn đau tim? Cần phải phẫu thuật bắc cầu càng sớm càng tốt? Nhưng cuối cùng, cậu nghe thấy một cái tên hoàn toàn xa lạ từ miệng Dương Hi —— Tăng huyết áp phổi. [1; 2]
[1] Tăng huyết áp phổi (pulmonary hypertension): là tình trạng tăng huyết áp trong các động mạch phổi. Các triệu chứng bao gồm khó thở, ngất, mệt mỏi, đau ngực, sưng chân và nhịp tim nhanh. Tình trạng có thể gây khó khăn cho việc tập thể dục. Bệnh hiện tại không thể chữa khỏi.
[2] Ghép tuỷ xương (hay là ghép tế bao gốc): là một phương pháp điều trị cho một số bệnh ung thư như ung thư bạch cầu...; Phẫu thuật bắc cầu: đầy đủ là Phẫu thuật mổ bắc cầu mạch vành là phương pháp hữu hiệu nhất trong điều trị các trường hợp hẹp động mạch vành nặng, giúp cải thiện đáng kể lượng máu đến nuôi cơ tim và chấm dứt các triệu chứng đau ngực.
Theo Dương Hi, đây là một căn bệnh hiếm gặp. Triệu chứng đầu tiên là Hướng Hân đột nhiên chóng mặt trong tiết thể dục, đưa đến phòng y tế vẫn còn khó thở. Trên thực tế, triệu chứng này chưa đủ để kết luận Hướng Hân bị tăng huyết áp phổi, thông thường chỉ cho rằng cô bị say nắng. Nhưng Hướng Hân đang theo học tại trường Y, bác sĩ sẽ không đơn giản dặn cô phải uống nhiều nước và nghỉ ngơi thường xuyên. Ngược lại còn giục cô tiến hành kiểm tra tổng quát, vậy nên cuối cùng mới có kết quả chẩn đoán chính xác.
May mà lúc ấy không phớt lờ lời dặn của bác sĩ. Dương Hi nói, nếu không thì hậu quả chẳng biết đã nghiêm trọng đến nhường nào. Bản chất của tăng huyết áp phổi thì không sao, nhưng rất dễ gây ra một loạt các biến chứng. Và, một trong đó chính là suy tim.
Bệnh hiếm gặp, nghĩa như tên tức tỷ lệ mắc bệnh không cao. Hiện tại nguyên nhân dẫn đến tăng huyết áp phổi có rất nhiều khả năng, song đến nay vẫn chưa xác định rõ nguyên nhân chủ yếu đến từ đâu.
Giới thiệu xong, Dương Hi mới dám ngước mắt nhìn Hướng Vinh —— Thật ra trong suốt quá trình, cậu nhóc không dám quan sát phản ứng của đối phương, nhưng xem ra Hướng Vinh hãy còn bình tĩnh.
Mẹ mất vì băng huyết sau sinh. Bố mất trong một vụ tai nạn giao thông nhưng vẫn còn u máu trong não. Ngay cả chính cậu cũng từng có nguy cơ tử vong khi còn bé... Kỳ thực Hướng Vinh đã nghĩ đến chuyện này khá lâu, có vẻ như gen của nhà họ thật sự không tốt lắm. Bây giờ hay tin Hướng Hân mắc chứng tăng huyết áp phổi, dường như điều đó đang trực tiếp củng cố suy nghĩ trước đây của cậu.
Vốn dĩ tai nạn là những sự kiện hi hữu trong cuộc sống, nhưng khi tần suất xảy ra ngày càng nhiều, con người sẽ quen với nỗi bàng hoàng và hoảng loạn, dần dà chuyển thành vô cảm.
Hơn nữa, hiện tại chỉ là một căn bệnh chưa thể chữa khỏi, chứ không phải đang đối mặt với sinh tử vĩnh biệt...
Thấy Hướng Vinh có vẻ chấp nhận được, Dương Hi nói tiếp.
Hiện nay, thuốc điều trị nhắm trúng đích mới đã ra đời. Tiên lượng khá tốt, không chỉ giúp kéo dài thời gian sống mà còn cải thiện chất lượng cuộc sống người bệnh.
