Cuộc sống hạnh phúc của hai chàng trai và một chú cún kéo dài không được bao lâu, Chu Thiếu Xuyên đã phải quay về phòng không chiếc bóng.
Nhóm của Hướng Vinh vừa tiếp nhận một dự án khu công nghiệp sáng tạo. Để đánh giá kỹ năng chuyên môn của các sinh viên thực tập, giám đốc đã yêu cầu họ tham gia xuyên suốt quá trình. Từ giai đoạn ghi nhận ý kiến khách hàng đến khảo sát thực địa, mọi việc đều cần tự thân vận động.
Đầu xuân tháng ba, khí trời phương Bắc hãy còn lạnh khô. Những cơn gió rét buốt rít gào trên công trường bụi bặm bừa bãi thốc lên từng mảng sỏi đá. Hướng Vinh chỉ mới ở đây vài giờ đồng hồ đã ngửi thấy mùi bùn đất ám đầy tóc tai quần áo.
Môi trường quá xấu, ngoài nắng gió còn phải hứng chịu ngày mưa dầm dề. Tuy Ngô Hiểu Quang trang bị đầy đủ phụ kiện che mưa che nắng nhưng vẫn càm ràm với nhóm thực tập sinh để đầu trần —— Gã thấy mình chẳng giống kiến trúc sư mà trông giống nhà thầu hơn!
Xét cho cùng, tất cả đều thuộc ngành xây dựng. Bản chất của hai ngành nghề không khác nhau, ngoài ra cuối cùng vẫn hướng về một mục tiêu chung.
Hai ngày dầm mưa dãi nắng ở công trường, Ngô Hiểu Quang đổ bệnh đầu tiên, và sau đó gã chẳng buồn ló mặt đến đây lần nào nữa. Còn lại ba thực tập sinh, trong đó một người là nữ, sức lao động tay chân đột ngột giảm hẳn phân nửa. Hướng Vinh gánh nốt công việc của Ngô Hiểu Quang, còn tranh thủ cơ hội theo chân các anh lớn trong đội thiết kế cốt ghi chép dữ liệu và khảo sát thực địa. Hướng Vinh thấy La Hạ nói rất đúng, đi một ngày đàng, học một sàng khôn, chỉ trong mấy ngày mà cậu đã tiếp thu vô số kiến thức ngoài sách vở, cụ thể là địa lý và phong thuỷ nhà ở. Chỉ là mỗi khi kết thúc giờ làm việc, cậu còn phải vội vàng trở về văn phòng để phân loại số liệu, thành thử dạo gần đây thời gian về nhà đều bị lùi lại sau chín giờ rưỡi.
Chạy đôn chạy đáo suốt tuần, dù còn trẻ cũng không thể liên tục bào mòn sức khỏe. Trở về vào tối thứ sáu, Hướng Vinh chỉ vừa trò chuyện đôi ba câu với Chu Thiếu Xuyên đã ngã vào lòng hắn thiếp đi.
Chu Thiếu Xuyên vuốt nhẹ lên mái tóc dài của Hướng Vinh, đầu ngón tay khẽ chạm vào vầng trán cậu. Làn da nơi đó sần sùi và khô hơn ngày trước, nước da của Hướng Vinh cũng đã ngả màu rám nắng, trông cậu càng thêm hốc hác và gầy gò. Nhưng lúc này đây, có lẽ bộ phận đáng lo ngại nhất trên cơ thể Hướng Vinh chính là dạ dày cậu.
Chu Thiếu Xuyên khẽ thở dài, nhẹ nhàng đỡ đầu Hướng Vinh lên gối tựa sô pha. Hắn vào phòng bếp làm một chén canh gà. Dạo gần đây hắn đã chán ngấy thức ăn ngoài tiệm nên hạ quyết định tự học nấu nướng. Chu Thiếu Xuyên không làm thì thôi, đã làm thì nhất quyết phải là Mãn Hán toàn tịch*. Hắn quyết chí nấu một bữa cho ra trò, vốn định bắc một nồi nước làm canh gà hầm nấm, thế nhưng bây giờ có thể dùng cho nấu mì. [1]
[1] Mãn Hán toàn tịch: là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Tất cả đã xong xuôi, chỉ là Hướng Vinh còn chưa tỉnh giấc mà Bach đã ngửi thấy mùi thơm. Thằng bé lẳng lặng chui vào phòng bếp, rầm rì quanh chân Chu Thiếu Xuyên như đòi ăn.
"Không có phần mày. Đây là đồ ăn khuya của ông lớn nhà mày, lát nữa cho mày ăn đồ thừa."
Chu Thiếu Xuyên đặt tô mì xuống bàn, không đành lòng đánh thức người đang ngủ trên sô pha. May sao Hướng Vinh chỉ chợp mắt trong chốc lát. Khi mở mắt ra, cậu thấy hắn khom người nhìn mình mỉm cười. Và... một chiếc hôn nhẹ tênh đánh rơi trên trán cậu.
