Người đàn ông ăn mặc như minh tinh làm đỏm làm dáng dòm Hướng Vinh từ trên xuống dưới trong ba giây, tiếp đến chẳng gật đầu cũng chẳng chào hỏi đã đi ngang qua cậu một nước.
Hướng Vinh vào nhà đóng cửa lại, thấy Chu Thiếu Xuyên ngồi trên sô pha với vẻ mặt cau có. Chỉ khi quay đầu nhìn cậu, ánh mắt hắn mới dịu xuống.
"Trưa nay tôi ăn tiệc chia tay rất ngon, lát nữa cũng làm cơm tối ngon ngon cho cậu." Hướng Vinh thay dép ở huyền quan, đoạn ngẩng đầu cười với hắn, "Mới mua con cá hoa vàng, để tôi làm sạch đã."
Hướng Vinh xách túi nguyên liệu vào bếp trước. Sau đó cậu vào phòng vệ sinh rửa tay, kế tiếp vào phòng ngủ thay quần đùi áo phông, cuối cùng mới trở lại phòng bếp làm sạch cá và ướp gia vị.
Hướng Vinh vừa mới đặt cá lên bàn, Chu Thiếu Xuyên đã mon men bước vào. Hắn nhẹ nhàng vòng tay ôm cậu từ phía sau.
"Sorry, hôm nay tôi không đón cậu được." Hắn gác cằm lên vai Hướng Vinh, giọng điệu tiu nghỉu buồn thiu.
Hướng Vinh nghiêng đầu, thơm cái chóc lên má hắn: "Không sao, tôi không bỏ chạy cũng không thể mất tích giữa ban ngày ban mặt. Nhưng cậu sao vậy? Là vì người vừa rồi à?"
Chu Thiếu Xuyên thở ra một hơi: "Ừm. Để tôi giải thích với cậu..."
Hướng Vinh cười ngắt lời hắn: "Không cần đâu. Vì sao phải giải thích chứ, cậu làm như tôi hiểu lầm hai người vậy."
Chu Thiếu Xuyên buông lỏng vòng tay. Hắn khẽ nhướng mày, trong lòng bốc lên hứng thú đùa nghịch: "Đáng lẽ nên có mà? Theo giả thiết tôi là gay, một người con trai lạ mặt xuất hiện trong nhà, trước khi đi còn nói một câu mập mờ. Cậu không suy nghĩ gì thật hả?"
"Nhìn bề ngoài có thể đoán được." Hướng Vinh lấy ra một bó cần tây, ngẩng đầu nhìn Chu Thiếu Xuyên từ trên xuống dưới, "Cậu ăn mặc chỉnh tề. Vẻ mặt cậu nói cho tôi biết cậu không hề vui lòng tiếp chuyện với người kia. Hơn nữa, sau khi người kia thấy tôi thì khựng một chút mới nói câu đó. Thế nên, tôi có đầy đủ lý do nghi ngờ anh ta cố tình nói cho tôi nghe chơi."
"Năng lực quan sát rất tốt." Ánh mắt Chu Thiếu Xuyên đượm ý cười dạt dào, hắn ngả ngớn nói, "Vậy lỡ như tụi tôi đã làm gì, rồi vừa kết thúc trước khi cậu về nên mới ăn mặc chỉnh tề thì sao?"
"Ừm, cũng có thể." Hướng Vinh nói, "Nhưng giường đệm gọn gàng ngăn nắp, thùng rác trong phòng vệ sinh cũng không hề chứa mấy thứ không nên có. Quan trọng nhất, chai gel bôi trơn vẫn nằm ở vị trí cũ. Tôi nhớ rất rõ ngày hôm qua đặt nó ở đâu. Đầy đủ chứng cứ chứng minh hai người không hề phát sinh chuyện gì cả."
Chu Thiếu Xuyên không khỏi huýt sáo một tiếng: "Thì ra hồi nãy cậu vừa vào nhà đã chạy vô phòng vệ sinh rồi vào phòng ngủ là để kiểm tra à?"
"Trùng hợp thôi." Hướng Vinh nhún vai, cười khẽ, "Thay quần áo thì phải vào phòng, hiển nhiên sẽ nhìn thấy giường đệm. Hôm nay đúng lúc tôi mua kem đánh răng, muốn vứt vỏ hộp thì phải mở thùng rác. Còn phòng bếp thì có bấy nhiêu đó, nhìn thoáng qua là thấy hết. Tôi chỉ dựa trên những gì mình thấy để phân tích."