Chỉ là các loại thuốc điều trị nhắm trúng đích hiệu quả nhất hoàn toàn được nhập khẩu, một hộp có giá gần hai vạn nhưng không đủ dùng trong một tháng. Vì vậy, ước tính phải mất gần ba mươi vạn tiền thuốc trong một năm. (20,000 RMB = 71,162,723 VNĐ; 300,000 RMB = 1,067,440,850 VNĐ)
Đồng thời, bảo hiểm y tế chưa thanh toán các loại thuộc kể trên. Hay nói theo cách khác, người bệnh phải chi trả số tiền này.
Hướng Vinh gật đầu. Miễn là em gái không sao, hơn nữa còn cứu được thì dùng bao nhiêu tiền cũng không quan trọng. Cậu nói với Dương Hi, mình sẽ chuẩn bị số tiền này càng sớm càng tốt.
Dương Hi không phải người ngoài. Trước khi trở về, cậu nhóc đã thảo luận vấn đề tiền bạc với Hướng Hân vô số lần. Dương Hi biết đại khái tình hình kinh tế của Hướng Vinh, cũng hiểu lý do vì sao Hướng Hân không muốn nói bệnh tình của mình cho anh hai. Mức lương hiện tại của Hướng Vinh không khác mấy so với những gì cô phân tích ban đầu, sau thuế và cộng thêm mấy khoản phụ cấp thì tầm năm ngàn, tích góp cần kiệm trong một năm cũng chỉ đạt tới trình độ bảy, tám vạn. Và dù cộng thêm khoản cho thuê cũng chẳng đủ tiền thuốc men trong một năm của cô.
Người xưa có câu một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán. Mặc dù Hướng Hân là mỹ nữ nhưng khi nghĩ đến những vấn đề thực tế như củi gạo dầu muối, trong phút chốc cô đã quên mất bệnh tình của mình, thay vào đó còn tập trung lo lắng cho tương lai của anh hai. [3]
[3] Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán (一文钱难倒英雄汉): chỉ một người có bản lĩnh nhưng bị một việc rất nhỏ khiến cho trói tay trói chân không làm gì được; hoặc là một vấn đề rất nhỏ nhưng khiến việc quan trọng không thể tiến triển, hoàn thành.
Trái tim Dương Hi cũng thổn thức, đoạn nói: "Trường đã phát động quyên góp, cũng có nhiều người hưởng ứng. Tạm thời vẫn đủ chi trả tiền thuốc trong vài ba tháng. Thầy em nói nên tìm quan hệ hỏi trực tiếp đại lý, biết đâu giá mua sẽ rẻ hơn. Anh, anh đừng lo, chắc chắn có cách... Em... Em cũng để dành được một ít."
Hướng Vinh nhìn Dương Hi. Chốc lát sau, cậu mỉm cười như nửa cảm ơn nửa từ chối. Cậu biết Dương Hi chân thành muốn giúp đỡ. Nhưng dù sao cậu nhóc chỉ là một sinh viên đại học, trong tay có bao nhiêu tiền mặt chứ? Chẳng lẽ muốn dựa vào tiền mừng tuổi mấy chục năm qua? Hướng Vinh khẽ lắc đầu, cậu biết Dương Hi sẽ nhờ vả bố mẹ. Nhưng Hướng Hân chỉ là bạn gái của cậu nhóc, không ai biết sau này sẽ ra sao. Hiện tại con bé mắc căn bệnh không thể chữa khỏi, nếu bố mẹ Dương Hi hay tin, họ có đồng ý cho hai đứa nhỏ tiếp tục bên nhau hay không còn chưa biết, huống chi là bỏ tiền giúp đỡ?
"Không cần đâu." Hướng Vinh mỉm cười, lắc đầu một cách kiên quyết, "Tiền bạc để anh tự lo. Còn có —— Chắc Hướng Hân cũng kể em nghe rồi. Kẹt quá thì anh mượn công ty. Nếu vẫn không được thì bán nhà, chắc chắn ông trời không tuyệt đường người. Bây giờ quan trọng nhất là Hướng Hân cần phải nghỉ ngơi, đừng cho con bé suy nghĩ nhiều quá. Mấy ngày nữa anh sắp xếp qua thăm con bé."
"Dạ. Hai ngày nữa em về, đến lúc đó mình đi cùng nhau." Dương Hi thấy mình giống như đang chỉ huy Hướng Vinh, bèn vội sửa lời, "Dạ không sao. Anh cứ sắp xếp, em nghe anh."