"Chưa rửa mặt đâu, dơ lắm." Hướng Vinh khẽ nghiêng đầu tránh đi. Cậu chà chà mặt mình mấy phát, cũng thấy da mình thô ráp, "Tôi tắm trước đã."
"Từ từ." Chu Thiếu Xuyên ngăn cậu lại, "Ăn mì rồi tắm."
Chu Thiếu Xuyên nấu mì được lắm. Hướng Vinh húp hết nước xúp, ngay cả một giọt cũng không chừa cho Bach. Chú chó đáng thương tức giận gào khóc. Chu Thiếu Xuyên vừa ôm trấn an vừa hăm doạ hồi lâu, nó mới tiếp tục nhai cục xương nhồi bông đặng giải toả cơn ấm ức.
Ăn no rồi tắm rửa, Hướng Vinh cảm thấy có tinh thần hơn. Nghĩ đến Chu Thiếu Xuyên đã chờ mình năm ngày, vừa rồi còn vào bếp nấu mì cho mình, về tình về lý hay về cả công lẫn tư, cậu phải cố gắng làm tròn nghĩa vụ của một người bạn trai. Vốn dĩ mấy ngày trước cậu đã có ý định này, song chẳng biết tại sao cơ thể không thoải mái lắm, mỗi lần đầu chạm gối là ngủ say như chết.
Suy đi tính lại, Hướng Vinh vẫn thấy bản thân không đủ sức chơi hết màn dạo đầu. Thế nên cậu thay chiếc quần ngủ mới, áo cũng chẳng thèm mặc, cứ thế nằm trên giường bày ra tư thế hiến thân.
Chu Thiếu Xuyên ngồi trên ghế nhìn cậu, mãi lâu sau mới bật cười thành tiếng. Hắn đi tới hôn Hướng Vinh, lần này hôn lên cánh môi cậu: "Ngủ ngoan đi, nhìn cậu thế này tôi cũng không nỡ. Thời gian còn dài, bớt một hai ngày cũng có sao đâu."
Nói đoạn, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt dọc chóp mũi cậu, trong mắt là sự cưng chiều mỗi lúc một nồng đậm: "Đừng nghĩ tôi giống cầm thú chứ. Tôi yêu cơ thể cậu nên tôi càng quý trọng nó hơn."
Hướng Vinh bật cười, an tâm say giấc. Một giây trước khi ngủ, cậu lờ mờ nghĩ, hình như Thiếu gia vừa dùng từ 'yêu'?
Người trẻ tuổi ngủ một đêm đã đủ cho nạp năng lượng và hồi sức. Hai ngày cuối tuần tiếp theo, Hướng Vinh được yêu thương mãnh liệt mấy trận liền. Đôi khi thì gió mưa êm đềm, đôi khi thì sấm sét vang dội. Chu Thiếu Xuyên làm kịch liệt mà còn thay đổi đa dạng, dốc sức thể hiện cho định nghĩa tình yêu thuộc về hắn.
Tiếp đến, lại là chuỗi ngày tăng ca vẽ vời. Trải qua nhiều lần liên hệ tới lui và chỉnh sửa miệt mài, Hướng Vinh rốt hoàn thành bản thiết kế vào một tháng sau.
Công việc xem như hoàn thành viên mãn. Trong buổi họp giao ban tuần sau, giám đốc chỉ đích danh hai thực tập sinh có biểu hiện đột phá. Hướng Vinh dĩ nhiên là một trong số đó. Mà ngoài dự đoán của mọi người, cái tên còn lại là Ngô Hiểu Quang. Hướng Vinh chính tai nghe thấy giám đốc nói Ngô Hiểu Quang và cậu đã đóng góp không ít sáng kiến; mức độ hoàn thành bản vẽ chi tiết rất cao; từ bản phác thảo tới bản hoàn chỉnh không thay đổi nhiều lắm; xem ra đã có luồng gió mới gia nhập vào làng kiến trúc nước nhà. Ông hy vọng trong tương lai không xa, hai người họ sẽ trở thành nhân vật nòng cốt của công ty.
Hướng Vinh ngồi trong phòng họp, nghe những lời tán thưởng của mọi người mà không hề có cảm giác vui vẻ, trái lại còn thấy ghê tởm. Hướng Vinh biết rõ hơn ai hết, Ngô Hiểu Quang chẳng đóng góp tích sự gì xuyên suốt quá trình. Vì thế đây không phải đang khen ngợi mà là đang chặn miệng cậu —— Bởi muốn lấy một nửa công lao của cậu cho không Ngô Hiểu Quang.