"Và..." Hướng Vinh đặt cần tây lên thớt, cắt thành từng đoạn ngay ngắn, "Trừ phi cậu muốn chia tay với tôi, chứ sao tự dưng đưa người về nhà ngay lúc tôi sắp về? Bên ngoài thiếu gì khách sạn, cậu cũng chắc chắn không thiếu tiền cho một đêm xuân. Thiếu Xuyên à, tôi nói đúng không?"
Chu Thiếu Xuyên cười tươi roi rói: "Cậu không làm thám tử thì phí thật đó. Nhưng nếu lỡ như thì sao? Lỡ như tôi biến thái, nhất định muốn đưa người về tạo kích thích cho cậu thì sao?"
Cậu quyết chí muốn xem tôi ghen bằng được phải không? Hướng Vinh phì cười: "Vậy chắc không phải biến thái đâu, là tâm thần phân liệt đó."
"Tôi còn nhớ đêm qua lúc đang high. Có người nào đó ôm tôi cứng ngắc, còn thỏ thẻ vào tai tôi ba chữ 'Tôi yêu cậu'. Dù hai mình đều là đàn ông con trai, cũng biết câu nói này trong hoàn cảnh đó chứa vài phần bốc đồng. Nhưng nó cũng chứng minh cậu khá hài lòng về tôi. Dạo này tôi không có scandal, xin hỏi cậu lấy gì chọc tức tôi đây?"
Dừng một chút, cậu cười trêu: "Và theo tôi biết, mức độ ham muốn của cậu không đến nỗi lúc nào cũng phải tìm người giải toả. Chứ không, cậu tính giải thích quá khứ trắng bóc của mình thế nào đây?"
Tuy cậu vừa nói tràng giang đại hải, nhưng động tác xắt hành bóc tỏi trên tay vẫn không dừng lại, chưa chi đã phân loại các nguyên liệu đâu vào đấy. Bấy giờ cậu mới quay mặt nhìn Chu Thiếu Xuyên, một tay đặt trên bàn, đôi chân dài bên duỗi bên cong, tư thế nhàn tản phối với khoé miệng cong cong thật tình vừa lười nhác vừa gợi cảm chết người.
Ánh mắt Chu Thiếu Xuyên bỗng sáng lên: "Logic hợp lý. Nói có sách mách có chứng. Chẳng trách đứng đầu toàn khoa môn đại số tuyết tính, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu học sinh xuất sắc. Nhưng mà..."
Hắn từng bước đến gần Hướng Vinh, đột nhiên ôm lấy vòng eo thon chắc của đối phương: "Tôi nghe người ta bảo, một người không biết ghen hoặc là hơi biến thái, hoặc là... yêu rất nhiều. Đúng không, anh Vinh?"
"Cả ngày chỉ biết ghen bóng ghen gió cũng có khác mấy với kiểu người biến thái không biết ghen không biết để bụng như cậu nói đâu." Hướng Vinh liếm môi dưới, mỉm cười nhìn hắn, "Trong chuyện tình cảm, giữa hai người phải có mức độ tin tưởng tối thiểu. Huống chi cậu lên Tieba của trường xem thử, có bao nhiêu nữ sinh muốn ghẹo cậu, muốn xin WeChat của cậu kìa. Nếu mấy chuyện đó mà tôi cũng ghen thì chắc tôi bận lắm, bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, rồi sớm muốn gì cũng teo thành bộ xương khô luôn."
Chu Thiếu Xuyên cười rộ lên: "Nhưng sao tôi luôn thấy số người nhớ thương cậu có thể trải dài từ cổng trường đến khu dạy học nhỉ? Vậy nên hai mình ai cũng như nhau, không được nói người khác nghe chưa?"
"Nghe rồi ạ." Hướng Vinh cười. Cậu nhẹ nhàng đẩy hắn ra ngoài, chuẩn bị bắt tay xào rau, "Nhưng tôi vẫn muốn biết cậu trai kia đến đây làm gì, chỉ có điều bây giờ không rảnh nghe. Cậu ra ngoài ngồi chơi nửa giờ đi. Đợi tôi nấu xong thì hai mình vừa ăn vừa nói, sẵn tiện cho cậu sắp xếp từ ngữ trước đó."