Thật lòng thì Hướng Vinh vẫn chưa biết phải sắp xếp như thế nào. Tiễn Dương Hi, cậu ngồi xuống sô pha hít một hơi thật sâu trước khi gọi cho Hướng Hân. Vừa nối máy, Hướng Vinh chưa nói câu nào mà đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô. Hướng Vinh vội chọc quê cô qua điện thoại, nói rằng có phải chuyện gì ghê gớm đâu, cũng đâu phải bệnh nan y mà khóc lên bờ xuống ruộng thế kia; sau này còn phải làm bác sĩ Hướng, hở một chút đã khóc thì sao có thể bình tĩnh đối mặt với sinh tử.
Nghe tiếng cười của cô, Hướng Vinh thở một hơi nhẹ nhõm. Cậu ba hoa chích choè bảo rằng mới nhận siêu dự án, mức lương hàng năm hơn mười vạn tệ. Hơn nữa sếp rất ưng ý với thái độ làm việc của cậu, thăng chức tăng lương chỉ là chuyện sớm muộn. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cô chính là ăn no ngủ kỹ, đừng suy nghĩ linh tinh đến chuyện tiền bạc, anh hai dư sức lo thuốc men cho em gái cả đời.(100,000 RMB = 355,546,872 VNĐ)
Hướng Vinh nói phét như rồng, nói mà không kịp nghĩ, nói nhăng nói cuội đến mức Hướng Hân phải bật cười. Sau cùng, Hướng Vinh dặn dò con bé phải nghỉ ngơi cho tốt, thay vì hao tâm tổn sức suy nghĩ mấy chuyện không đâu thì lo ăn uống tẩm bổ nhiều vào. Bởi —— "Không sao mà, đã có anh hai."
Mọi chuyện đã có cậu, và mọi thứ chỉ có thể dựa vào cậu. Biết làm sao đây, ai bảo Hướng Hân là em gái ngoan của cậu chứ. Hơn nữa con bé còn là ân nhân cứu mạng của Hướng Vinh, nói rằng cậu nợ con bé một cái mạng cũng không ngoa chút nào.
Hướng Vinh thở ra, thoáng thấy Bach len lén chạy tới với túi thức ăn cho chó trong miệng. Có lẽ thằng nhỏ hết cơm rồi, chẳng trách ánh mắt của nó ai oán vậy mà! Hướng Vinh tựa trán mình lên trán Bach —— Mới xa bố Xuyên có mấy tháng mà chú Vinh chẳng thể đảm đương việc nhà, ngay cả một ngày ba bữa cho cháu trai cũng không lo được!
Nếu đã không thể tặng cho Bach một cuộc sống vui vẻ, cớ sao ngay từ đầu còn mang Bach về? Hướng Vinh đột nhiên hối hận. Cậu lờ mờ cảm thấy phạm vi hối hận dường như có xu hướng lan tràn đến những thứ khác, bèn vội đứng đậy ra ngoài mua cơm cho mình và Bach.
Mua hai túi thức ăn cho chó trong siêu thị trước nhà, nhân tiện mua cho mình hai phần bánh bao và chén cháo kê, xem như đã lo xong bữa tối cho một người một chó. Trên đường trở về, Hướng Vinh bắt đầu tính toán tiền bạc. Chắc là vừa có cảm giác an toàn nên cậu không nỡ bán nhà ngay, may sao có thể vay tiền công ty. Cậu từng nghe phòng nhân sự nói, vay tiền đồng nghĩa phải nhịn nhục và xun xoe ban giám đốc, quan trọng nhất còn phải biết kể khổ. Nghĩ đến đây, Hướng Vinh bỗng thấy khó chịu.
Chết vì sĩ diện chứ không ai chết vì mặt dày, cậu tự cảnh cáo mình như vậy. Nhưng suy cho cùng, cậu chỉ là một thanh niên mới tốt nghiệp hai mươi hai tuổi, chưa trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống. Đứng trên vị trí của một học sinh giỏi suốt mười hai năm liền và tốt nghiệp cử nhân loại giỏi tại một trong những đại học hàng đầu ở Bắc Kinh, Hướng Vinh xứng với một tiếng 'con cưng của trời'. Sự kiêu ngạo trong xương máu vẫn còn đó, nó chưa được cuộc sống lắm gian truân mài giũa kỹ lưỡng.
Dẫu việc lớn hay việc nhỏ, Hướng Vinh vẫn luôn nghĩ cách giải quyết mọi thứ, tuyệt nhiên không nhờ sự giúp đỡ của người thân và bạn bè, nhất là người ấy. Cậu tự cho rằng lần này cũng giống bao lần trước, đến khi sắp xếp ổn thoả sẽ nói với Chu Thiếu Xuyên về bệnh tình của Hướng Hân.