Cậu đi phía sau giám đốc và nhóm kiến trúc sư, lại nghe thấy ông ấy tuyên bố —— Sau này tiếp tục xếp Ngô Hiểu Quang và Hướng Vinh ở chung một nhóm, dù sao thì sự hợp tác giữa hai người đã có mức độ ăn ý nhất định.
Ăn ý cái con khỉ! Đây rõ ràng là chuẩn bị cạo lông cừu trên người con cừu là cậu mà! Hướng Vinh trở lại vị trí làm việc của mình, càng nghĩ càng khó chịu.
Không cam tâm thì cứ thế mà nhịn thôi. Thật ra trong lòng Hướng Vinh hiểu rõ, bản thân cậu cũng tính là người có ô dù. Dầu gì cũng là sinh viên tiêu biểu do trưởng khoa giới thiệu, từ giám đốc đến ban lãnh đạo đều phải nể mặt. Nếu cậu đưa ra yêu cầu, e rằng đối phương chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Chẳng qua nó rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Cậu không thể cho người ta có cơ hội chỉ trích mình không biết nể mặt và không biết thời thế, nếu vậy chỉ chuốc thêm phiền phức cho trưởng khoa.
Hướng Vinh ngẫm nghĩ một chốc. Nhưng dù sao cậu vẫn còn non, không phải lúc nào cũng có thể giữ vẻ bình tĩnh điềm nhiên. Hướng Vinh nghĩ ra một cái cớ hợp lý để từ chối cộng tác với Ngô Hiểu Quang, cậu đứng dậy đến phòng làm việc tìm giám đốc.
Trùng hợp thay, giám đốc đang chuẩn bị lao đến bữa tiệc. Dường như ông chẳng hề hay biết Hướng Vinh có chuyện muốn nói. Ông cười tươi, vỗ vai cậu: "Hôm qua tôi có nói chuyện điện thoại với giáo sư Trình. Ông ấy hỏi cậu thế nào rồi, có làm gì mất mặt ông ấy không. Tôi nói sao có thể chứ, còn tranh thủ khen cậu nữa. Cậu phải chăm chỉ đấy, tuyệt đối đừng phụ lòng kỳ vọng của giáo sư."
Chẳng biết là xuất phát từ thành ý hay muốn động viên cậu, ông nhẹ giọng: "Năm nay danh sách chuyển chính thức chỉ có hai người, một trong đó định ra rồi. Ừ, cậu đó. Cố gắng lên, cậu có năng lực lắm."
Những lời này của ông tựa như xuất phát từ tấm lòng mến mộ nhân tài, Hướng Vinh chưa kịp ừ hử đã thấy bóng dáng ông khuất sau ngã rẽ hành lang. Cậu đành ngậm ngùi than oán trong lòng, cái gì mà trong hai người đã chỉ định cậu? Chả lẽ người còn lại không phải Ngô Hiểu Quang? Cơ chế này không công bằng chút nào, nó làm cậu nghĩ đến trường hợp mình được ở lại cũng là vì nể mặt trưởng khoa.
Hướng Vinh chẳng còn thiết tha với bữa trưa. Nội tâm bị kích thích hãy chưa nguôi ngoai, cậu vẫn cố chấp muốn tìm đối phương hỏi cho ra lẽ. Đáng tiếc suốt buổi chiều, giám đốc không quay về văn phòng.
Lửa giận phun trào cũng phải nguội lạnh vì thời gian chờ đợi quá dài. Hôm nay Hướng Vinh tan tầm đúng giờ nhưng chẳng thấy vui vẻ bao nhiêu. Cậu ra khỏi tòa nhà văn phòng, trong chớp mắt như biến thân thành tinh thần AQ. Lòng nghĩ thôi bỏ đi, người ta đều nói bất lợi là may mắn, ma mới đương nhiên khó tránh khỏi cảnh thiên vị đấu đá. Như cậu đây đã may mắn hơn nhiều người rồi, ít nhất không phải chịu thiệt thòi gì, coi như chia nửa công sức cho một tên vô dụng thôi.
Hướng Vinh trầm tư như những nhà khuyển nho* suốt đường đi, cảm giác mọi ngóc ngách trong cơ thể đều đang kêu gào khó chịu. Thế nhưng vừa về đến nhà, Bach đã vẫy đuôi nhào đến. Chu Thiếu Xuyên thì đang đeo tạp dề, cái xẻng cũng chưa kịp buông đã vội ra đón cậu. Bầu không khí ấm áp giảm bớt bất bình trong lòng, Hướng Vinh không khỏi nở một nụ cười thật tươi với hắn. [3]
[3] Nhà khuyển nho (犬儒): chỉ những nhà triết học coi thường hiện thực xã hội thời xưa ở Hy Lạp. Chủ nghĩa khuyển nho hiện đại có một mặt là không cung kính, bất mãn với trật tự thế giới hiện tại, cũng có mặt tiếp nhận hiện thực.