Chu Thiếu Xuyên mỉm cười gật đầu, song hắn không bỏ ra ngoài mà dựa vào cạnh cửa tiếp tục nhìn cậu nấu ăn. Chẳng biết có phải kính lọc tình nhân quá dày không, dẫu sao Chu Thiếu Xuyên luôn cho rằng dáng vẻ Hướng Vinh nấu ăn cuốn hút lắm. Ngoài mỗi khi cậu vẽ, chơi bóng rổ và lái xe thì có lẽ đây là hạng mục xếp thứ tư trong chuỗi dự án 'sự quyến rũ của Hướng Vinh'. Nét mặt tập trung, động tác nhanh nhẹn, đôi khi Chu Thiếu Xuyên ước mình biến thành món ăn trong nồi —— Hắn cảm thấy cho dù bị cậu xào tới xào lui cũng rất hạnh phúc.
Ừ thì đâu ai muốn là người bình thường khi yêu...
Người không bình thường Chu Thiếu Xuyên dùng xong bữa cơm cũng không thèm nói năng về lý do tại sao cậu trai lả lơi đến tìm mình. Vì thức ăn vừa thơm vừa ngon, hắn quất sạch hai chén cơm mà còn chưa đã thèm. Trông hắn cứ như e sợ người khác giành cơm không bằng vậy. Sau cùng hắn còn vét hết nước cá kho, để rồi bị Hướng Vinh chọc từ một đại thiếu gia quần là áo lụa hoá thành đệ tử chân truyền của Cái Bang.
Sau bữa ăn, Chu Thiếu Xuyên pha hai tách cà phê. Cả hai ngồi trên sô pha nhâm nhi hương vị đăng đắng của cà phê đen. Bấy giờ, Chu Thiếu Xuyên mới bắt đầu kể về tiểu sử của người nọ.
Cậu trai lả lơi tên là Chris. Chu Thiếu Xuyên thậm chí còn không thèm giới thiệu tên tiếng Trung của y. Chris cũng là con nhà giàu nhất nhì trong giới. Gia đình y có mối quan hệ thân thiết với gia đình của bà Địch, mẹ của Chu Thiếu Xuyên. Chẳng qua từ nhỏ Chris không được yêu thương bằng các chi chính trong gia tộc, hơn nữa y cũng không có tài trong lĩnh vực kinh doanh thương mại. Chris vừa tốt nghiệp đại học, sau khi trở về Hong Kong thì chỉ biết ăn không ngồi rồi, bây giờ chạy tới Bắc Kinh vì muốn đầu quân vào làng giải trí. Y chưa có bất kỳ kế hoạch nào cả, suy nghĩ đầu tiên chính là ra mắt với vai trò người mẫu. Một phần y cũng cho rằng giới người mẫu đỡ chịu áp lực cạnh tranh hơn so với giới diễn viên ca sĩ. Hơn nữa ngoại hình của Chris rất nổi bật, thành thử cuối cùng y tìm Chu Thiếu Xuyên, hy vọng dựa vào hắn đặng tiếp xúc với cơ hội thăng tiến trong giới.
"Tôi chẳng thân thiết gì với Chris. Vốn dĩ cũng không muốn quan tâm tới anh ta, nhưng bà của Chris đối xử rất tốt với tôi. Hồi còn bé, tôi sang Hong Kong ở một thời gian. Khi ấy mẹ không rảnh nói chuyện với tôi, mà tôi cũng không mấy vui vẻ với anh chị em họ bên nhà ngoại, cuối cùng bà của Chris đón tôi về. Bà cụ... Thật ra lúc đó bà chưa lớn tuổi lắm. Bà rất nhẫn nại với tôi, dạy tôi chăm sóc vườn và cắm hoa, có hôm còn vẽ tranh với tôi cả ngày. Bà vừa vui tính vừa hiền hoà. Nếu không phải bà đích thân gọi điện gửi gắm Chris cho tôi, sức mấy mà tôi ra sân bay đón anh ta. Tôi thả Chris về khách sạn, ai ngờ đâu anh ta còn đòi tham quan nhà tôi ở Bắc Kinh. Thái độ của Chris cực kỳ đeo bám. Tôi thầm mong giá mà cậu về ngay lúc này, để cho anh ta biết chữ 'nhục' viết như thế nào."