Chu Thiếu Xuyên không phải cỗ máy rút tiền của cậu. Một mối quan hệ tình cảm không nên kèm theo ân tình đạo nghĩa. Chứ không sẽ mất đi tính đơn thuần vốn có, và trở thành cuộc xoá đói giảm nghèo của một người với một người.
Hướng Vinh xách túi đồ ăn cứu đói trở về chung cư, vừa ngước mắt đã thấy một chiếc siêu xe nổi bần bật đỗ dưới lầu. Một người đàn ông trông cực kỳ quen mắt khoan thai bước xuống, quả thật là 'bạn cũ' lâu ngày chưa gặp —— Hoàng Dự.
(Editor nhắc: Hoàng Dự từng xuất hiện trong quyển 1, anh ta là lính dưới tay Bà Địch. Hoàng Dự từng có ý muốn dùng tiền mua Hướng Vinh một lần, nhưng hiển nhiên không thành công)
Khoảnh khắc trông thấy người nọ, Hướng Vinh cảm thấy như trút được gánh nặng. Tuy Hoàng Dự tìm cậu sớm hơn dự kiến, nhưng tại sao nhất quyết phải là hôm nay? Sáng nay cậu ra đường quên xem tử vi à, sao cứ dồn hết mọi thứ vào một ngày vậy!?
Nếu ông trời muốn chơi cậu một vố... Thế thì tới hết một lượt luôn đi!
Dũng sĩ Hướng Vinh gật đầu với Hoàng Dự, chẳng chút sợ sệt mời người nọ lên lầu. Cậu rót một ly nước cho anh ta, kế tiếp dỗ Bach vào phòng ngủ ăn tối. Bấy giờ, Hướng Vinh mới ngồi xuống sô pha tiếp đón vị khách không mời mà đến của hôm nay.
Hoàng Dự vẫn luôn biết cách khen trước chê sau, giả vờ hỏi han công việc của Hướng Vinh, khen cậu giữ nhà sạch sẽ ngăn nắp, vòng vo tam quốc một hồi mới đi vào chủ đề chính —— Anh ta đặt một phong thư lên bàn.
Kích thước và độ dày đã nói lên đây không phải là tiền mặt. Hướng Vinh mở ra, thấy một xấp ảnh chụp trong đó.
Người trong bức ảnh không phải ai khác, chính là Hướng Vinh. Hôm đó sau khi say rượu, cậu bị chụp ảnh trên giường khách sạn. Xung quanh là khăn trải giường lộn xộn nhàu nát, quần áo rơi lung tung trên mặt đất, còn cậu thì trần nửa thân trên nằm trên giường. Khuôn mặt cậu ửng hồng kỳ quặc, ánh mắt mê man bất định, phải nói là say đến nỗi bất tỉnh nhân sự. Tình cảnh này không khỏi làm người khác suy nghĩ đến những chuyện thiếu đứng đắn.
Thấy kẻ chủ mưu phía sau rốt cuộc ngả bài, Hướng Vinh thản nhiên ném xấp ảnh lên bàn. Cậu nhún vai, mỉm cười với Hoàng Dự: "Vô dụng. Cho dù tôi không giải thích, Thiếu Xuyên cũng nhất định không tin mấy thứ này."
Hoàng Dự gật đầu đồng ý: "Ừ, ngay từ đầu nó đã không làm nên trò trống gì. Tôi cũng không ngốc dựa vào mấy thứ này mà ly gián tình cảm hai người."
Ngừng một chút, anh ta nói thêm: "Hình không phải chụp bằng digital camera. Để thể hiện thành ý, tôi mang film đến đây. Dù sao tôi giữ thứ này cũng vô dụng." [4]
[4] Digital camera là máy ảnh kỹ thuật số; Film ở đây là phim âm bản dùng trong máy film.
Chẳng phải do mấy người không có được thứ mình muốn nên nó mới trở thành vô dụng à?
"Tiếc không? Mấy người đánh thuốc chưa thẳng tay nên tôi còn có năng lực phản kháng, chứ làm sao mấy thứ này vô dụng được. À, khi đó chắc không phải ảnh. Mà là, video nhỉ?" Hướng Vinh nói, giọng ráo hoảnh.