Dẫu gặp phải rắc rối trong công việc cũng không nên mang tâm trạng gắt gỏng về nhà. Nhà là nơi che chắn gió mưa, là nơi để mình nạp năng lượng và nghỉ ngơi; người yêu cũng không phải là thùng rác chứa đựng những cảm xúc tiêu cực. Phải tiêu huỷ tất cả, mà còn phải do tự tay mình tiêu huỷ!
Hướng Vinh nghĩ đẹp lắm, song chẳng may mọi chuyện đã đi ngược với mong muốn của cậu. Sau bữa tối, cậu đang lướt điện thoại thì có một tin nhắn gửi đến.
Ngô Hiểu Quang:【Alo, người anh em ơi! Mai mốt tôi với ông chung một team, nhớ giúp nhau nhiều nhiều nha! Dù sao cũng là tình nghĩa anh em cùng kỳ thực tập mà! Cố lên cố lên!】
Giúp đỡ nhau? Hướng Vinh cười nhạt, bạn giúp gì cho tôi hả bạn? Lúc mua nhà bảo chú bạn tìm công ty bất động sản xem thử có giảm 5% không hả? Cậu kiềm nén lửa giận đang trên đà bùng lên, trả lời:【Ừ. Cậu cũng cố lên.】
Muốn cậu nịnh nọt lấy lòng Ngô Hiểu Quang tuyệt đối là chuyện không có khả năng. Ngay cả việc gửi một tin nhắn trả lời cho gã cũng khiến cậu thấy uất ức. Hướng Vinh ôm một bụng tức ném điện thoại sang một bên, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào phòng tắm.
Bach mở to đôi mắt cún con nhìn theo cậu, một lúc sau lại quay sang dòm Chu Thiếu Xuyên. Chó có khứu giác nhạy bén, chắc hẳn đã ngửi thấy luồng sát khí lấp ló trên người 'ông lớn'. Song Chu Thiếu Xuyên không cần ngửi cũng hiểu, nhìn vẻ mặt của Hướng Vinh đã biết tất cả mọi thứ —— Năng lực kiểm soát cảm xúc của Hướng Vinh không phải hạng xoàng. Cậu ấy quen giả vờ bình tĩnh, ngay cả những việc liên quan đến bản thân cũng chẳng để bụng. Đột nhiên vẻ mặt như giẫm phải cứt, chắc chắn đã gặp rắc rối!
Chu Thiếu Xuyên không có thói quen xem máy tính và điện thoại của Hướng Vinh, dù rằng hắn đã biết mật khẩu từ lâu. Thế mà bây giờ hắn cầm điện thoại của cậu lên, trực giác mách bảo cả đêm nay tâm trạng Hướng Vinh rất tệ, mặt mày còn sa sầm lúc vừa đọc xong tin nhắn. Hắn nhanh chóng mở Wechat, lướt qua cái tên xuất hiện trên đầu.
Ngô Hiểu Quang... Chu Thiếu Xuyên âm thầm ghim cái tên nọ vào lòng. Một ngày khác, hắn lái xe đến tòa nhà văn phòng công ty Hướng Vinh. Đợi hơn bốn mươi phút mới thấy bóng dáng người duy nhất mà hắn quen biết —— Đồng nghiệp của Hướng Vinh, anh ta đang xuống lầu hút thuốc.
Trước đây có mấy lần hắn đến đón Hướng Vinh, từng tiện đường đưa anh ta về nhà. Người nọ cũng mới tốt nghiệp không lâu, chỉ hơn họ ba tuổi. Chu Thiếu Xuyên nhìn ra Hướng Vinh cũng khá ăn ý với người này, có thể nói chuyện với nhau.
Chu Thiếu Xuyên xuống xe, đi tới gặp anh ta.
Vài ngày sau, giám đốc gọi Hướng Vinh vào phòng làm việc. Ông thông báo sẽ có một số điều chỉnh về cơ chế, chuyển từ team ban đầu sang team do đích thân giám đốc phụ trách, gián tiếp báo cáo cho giám đốc. Điều này có nghĩa là Hướng Vinh không chỉ cách xa Ngô Hiểu Quang mà còn được thăng chức, vậy nên giám đốc cũng không quên bày tỏ ý tán thưởng của mình, dường như đã xem Hướng Vinh như người một nhà.
Đến khi Hướng Vinh bước ra khỏi văn phòng, giám đốc mới trầm ngâm quan sát cậu thông qua cửa kính. Ông không ngờ một sinh viên mới tốt nghiệp có gia cảnh bình thường như cậu lại chơi thân với con nhà giàu thứ thiệt.