Chắc hẳn anh ta không biết viết chữ đó thật rồi. Hướng Vinh nhớ đến đôi mắt soi mói của Chris lúc chạm mặt, rõ ràng ánh mắt ấy cho rằng mình đến xin cơm hoặc là kiều nam nuôi trong nhà của Chu Thiếu Xuyên. Cậu nhấp môi tách cà phê đen, đoạn chơi đùa trên những ngón tay thon dài của Chu Thiếu Xuyên, chốc chốc thì vuốt ve vết sẹo dài trong lòng bàn tay hắn, chốc chốc thì nắn bóp những đốt ngón tay. Hướng Vinh nói: "Bà cụ hiền hoà vui tính thì chỉ tiện tay gọi điện thoại cho cậu, còn người lửa cháy thêm dầu đứng sau bức màn hẳn là... bà Địch nhỉ?"
Kỹ năng phân tích của người yêu nhà hắn quá mạnh, chuyện gì cũng không thể qua mắt cậu ấy. Chu Thiếu Xuyên nể từ trong ra ngoài, nhưng hắn vẫn cười hỏi: "Cậu dựa vào gì để đoán?"
"Bà Địch thông minh, tai mắt ở khắp nơi." Hướng Vinh nhớ lại cuộc tiếp xúc ngắn ngủi với Hoàng Dự, bên kia gần như nắm hết toàn bộ thông tin của cậu, "Hơn nữa hai mình chẳng kiêng dè ai. Ngay cả Nhị Bảo cũng có cơ hội bắt gặp, huống chi là bà Địch? Chỉ có một điểm mà tôi vẫn chưa hiểu, không phải bà Địch luôn đốc thúc cậu liên hôn với mấy cô nàng môn đăng hộ đối à? Sao hôm nay tự dưng cử một chàng trai yêu nghiệt đến mê hoặc cậu vậy? Bà Địch định đi theo con đường nào thế?"
Vì tôi thích con trai. Chu Thiếu Xuyên nghĩ thầm, mạch não của bà Địch thật sự không làm hắn thất vọng. Theo quan điểm của họ, dẫu thế nào thì hắn vẫn phải kết hôn sinh con. Về phần tuổi trẻ, muốn chơi như thế nào cũng không quan trọng. Nếu bây giờ hắn có thể si mê Hướng Vinh, vậy bà Địch sẽ sắp xếp một chàng trai vừa xinh đẹp vừa biết chơi đến gạ gẫm hắn. Chẳng hạn người này không ổn thì có người khác, dù sao trong tay bà Địch không thiếu trai. Và trong từ điển của bà ta, những người này gồm cả Hướng Vinh chỉ là khách qua đường. Hoặc cụ thể, chính là đồ chơi.
Chẳng qua những gì mà hắn nghĩ tới không thể nói trước mặt Hướng Vinh, chúng sẽ đả kích đến lòng tự trọng của cậu. Song Hướng Vinh không phải người ngu dốt, nếu đã vì tôn trọng lẫn nhau thì cậu cũng chẳng muốn quan tâm đến những suy nghĩ sâu xa của bà Địch. Hướng Vinh chỉ nói với Chu Thiếu Xuyên: "Cho dù anh ta diễn thế nào cũng không phải là kiểu người cậu thích, để xem về sau còn có ai khác —— Bà Địch quyết tâm à? Chẳng lẽ bà ấy tính đưa đến bảy samurai, mười hai thiên sứ, mười tám đồng nam?" [1]
"Còn thiếu 108 anh hùng* nữa." Chu Thiếu Xuyên vốn đang đau đầu nhức óc chợt nghe thấy câu bông đùa của Hướng Vinh bèn cười phá lên, "Vả lại tôi chả sợ. Tôi có Tứ Đại Kim Cương bảo hộ, tà ma ngoại đạo gì đó toàn là thứ rép tiu." [2]
[1] Bảy samurai, mười hai thiên sứ, mười tám đồng nam: thật ra toàn có thật và khá nối tiếng, nhưng chú thích thì nhiều lắm nên mình gắn link ở đây nếu các bạn muốn tìm hiểu nhé —— (Bảy samurai - anime Nhật bản gồm bảy nhân vật samurai); (Mười hai thiên sứ - trong Dragon ball super); (Mười tám đồng nam - xuất hiện khá nhiều trong phim ảnh)
[2] 108 anh hùng là 108 anh hùng Lương Sơn bạc: Tài năng, tính cách của các anh hùng Lương Sơn cũng phong phú, mỗi người một vẻ. Có những người giỏi chinh chiến trên lưng ngựa như Quan Thắng, Lâm Xung, Hô Duyên Chước, Tần Minh, Đổng Bình...