"Sao cũng được, dầu gì cậu không có chứng cứ." Hoàng Dự điềm nhiên nói, "Hơn nữa cậu lo thừa rồi. Tôi chỉ làm tới đây, không muốn tổn thương cậu."
Giọng điệu của anh ta rất ôn hoà, chẳng có vẻ gì là đạo đức giả. Hướng Vinh im lặng chốc lát, có lẽ Hoàng Dự nói thật. Bởi cho dù sự tình thật sự xảy ra, miễn là cậu giải thích với Chu Thiếu Xuyên, hắn nhất định lựa chọn tin cậu. Và trên cả, Chu Thiếu Xuyên càng căm ghét kẻ chủ mưu hơn. Vậy chẳng những bà Địch không thể đạt đến mục tiêu, mà còn đâm ra phản tác dụng.
Nếu đã vậy, mục đích của họ không phải là làm lớn chuyện. Xét cho cùng, đẳng cấp của bà Địch không nên thấp kém như thế.
"Vậy là, anh đang cảnh cáo tôi?" Hướng Vinh nắm trọng điểm.
Hoàng Dự cười khẽ, nụ cười nửa miệng như thể nói rằng 'giao tiếp với người thông minh đúng là có khác'. Anh ta nói một cách từ tốn: "Không. Là nhắc nhở, hơn nữa còn là lời nhắc nhở thiện ý. Dù cậu tin hay không, bản thân tôi không hề có ác cảm với cậu. Đôi khi tôi còn ngưỡng mộ cậu. Dám ở bên Thiếu Xuyên, không dựa vào cậu ấy mà vẫn có thể tự lực cánh sinh, vì thế tôi không đủ nhẫn tâm hủy hoại tương lai cậu."
Anh ta cười nhẹ: "Nhưng cậu phải biết, thế lực gia tộc của Thiếu Xuyên lớn hơn cậu tưởng rất nhiều. Dùng hai từ bá đạo hình dung cũng không ngoa. Vì chỉ cần có tiền là có thể mua hết mọi thứ, kể cả con người. Người xưa hay nói chỉ có ngày ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc, cậu không thể sống một đời lo trước lo sau. Đừng nói tới mười năm, hai mươi năm, chỉ cần một tháng đủ để ép cậu phát điên. Thiếu Xuyên cũng vậy, cậu ấy không thể luôn bảo vệ cậu. Đến một ngày nào đó nghĩ về những gì mình phải chịu vì cậu ấy, cậu sẽ hận Thiếu Xuyên. Và đồng thời, Thiếu Xuyên cũng tự trách bản thân vì không thể che chở cậu chu toàn. Hướng Vinh, cậu biết đấy, một mối quan hệ không nên gồng gánh quá nhiều cảm xúc tiêu cực. Dần dà nó sẽ biến chất, không giống với hình hài ban đầu nữa." [5]
[5] Chỉ có ngày ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc (只有千日做贼,那有千日防贼): ý nghĩa sức lực của con người có hạn, huống chi là bị động ứng phó càng hao tổn tinh lực.
Thấy Hướng Vinh dường như muốn lên tiếng, Hoàng Dự bèn xua tay trước: "Tôi biết bây giờ lòng cậu vững như kiềng ba chân. Không sao cả, nhưng đừng từ chối tôi sớm. Cậu cứ từ từ suy nghĩ lại. Tiếp theo, nói về Thiếu Xuyên đi."
"Tình hình của bố cậu ấy chắc cậu cũng biết, bây giờ là lúc phải trở về. Gia nghiệp trăm năm, công lao của hai thế hệ. Thiếu Xuyên là con cháu nhà họ Chu, cậu ấy có trách nhiệm kế thừa và phát triển. Dù cậu ấy không muốn thì cũng không nên hoàn toàn vứt bỏ gia nghiệp ở phía sau —— Nhưng theo tôi biết, Thiếu Xuyên đã nghĩ vậy đấy. Cậu ấy muốn từ bỏ quyền quản lý công ty, tiếp tục ở lại Trung Quốc, với cậu."
"Thật ra cậu cũng có thể đi cùng Thiếu Xuyên qua Pháp. Dù sau này cậu ấy phải kết hôn sinh con, nhưng chỉ cần cậu chấp nhận thì Hướng Vinh vẫn là người mà Thiếu Xuyên yêu nhất. Nhưng đáng tiếc, em gái cậu không thể sống thiếu cậu. Và cậu cũng chỉ còn một mình con bé là người thân duy nhất, vậy nên dù thế nào cậu cũng không thể phớt lờ con bé. Tôi nói đúng không?"