Cách đây không lâu, một người quen bên bất động sản rủ ông tham gia vào buổi tiệc đầu tư và quản lý tài chính. Trong đó ông đã gặp một nhà phân tích tài chính mới nổi. Người nọ giúp ông lên kế hoạch cho một số dự án nghe rất hấp dẫn. Hôm ấy, ông vô tình gặp người nọ trong WC. Vốn dĩ muốn a dua nịnh hót nhưng ngờ đâu người nọ bắt chuyện về công ty kiến trúc của ông, còn bảo có bạn làm việc trong đó, mong ông có thể quan tâm nhiều hơn. Ngoài ra, cậu bạn ấy muốn chuyển sang team giám đốc để trau dồi kiến thức, không biết giám đốc đồng ý không.
Đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Huống chi ai cũng có bối cảnh chống lưng, sau này ắt hẳn có chỗ phát huy tác dụng. Nghĩ đoạn, ông lập tức đồng ý với người nọ.
Theo thuyết sáu chặng phân cách*, một người nhiều nhất chỉ cần thông qua sáu người là có cơ hội quen biết tất cả mọi người trên trái đất. Chu Thiếu Xuyên chưa đích thân xác minh lý thuyết này, song chỉ cần hắn có lòng muốn giúp thì dù thế nào cũng tìm ra người có thể giải quyết rắc rối thay cậu. [4]
[4] Sáu chặng phân cách (Six degrees of separation): Tạm dịch là sáu chặng phân cách (một số nơi gọi là sáu độ phân cách/ sáu bước ngăn cách), mọi người trên thế giới này đều có thể kết nối với nhau gián tiếp qua 6 chặng quen biết hoặc ít hơn. Hình như Facebook đã chứng minh con số này còn 3,57 thì phải.
Hướng Vinh dĩ nhiên không biết gì về chuyện này. Cậu về chỗ ngồi, cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn. Cậu không nghĩ đó là kết quả từ sự cắn rứt lương tâm của giám đốc. Nhưng dù thông minh cách mấy, cậu cũng chẳng ngờ trong đây còn có sự góp mặt của Chu Thiếu Xuyên. Hướng Vinh nhớ hôm nay là thứ sáu, sau khi hoàn thành case cuối cùng sẽ được thưởng một khoản nho nhỏ, đã đến lúc mời Chu Thiếu Xuyên ra ngoài ăn một bữa tử tế.
【Cậu có bận không? Tối nay qua đây đi, tôi đãi cậu ăn một bữa. Gần công ty mới mở quán lẩu Triều Sán, trang trí đẹp lắm, giá không vừa đâu.】
Chu Thiếu Xuyên đang ngồi trong phòng làm việc, thông qua dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Hướng Vinh. Hắn mỉm cười:【Đang mưa mà còn ra ngoài ăn?】
【Cuối tuần nên muốn dẫn cậu xuống phố giải ngố. Hôm nay ăn lẩu, sáu giờ tới đón tôi nha. Mang giúp tôi ăn khoác luôn, hôm nay tôi chỉ mặc áo sơ mi ra ngoài. Điều hoà công ty mới sửa, lạnh chết tôi rồi!】
【Được. Tan làm chờ tôi, khi nào gần tới tôi gọi cậu.】
Hướng Vinh quay đầu nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, tay chân lạnh cóng bắt đầu làm việc.
Bốn giờ chiều, Chu Thiếu Xuyên lái xe rời khỏi văn phòng. Hắn về nhà lấy một túi thức ăn cho chó để an ủi Bach vì trời mưa không thể ra ngoài chơi, sau đó tìm chiếc áo khoác mỏng dáng ngắn cho Hướng Vinh. Nhìn chiếc áo đang vắt trên tay, hắn bỗng nhớ đến khung cảnh đầu tiên khi hai người gặp nhau —— Hướng Vinh cũng mặc chiếc áo này ngỏ lời giúp hắn chuyển tủ. Màu sắc và kiểu dáng của nó rất hợp với phong cách phóng khoáng và tràn đầy năng lượng của cậu. Chu Thiếu Xuyên cười khẽ, trong lòng dâng lên niềm hân hoan muốn gặp người yêu ngay lập tức. Nhưng chiếc xe đột nhiên dở chứng không nổ máy, Chu Thiếu Xuyên không có thì giờ quan tâm đến nó bèn gọi taxi trước cổng chung cư.
Sáu giờ giờ rưỡi, Hướng Vinh nhận tin nhắn WeChat của Chu Thiếu Xuyên. Hắn nói đã đến cửa Triều Dương nhưng phía trước kẹt cứng, con đường như biến thành bãi đỗ xe, dặn cậu đừng gấp. Ngày mưa mà còn đúng vào giờ cao điểm của thứ sáu, muốn gấp cũng vô ích, may sao từ công ty đến cửa Triều Dương không xa. Chờ đến sáu giờ năm mươi, Hướng Vinh không muốn ở trong văn phòng lạnh buốt tiếp tục xử lý công việc, cậu đứng dậy xuống lầu tìm quán cà phê ngồi đợi.