=> Wattpad không cho gắn link nên nếu bạn nào muốn xem có thể lượn qua Wordpress coi thử nha, mình có gắn link bên đó ạ.
"Cậu nghĩ đẹp quá." Hướng Vinh liếc hắn, "Cậu chỉ có một viên duy nhất trong Tứ Đại Kim Cương, ba viên còn lại chưa biết chừng không thèm ngó ngàng đến cậu nhé."
"Tôi cũng không cần ba người kia ngó ngàng đến tôi đâu." Chu Thiếu Xuyên bắt đầu nói tào lao mía lao, "Tôi có một người là đủ rồi. Hơn nữa người này vừa đẹp trai, vừa điềm đạm, vừa thông minh, vừa có thân thể bất tử của kim cương nữa. Cho dù lấy 300 Sparta* đến đổi, tôi cũng không thèm đâu." [3]
[3] 300 Sparta: Bộ phim miêu tả cuộc chiến không cân sức giữa 300 chiến binh Sparta, dưới sự chỉ huy của vị vua Leonidas I, với 1 triệu quân của đế chế Ba Tư cổ đại.
Dẹp cái mục thân thể bất tử của kim cương đi! Hướng Vinh vừa nghe từ khoá đó đã cảm thấy phần eo đau nhức như phản xạ có điều kiện: "Hold lại chút. Cậu không thể nào địch nổi 300 Sparta đâu, tôi sợ cậu yếu đó."
Đây là khiêu khích một cách trần trụi rồi. Chu Thiếu Xuyên nheo mắt nhìn cậu: "Không tin? Coi thường tôi? Hay thử cho biết đi?"
Đấy đấy đấy, coi ánh mắt như muốn ăn thịt người của cậu kìa! Thấy tình hình không ổn, Hướng Vinh hất tay hắn ra: "Thử cái rắm. Cậu thử một mình đi, tối nay anh đây phải ngủ bù."
"Nằm mơ giữa ban ngày!"
Hướng Vinh mới nói một chữ 'yếu' mà đã bị Chu Thiếu Xuyên thô bạo kéo về phòng ngủ, lần thứ hai trong ngày bị hắn đè xuống giường.
Hai thanh niên trẻ trung phơi phới, vờn tới vờn lui cũng phải củi khô lửa bốc, song khi tỉnh táo lại là những người cực kỳ lý trí. Lúc sau Hướng Vinh không hề nhắc đến chuyện của Chris, cũng không thấy người đó xuất hiện lần nào nữa. Hoá ra Chu Thiếu Xuyên đã tìm một siêu mẫu đẹp trai cao mét chín đẩy cho Chris, còn chu đáo đặt hai vé máy bay đuổi đến Thương Sơn Nhĩ Hải xa tít mù khơi, để lại cho họ không gian hai người lãng mạn ấm áp ở chốn non nước hữu tình khỉ ho cò gáy.
Chu Thiếu Xuyên có thể dao sắc chặt đay rối, một phần cũng dựa vào sự tin tưởng vô điều kiện của Hướng Vinh dành cho hắn. Hai người tận hưởng những ngày hè cuối cùng trong mật ngọt, trong biển tình để rồi chào đón năm ba ở Đại học J. Lịch học các môn chuyên ngành dày đặc không chỗ hở, Hướng Vinh còn là sinh viên không bao giờ cúp tiết chuyên ngành; Chu Thiếu Xuyên thì bận rộn công việc kinh doanh nên thỉnh thoảng mới ló mặt ở lớp. Những hôm nào đến kịp, hắn sẽ lén vào bằng cửa sau, rồi lặng lẽ mò đến ngồi cạnh Hướng Vinh ở hàng cuối. Đến khi cậu phát hiện, hai người sẽ trao nhau ánh mắt mỉm cười —— Đấy là cảm giác yên bình như thể cả hai đã dắt tay nhau đi qua tháng năm cuộc đời.