Họ nắm tin tức vẫn nhanh như ngày nào, tựa hồ muốn chứng minh hai chữ 'bá đạo' đã nói lúc nãy. Hướng Vinh không hề tỏ ra hoang mang hay ngạc nhiên, mà chỉ bình tĩnh gật đầu.
Hoàng Dự nói tiếp: "Thiếu Xuyên đã quá vô trách nhiệm. Trước đó, cậu ấy nỗ lực rất nhiều cốt ở bên cậu. Gần ba năm rồi nhỉ? Gần ba năm rồi Thiếu Xuyên không động vào một xu trong nhà, nhưng cậu ấy vẫn kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống hai người. Chỉ là... tôi nói thẳng nhé. Những cái đó không thể coi là sự nghiệp, bất quá coi như buôn bán nhỏ thôi. Xa gia đình, Thiếu Xuyên không có lợi thế gì cả, thậm chí không thể cạnh tranh với các hộ gia đình có thế lực tại Bắc Kinh."
"Tạm thời chúng ta không bàn tới cuộc sống trước kia của Thiếu Xuyên, chỉ nói sau này thôi. Tương lai không ai biết trước chữ ngờ, Thiếu Xuyên không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Hễ gặp khó khăn, cậu ấy sẽ khó tránh khỏi có cảm giác tứ cố vô thân. Và khi đó, Thiếu Xuyên mới biết những mối quan hệ của mình được thiết lập trên cơ sở gia tộc. Mất đi gia tộc, cậu ấy mất tất cả. Ba năm, bốn năm không làm khó các cậu. Nhưng cuộc đời dài đằng đẵng mấy chục năm, bạn bè của Thiếu Xuyên đã kế thừa gia nghiệp, nhưng chỉ có cậu ấy trái ngược với tất cả. Mỗi năm kiếm được mấy ngàn vạn cũng chỉ là con số lẻ không đáng kể."
Hướng Vinh sững sờ trong phút chốc, theo bản năng muốn nói vài câu phản bác nhưng phát hiện mình không tìm ra bất cứ lý do nào hợp lý —— Đừng nói mấy ngàn vạn, dẫu mấy trăm triệu ngồi chung mâm với mấy chục tỷ và mấy trăm tỷ cũng đã khác xa một trời một vực. Nói trắng ra, giả sử Chu Thiếu Xuyên lựa chọn tiếp tục sinh sống ở đây, e rằng đó là một sự giảm thiểu chất lượng cuộc sống của hắn.
Thấy cậu im lặng, Hoàng Dự thừa thắng xông lên: "Tôi biết đây là thời điểm nồng nhiệt của hai người, các cậu uống nước lã cũng thấy ngọt lịm. Nhưng dù sao con người không thể tách rời xã hội, càng không thể hoàn toàn đi ngược với tất thảy. Có khác biệt ắt có đau khổ. Và biết đâu ở thời điểm nào đó trong tương lai, một trong hai người sẽ hối hận."
Hầu kết Hướng Vinh khẽ giật, thật lâu sau vẫn không thốt ra lời nào.
Hoàng Dự cười nhẹ: "Có lẽ cậu cho rằng tôi nối giáo cho giặc, không sao cả. Tôi thừa nhận mình lấy người tiền tài, thay người tiêu tai. Hơn nữa tôi chỉ muốn tốt cho cậu, nhân lúc còn trẻ, mọi thứ vẫn có thể làm lại từ đầu. Như câu nói đau dài chi bằng đau ngắn, hai người đã có một mở đầu suôn sẻ, cũng đã có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau. Vậy hãy để nó làm tròn nhiệm vụ của mình, trở thành một cái kết vui vẻ đi. Đừng để trải qua trăm ngàn cay đắng, đi qua tháng năm tang thương rồi cuối cùng rơi vào kết cục chia tay đau buồn." [6]
[6] Nối giáo cho giặc (助纣为虐): giúp người xấu làm điều ác; Lấy người tiền tài, thay người tiêu tai (拿人钱财、替人消灾): đã nhận tiền của người khác thì phải giúp người diệt trừ tai hoạ.