Chẳng qua mất một giờ uống hết tách cà phê mà vẫn chưa thấy Chu Thiếu Xuyên đâu. Hướng Vinh gọi điện thoại cho hắn, vừa nối máy đã nghe thấy tiếng thở dốc của Thiếu gia.
"Sao rồi? Cậu đang ở đâu?"
"Kẹt xe quá. Tôi vừa xuống taxi, đang tính đi bộ tới chỗ cậu. Đừng lo, tôi tới liền. À mà điện thoại sắp hết pin rồi, tôi cúp máy trước đây."
Hướng Vinh đành phải đặt điện thoại xuống tiếp tục ngồi đợi. Nhưng cà phê là thức uống quá lợi niệu, cậu đi toilet về thì phát hiện tách đã bị phục vụ dọn mất. Hướng Vinh đành ra khỏi quán cà phê, quay trở về văn phòng tiếp tục chờ đợi.
Trời dần tối, từng tốp người trong văn phòng đổ ra đường. Hướng Vinh đứng trước cửa sổ thủy tinh trông ra bên ngoài, ngắm dòng xe cộ hối hả ngược xuôi mà không để ý một giờ đã trôi qua. Có lẽ do đứng quá lâu mà chỉ có một thân một mình trước cửa toà nhà, chú bảo vệ đi tới đi lui nhìn cậu mấy bận, sau cùng bị cậu đưa mắt nhìn lại mới ngượng ngùng ra chỗ khác.
Hướng Vinh không muốn thúc giục Chu Thiếu Xuyên, song đã lâu lắm rồi mà vẫn không thấy hắn đến, tin nhắn gửi đi thì như đá chìm đáy biển.
Vì vậy Hướng Vinh mới gọi điện lại, nhưng nghe thấy tiếng báo bận của đầu dây bên kia bỗng sốt ruột vô cùng. Thậm chí cậu còn băn khoăn chẳng biết Chu Thiếu Xuyên có bị bắt cóc không? Vừa nghĩ tới đây, Hướng Vinh đã muốn đập cho mình mấy phát. Đây là xã hội hài hoà theo đúng giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, làm gì có chuyện ban ngày ban mặt bắt cóc tống tiền chứ!
Không biết Thiếu gia đã đi đâu nên chỉ có thể bị động chờ đợi. Hướng Vinh đã quên mất cơn đói từ lâu, giờ đây chỉ thấy lạnh thôi. Cậu không dám đi xa, sợ người nào đó tìm không thấy thì lo sốt vó. Cậu nhảy nhót tại chỗ, muốn làm ấm người bằng cách hoạt động cơ thể.
Nhảy nhót chưa được bao lâu, Hướng Vinh đã thấy chú bảo vệ tới đây lần nữa. Cậu mỉm cười, lên tiếng trước: "Con làm việc trong đây, đang chờ bạn tới đón. Chú đừng lo, con không phải kẻ xấu đâu."
Chú bảo vệ thở phào một hơi: "Chú thấy con đợi lâu lắm rồi đó. Bạn gái không tới hả?"
Tình trạng bây giờ của cậu chẳng khác nào bị cho leo cây, nhưng Hướng Vinh tin chắc rằng hoàn toàn không có khả năng đó. Nhìn cơn mưa tầm tã ngoài trời, cậu lắc đầu: "Chắc chắn tới. Con chờ đến lúc toà nhà đóng cửa, nếu vẫn chưa tới thì con đi liền."
Chú bảo vệ không nói thêm nữa, thầm nghĩ cậu nhóc này lì lợm quá, người ta thất hẹn mà còn chờ làm gì? Chú lắc đầu, tiếp tục đi kiểm tra nơi khác.
Thật ra Hướng Vinh không hề lì lợm, thậm chí nên nói là một người rất linh hoạt. Tuy tính cậu ôn hoà nhưng không phải lúc nào cũng vậy, còn phải tuỳ vào tình hình thực tế. Chẳng hạn hồi cấp hai, một người bạn hẹn cậu đánh bóng rổ. Khi ấy Hướng Vinh đến trễ mười phút nhưng vẫn không thấy người bạn đó đâu, gọi điện thoại tới thì bảo rằng vừa ra khỏi nhà. Mặc cho người nọ xin lỗi rối rít, Hướng Vinh vẫn cúp máy bỏ về.
Sự kiên nhẫn của cậu không phải vô hạn, cũng không phải sẽ dành cho tất cả mọi người.