Chỉ là dường như một ngày không phát sinh chuyện gì mới, Chu Thiếu Xuyên sẽ không chịu nổi.
Một ngày nọ khi Hướng Vinh về nhà, cậu phát hiện Chu Thiếu Xuyên đã mua một bộ đầy đủ các quả tạ. Trọng lượng còn được in rõ trên mặt bên, nặng nhất lên đến ba chục kí. Dạo này hễ ăn cơm xong, hắn sẽ ngồi trên sô pha cử tạ tay. Nhưng cơ ngực và lực cánh tay của hắn vốn dĩ đã rất tốt, chẳng biết muốn luyện thêm làm chi nữa? Hướng Vinh đã chơi bộ tạ tay kia vài lần. Cậu cảm thấy bản thân hoàn toàn không thích hợp với Anaerobic, mấy trò cử tạ chán òm cứ để dành cho người đàn ông cơ bắp như Chu Thiếu Xuyên vậy.
Nhưng tại sao tự nhiên muốn lên cơ chứ? Cậu chưa từng tỏ vẻ không hài lòng với thân hình của hắn mà? Hướng Vinh luôn cho rằng có chuyện gì đó bí ẩn đằng sau vụ tạ tay. Sau khi quan sát một thời gian, cậu thấy Chu Thiếu Xuyên hẳn là chuẩn bị tung 'sát chiêu' mới.
Một năm trôi qua, cuối cùng thì sinh nhật của Hướng Vinh đã đến.
Sinh nhật của Hướng Vinh rất dễ nhớ —— Ngày mười tháng mười. Năm ngoái trùng với ngày tang cha, cậu làm gì có tâm trạng đón sinh nhật. Nhưng năm này thì khác, dù sao cũng là con số hai mươi tròn trĩnh.
Sinh nhật thì phải ăn mừng, Hướng Vinh tự tặng cho bản thân một món quà thật lớn. Tận dụng sự vận động đi lên của thị trường chứng khoán và đến kỳ đáo hạn của quỹ, cậu đã rút hết số tiền trong mấy tổ chức quản lý tài chính. Trải qua một năm đầu tắt mặt tối, gom góp từng đồng lương, rốt cuộc cậu đã có thể mua một căn hộ nhỏ. Chi phí có hạn nên phạm vi lựa chọn không lớn, sau khi xem hết mấy dự án đang xây dựng trong khu trung tâm, cậu quyết định chọn một căn hộ CBD* khoảng bốn mươi mét vuông. Thủ tục mua bán vừa xong chưa tới hai ngày đã được một công ty có vốn đầu tư từ nước ngoài xin thuê. Bên họ không mặc cả nhiều lời, cuối cùng thoả thuận với mức thuê là mười ba ngàn mỗi tháng, trả trước một năm. Ngày tiền vào tài khoản, Hướng Vinh cảm động suýt rơi nước mắt vì giấc mơ đã thành hiện thực. Cậu rốt đã quay về với 'giai cấp có bất động sản'. Hôm ấy đi trên đường, cậu thấy cả người khoan khoái nhẹ nhàng, bước chân cũng tự tin hơn đôi chút. [4] (13,000 RMB = 46,295,444 VNĐ)
[4] CBD: viết tắt từ Central Business District – đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.
Ngay cả khi đi tảo mộ bố mẹ, cậu cũng thấy sống lưng dường như thẳng hơn ngày trước. Chu Thiếu Xuyên đi cùng hai anh em nhà họ Hướng. Hắn không nói gì nhiều trong suốt quá trình, chỉ nghe mỗi Hướng Hân lải nhà lải nhải từ chuyện này đến chuyện khác. Cô bé còn hứa cố gắng chăm chỉ học tập, đến khi trúng tuyển vào đại học y khoa danh tiếng sẽ đến đây khoe khoang cả ngày. Trước khi đi, cô bé còn không quên nhắc nhở: "Bố à, bố phải chăm sóc mẹ con nghe chưa."
Một năm vật đổi sao dời, dẫu tâm trạng có ảm đạm đến đâu thì nay cũng đã trở về bình lặng. Những cảm xúc mãnh liệt dần hoá thành nỗi tiếc nuối ẩn sâu dưới đáy lòng, tuy rằng đã nguôi ngoai nhưng chúng vẫn mãi dằm trong tim. Và dù chỉ còn một tia hy vọng, con người vẫn sẽ nỗ lực hết sức lao về phía trước.