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một tờ chi phiếu: "Cậu là một đứa nhỏ rất có năng lực, mà cũng rất thông minh. Tôi thật lòng không thích làm mấy chuyện này lắm. Nhưng bây giờ cậu đang cần tiền. Vì em gái, cậu nên lấy đi."
Hướng Vinh thoáng thấy trên tờ séc có sáu số không nằm phía sau số năm, có lẽ đủ cho tiền thuốc hơn mười năm của Hướng Hân. Cậu cười nhạt, dựa vào lưng ghế: "Không cần. Nếu tôi nói, Thiếu Xuyên sẽ cho tôi nhiều hơn." (5,000,000 RMB = 17,758,792,530 VNĐ)
"Chắc chắn rồi." Hoàng Dự cười, "Thiếu Xuyên luôn muốn giúp cậu. Chắc đến giờ cậu vẫn chưa biết, lần đó Thiếu Xuyên đã lặng lẽ tìm giám đốc công ty cậu, giải vây vấn đề chuyển nhóm thay cậu. Hướng Vinh, tôi biết chỉ cần cậu lên tiếng, Thiếu Xuyên sẽ cho cậu nhiều hơn. Vả lại, nhất định không dùng hình thức đưa tiền trực tiếp thô lỗ như tôi."
Một lời nói đập tan bức tường thành kiên cố mà Hướng Vinh đã vất vả xây dựng bấy lâu —— Nó xảy ra khi nào, tại sao cậu hoàn toàn không biết!? Cậu còn cho rằng chính năng lực của mình đã khiến giám đốc ưu ái. Hoá ra tất thảy đều không phải?
Mà đó là kết quả do Chu Thiếu Xuyên âm thầm giúp đỡ!?
Trông thấy nét mặt căng cứng của Hướng Vinh, Hoàng Dự biết hợp đồng làm ăn hôm nay có khả năng thành công. Đòn trí mạng cuối cùng đủ để nghiền nát sự tự tin và lòng tôn nghiêm của người thanh niên trước mặt. Nếu đã là người thông minh, vậy anh ta chỉ cần nói đến đây là đủ. Hơn nữa, anh ta tin tưởng Hướng Vinh không phải là người tôn thờ chủ nghĩa yêu đương đến mức không phân rõ nặng nhẹ trước sau.
Huống chi, hiện giờ Hướng Vinh đang rơi trong tình thế nước sôi lửa bỏng, chuyện tiền bạc như con đỉa bám cậu không buông. Song quan trọng nhất, cậu khẳng định nghĩ cho Chu Thiếu Xuyên!
Chẳng qua khi Hoàng Dự đang chuẩn bị lên xe, thì thấy Hướng Vinh đuổi theo trả tấm chi phiếu cho mình. Anh ta chỉ mỉm cười, đoạn đưa tay nhận lấy.
Bánh và cháo đã nguội lạnh từ lâu. Hướng Vinh chẳng muốn bật đèn lên, một hành động đơn giản như trả tấm chi phiếu cũng đã vắt kiệt sức lực của cậu. Hướng Vinh nằm xuống sô pha, gác tay che lại đôi mắt, thả mình trong bóng tối mênh mông vô định.
Bach đã ăn uống no say, nhưng có lẽ không thể ra ngoài chơi nên đâm ra ủ rũ ngồi một góc. Thằng nhỏ thấy chủ nhân nằm im lìm trên sô pha bèn rón rén đi tới ngẩng đầu nhìn Hướng Vinh, mất một lúc lâu mới dám nhảy bổ lên người cậu, vừa như an ủi vừa như làm nũng trong ngực cậu.
Hướng Vinh rút mình ra khỏi trạng thái trống rỗng vô hồn, đoạn vuốt ve bộ lông mịn màng của Bach. Hình như chú chó được chủ nhân cưng chiều nên vui vẻ hẳn, nó cất lên những tiêng kêu thoả mãn ngọt ngào.
Vui như Tết thế kia, đã bao lâu rồi tao không chơi với mày? Hướng Vinh nhìn Bach, trong lòng vừa xót thương vừa âu yếm xin lỗi.
Cậu nhè nhẹ thở ra, bỗng thấy mình chả thể chăm sóc tốt cho một chú chó. Vậy thì... Sao cậu dám hứa hẹn dùng một đời để chăm sóc một người? Liệu đó có gọi là chăm sóc không, hay chỉ thuần tuý làm vướng bận người ta?
Hướng Vinh ôm Bach vào lòng, ngồi trong căn phòng tối tăm vô tận đến hừng đông.