Chờ đợi ai đó có lẽ là một trong những điều khó chịu nhất trên đời này. Hướng Vinh tưởng tượng thử Chu Thiếu Xuyên rốt đã gặp phải chuyện gì, hắn trượt chân té ngã hay lạc đường? Cậu nghĩ, chỉ có thể là vế sau thôi. Mọi khi Thiếu gia đều lái xe và dựa vào bản đồ điều hướng, bây giờ đi bộ một mình không khéo đã lạc đường. Với tính cách kiêu ngạo của Chu Thiếu Xuyên, cậu ấy chắc chắn không chịu mở miệng nhờ vả người khác. Mà nếu đã ngại không hỏi đường, vậy Chu Thiếu Xuyên càng không thể mượn điện thoại từ người lạ.
Suy cho cùng, Thiếu gia là một đứa trẻ xúi quẩy! Hướng Vinh đau lòng không thôi, tưởng tượng Chu Thiếu Xuyên lao trên đường như con ruồi không đầu, trong lòng thì sốt ruột muốn đến gặp mình. Nghĩ tới đây, một chút cáu kỉnh cỏn con trong cậu đã dần biến mất không thấy tăm hơi. Dù cho chờ đến trời sáng, cậu vẫn ở đây đợi hắn.
Vì cậu tin Chu Thiếu Xuyên sẽ tới, nên cậu yên tâm hoàn thành 'Vĩ Sinh chi ước'. Dẫu cho bên ngoài nước ngập ngang trời, cậu vẫn cắm rễ ở đây chờ đến khi hắn đến. [5]
[5] Vĩ Sinh chi ước (尾生之约): ví với việc kiên thủ chữ tín. Sự tính câu chuyện đằng sau: Vĩ Sinh người nước Lỗ đến sống ở đất Lương và quen với một cô gái xinh đẹp. Hai người yêu nhau nhưng cha mẹ cô gái chê Vĩ Sinh nghèo. Vì tình yêu, cô gái quyết định trốn theo Vĩ Sinh đến quê nhà ta. Hai người hẹn gặp nhau dưới chân cầu bên ngoài Hàn thành. Vào lúc hoàng hôn, Vĩ Sinh đến trước đợi. Không ngờ đột nhiên trời mưa như trút nước, chẳng mấy chốc, nước dâng cao. Chưa gặp được cô gái, Vĩ Sinh không chịu rời đi, cứ ôm chặt lấy trụ cầu, cuối cùng bị nước dìm chết.
Bàn ăn đặt trước đã bị quán lẩu huỷ bỏ từ lâu. Hướng Vinh cũng thôi nhảy nhót tại chỗ —— Nếu tiếp tục làm, có khi lại càng đói hơn. Nhìn đồng hồ, đã chín giờ bốn mươi, ba giờ trôi qua trong lặng lẽ âm thầm. Ngay khi trong lòng cậu bắt đầu dấy nỗi bồn chồn lần nữa thì điện thoại đột ngột đổ chuông.
Đó là một dãy số lạ. Hướng Vinh bắt máy ngay mà chẳng hề do dự, giọng nói rầu rầu tủi tủi của Chu Thiếu Xuyên vang lên từ đầu dây bên kia: "Tôi vừa đến trung tâm thương mại sát công ty cậu. Cậu... Cậu còn ở đó không? Tôi..."
Nghe giọng điệu uể oải mà cẩn thận của hắn, Hướng Vinh xót đứt ruột. Cậu cười nói: "Còn! Tôi đang ở dưới lầu, để tôi ra ngoài gặp cậu."
Cậu ấy... Thế mà cậu ấy... vẫn còn ở đó chờ mình!? Chu Thiếu Xuyên cúp máy, vội cảm ơn chị gái trong quầy mỹ phẩm đã cho mượn điện thoại. Hắn lao nhanh tới toà nhà văn phòng bên cạnh, nhưng sắp đến nơi, trong lòng hắn bỗng hoảng sợ. Hôm nay hắn đã trễ hẹn gần bốn giờ đồng hồ. Hắn đã để Hướng Vinh thắc thỏm dầm mưa chờ đợi...Thử hỏi, trên đời này có bạn trai nào vô dụng như hắn không?
Chu Thiếu Xuyên buồn lòng, khuôn mặt đẹp trai ngày nào nay mang vẻ suy sụp phiền muộn. Vừa rồi hắn để quên ô trên taxi, bây giờ cả người ướt sũng, dáng vẻ chật vật vô cùng. Nhưng, chiếc áo mang cho Hướng Vinh vẫn sạch sẽ trên tay hắn.
Chu Thiếu Xuyên nghĩ, dẫu tính tình Hướng Vinh có tốt cách mấy cũng nhất định chỉ trích hắn, và tức giận bỏ đi. Đây thật ra là chuyện nhân chi thường tình. Hắn sẽ nghĩ cách xin lỗi, sẽ giải thích vì sao mình không muốn xuống nước hỏi đường người xung quanh. Nhưng điều này thật nực cười. Nó không chỉ nói lên hắn là tuýp người chết vì sĩ diện, mà còn chứng tỏ hắn sẽ trở thành một kẻ ngốc không có bản lĩnh sinh tồn nếu thiếu đi bản đồ chỉ dẫn!