Trên đường về nhà, Chu Thiếu Xuyên lên tiếng hỏi Hướng Vinh sinh nhật năm nay muốn món gì.
"Ăn bữa cơm đi, không có gì đặc biệt muốn." Hướng Vinh chống cằm lên tay trái, thờ ơ nói.
"Cơm thì nhất định phải ăn, nhưng quà cũng phải có. Cậu nghĩ lại xem." Chu Thiếu Xuyên dẫn dắt từng bước.
"Không cần đâu, ông cha ta hay nói tốt nhất không nên tổ chức sinh nhật khi còn trẻ, làm không khéo có khi còn giảm thọ. Tôi thấy nó chỉ là hình thức thôi, ăn uống mới thực tế." Hướng Vinh chợt nghĩ đến điều gì đó, "Tôi vẫn còn một quán thịt nướng siêu ngon chưa dẫn cậu đi. Ông chủ là thế hệ tự tay lập nghiệp đầu tiên ở Bắc Kinh, tuổi đời của quán này chắc cũng hơn ba mươi năm. Ngày nào cũng đông..."
Nghe cậu ấy thao thao bất tuyệt kể về quán thịt nướng kia danh bất hư truyền như thế nào, kỳ thực Chu Thiếu Xuyên không hề nghi ngờ về chất lượng của nó. Nhưng nhất định phải ăn thứ đó vào sinh nhật hả? Sao cậu ấy không bảo đi ăn xiên que luôn đi!
Chu Thiếu Xuyên cười ngắt lời cậu: "Điều ước sinh nhật của cậu nghe như gắn liền với hai chữ, thực tế và tiết kiệm."
"Đó là bốn chữ." Hướng Vinh chuyển sang chống cằm lên tay phải, "Cậu không thể nói như vậy nha, ai chẳng biết xài tiền, quan trọng là nó cần thiết hay không. Cậu chờ sinh nhật lần thứ 40 của tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ bao hẳn một nhà hàng ba sao Michelin. Hai mình ăn bữa cơm trong mười giờ, uống rượu trong ba giờ mới thôi."
Chu Thiếu Xuyên bất đắc dĩ nhìn cậu, hắn biết người này cốt là muốn chọc cười. Nhưng nghe thấy trong kế hoạch sinh nhật năm bốn mươi tuổi của cậu vẫn có mình trong đó, Chu Thiếu Xuyên bèn khẽ cong môi: "Cậu nghĩ không ra thì thôi, để tôi tự lo vậy."
Hướng Vinh: "Ừm. Nhưng chú ý yêu cầu vừa mới đưa ra, làm quá lớn thì tôi không nhận đâu."
Cậu nhắc nhở Chu Thiếu Xuyên, hơn nữa cũng biết hắn không thích lấy tiền đè người. Ít nhất sau khi ở bên nhau, cậu chưa từng thấy hắn chơi trò đó. Tuy nói không cần quà nhưng trong lòng cậu vẫn ôm chút mong đợi be bé. Chẳng qua âm thầm quan sát hồi lâu cũng không phát hiện manh mối gì, cậu không tài nào đoán ra Chu Thiếu Xuyên sẽ tổ chức sinh nhật cho mình như thế nào. Sau đó, cậu mải vùi đầu học hành và làm việc trong dịp Trung Thu; đến lễ Quốc Khánh thì gặp đám anh em bạn bè, thăm hỏi trưởng khoa và cuối cùng còn hẹn ăn bữa cơm với La Hạ. Thế là trong lúc bận bịu, cậu đã quên mất ngày sinh nhật của mình đã cận kề trước mắt.
Sinh nhật năm nay của Hướng Vinh rơi vào thứ bảy. Đêm qua hai người triền miên kịch liệt, mãi đến khi mặt trời lên đỉnh mới chịu rời giường lót bụng vài lát sandwich. Tiếp theo ai đi làm thì đi làm, ai đến trường thì đến trường. Chiều hôm ấy, Chu Thiếu Xuyên nói muốn khao cậu một bữa thịt nướng, cũng như muốn tặng món quà sinh nhật mà hắn đã chuẩn bị từ lâu.