Chỉ là hắn đã nghĩ quá nhiều. Cách đó không xa, hắn thấy Hướng Vinh đứng dưới mái hiên trước toà nhà văn phòng. Trên người cậu chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, hai tay đang đút túi quần, trông cậu càng cao gầy ốm yếu. Hắn ôm nỗi lòng bất an bước lại gần, và... trông thấy một hình ảnh mà có lẽ về sau hắn chẳng bao giờ quên được —— Tuy bên môi Hướng Vinh chỉ treo nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt cậu... đượm đầy yêu thương và xót xa!
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt sáng như sao trời của Hướng Vinh, Chu Thiêu Xuyên ngỡ ngàng dừng bước. Trái tim như ngừng đập, hắn phải hít một hơi thật sâu mới dám cất bước đến gần cậu. Hắn sống đến nay đã hai mươi tuổi, nhưng chưa bao giờ có ai nhìn hắn với ánh mắt chăm chú như thế. Nếu ở đây có thiết bị đo lường giá trị cảm động, e rằng phải chết máy vì chỉ số vượt ngoài định mức.
Chu Thiếu Xuyên cứng đờ đứng ở đó, vì tự trách bản thân quá nhiều nên trong phút chốc không biết nói gì mới phải. Hướng Vinh bước tới xoa đầu hắn, cậu dịu dàng nói: "Không sao đâu, cậu tới là được. Đói bụng lắm rồi đúng không, đi ăn khuya nào."
Không một lời oán trách nề hà, thậm chí không cần cả một lý do; đó là tin tưởng tuyệt đối, là yêu thương và quan tâm thuần túy. Trong phút chốc, Chu Thiếu Xuyên chợt nhận ra một thứ tình cảm vượt trên cả mãnh liệt và bản năng. Đó là trong không gian hoang vu vô biên, hắn tìm kiếm người. Và may sao người lặng lẽ chờ hắn ở đó. Đến khi gặp nhau, người chỉ đơn giản nói một câu "Đến rồi à", và rồi nắm tay hắn đi đến tận cùng thế giới.
Hướng Vinh ngồi xuống gọi món, hỏi hắn có phải đã đi sai đường không. Câu trả lời của Chu Thiếu Xuyên đã hoàn toàn chứng thực suy đoán trước đó của cậu —— Đứa nhỏ ngốc này quả thật thề chết bảo vệ tôn nghiêm, dù càng đi càng xa cũng nhất định không chịu hỏi đường!
"Tôi... Có phải tôi khờ lắm không?" Chu Thiếu Xuyên hiếm lắm mới trưng ra bản mặt thất vọng cùng cực cho cậu xem, giọng nói còn buồn thỉu buồn thiu.
Nhưng chuyện có bao lớn chứ? Nhìn đứa nhỏ ngốc ủ rũ ngồi bên cạnh, Hướng Vinh hoàn toàn quên mất bản thân đã trải qua gần bốn giờ đồng hồ dài đằng đẵng thế nào. Cậu rót ly trà nóng cho Chu Thiếu Xuyên: "Đương nhiên không rồi. Thật ra thiếu gì đàn ông con trai không thích hỏi đường. Tôi cũng vậy, trừ phi tìm không ra mới chịu lên tiếng hỏi người khác. Không sao đâu, nãy giờ tôi ở trong văn phòng mà, cậu gọi rồi tôi mới xuống."
Văn phòng đã đóng cửa từ lâu, Chu Thiếu Xuyên không muốn vạch trần lời nói dối thiện ý của người yêu: "Lạnh lắm, đáng lẽ cậu nên về nhà luôn."
"Vậy thì không được. Lỡ như cậu đến rồi, không thấy tôi thì càng lo hơn."
Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu chăm chú, hỏi vấn đề đã tồn tại trong lòng từ khi gặp nhau: "Sao cậu biết tôi chắc chắn đến? Lỡ như tôi không tìm ra đường rồi về nhà thì sao?"
"Cậu không làm vậy đâu." Hướng Vinh cười, "Cậu không phải là người bỏ dở nửa chừng."
Dừng một chút, cậu nửa đùa nửa nghiêm túc nhìn Chu Thiếu Xuyên: "Tôi cũng là người kiên trì đến phút cuối, cậu hiểu chứ?"
Trái tim chợt hẫng mất một nhịp, trong đầu Chu Thiếu Xuyên bỗng loé lên ý nghĩ —— Ở một đêm mưa gió bão bùng, dưới ngọn đèn dầu lù mù của quán lẩu Triều Sán, dường như hắn đã biết, cậu là người mà hắn muốn ở bên cả đời.