Không cần bao bì, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng hay đó là một chiếc máy tính xách tay mới ra mắt. Hướng Vinh sành sỏi giá thị trường của nó, đúng với tiêu chí vừa tiết kiệm vừa thực dụng.
"Tôi cũng đang muốn đổi đó." Cậu ngạc nhiên, "Thiếu gia à, cậu có phải là con giun trong bụng tôi không? Sao biết tôi đúng lúc muốn đổi chứ?"
"Dạo gần đây tôi thấy thời gian khởi động máy của cậu lâu quá. Muốn vẽ thì phải dùng một con có cấu hình mạnh hơn." Chu Thiếu Xuyên nói, "Đi thôi, dẫn tôi trải nghiệm quán thịt nướng ngàn năm có một của cậu nào."
Bộ sưu tập các tiệm ăn ngon bổ rẻ của Hướng Vinh hiển nhiên danh xứng với thực. Cửa hàng có diện tích khá nhỏ phù hợp với phong cách bình dân trong tưởng tượng của Chu Thiếu Xuyên, song hương vị thật lòng không chê vào đâu. Hướng Vinh vốn muốn ăn một bữa no nê, nhưng bị Chu Thiếu Xuyên ngăn lại. Hắn nói buổi tối còn phải ăn khuya nên chỉ cần vừa bụng là đủ, chốc nữa hắn còn phải dẫn cậu đến một nơi.
Chẳng lẽ muốn uống rượu vang thật hả? Hướng Vinh thản nhiên nói đùa một câu 'Ba sao Michelin', nhưng không ngờ Chu Thiếu Xuyên thật sự dẫn cậu đến nhà hàng Pháp trong ngôi đền nọ. Chỉ là tối nay không có ai ở đây cả, không gian yên tĩnh tựa như đã quay về ngôi đền cũ nát mà trước kia chẳng ai ghé thăm.
"Tình hình sao vậy? Đóng cửa rồi? Cậu nói buôn bán được lắm mà?" Hướng Vinh thắc mắc.
"Cũng được thôi, không kiếm nhiều tiền nhưng cũng có lời." Chu Thiếu Xuyên dắt cậu vào trong, "Nhưng hôm nay nghỉ bán. Bởi vì tôi muốn tiếp đón một vị khách đặc biệt."
Phải chăng cậu ấy muốn trổ tài nấu nướng? Hướng Vinh nghĩ vẩn vơ hết chuyện này tới chuyện khác. Đến khi Chu Thiếu Xuyên dẫn cậu vào đại sảnh, Hướng Vinh mới phát hiện nơi này từng là chính điện của ngôi đền.
Bàn ghế bên trong đã bị dọn hết ra ngoài, chỉ còn lại một không gian trống trải với bộ thiết bị từa tựa như dây thép bên góc tường.
"Texas Chainsaw Massacre?" Huớng Vinh giả vờ ngạc nhiên, song thật ra cậu biết đó là những dây thép được dùng trong mấy cảnh bay lượn của phim võ hiệp cổ trang. [5]
"Ừ, cậu dám để tôi cưa không?" Chu Thiếu Xuyên cũng cười. Hắn kéo Hướng Vinh qua đó, bắt đầu đeo những sợi dây thép lên người cậu.
[5] Texas Chainsaw Massacre (Thảm sát cưa máy tại Texas hay là Tử thần vùng Texas): phim kinh dị Mỹ năm 2003, trong phim có nhân vật cầm máy cưa truy đuổi.
"Cậu định đưa tôi bay hả?" Hướng Vinh khó hiểu.
"Ừ, nhưng cũng không biết cao tới đâu. Khoảng thời gian trước tôi có luyện cơ tay. Nhưng cậu biết đó, ở đây chỉ một mình tôi, nếu chẳng may kéo cậu không nổi thì nhớ chuẩn bị tinh thần ngã xuống nhé. Tôi biết cậu có kinh nghiệm mà, che đầu trước là được rồi."
Hướng Vinh thấy thú vị vô cùng. Cậu nhìn quanh căn phòng tối om một hồi, toan hỏi sẽ bay đi đâu. Chợt sau lưng cảm nhận được một lực kéo, và rồi cả người cậu lập tức lơ lửng trên không.
Người chưa bao giờ treo dây thép suýt chút nữa đã giật mình co rúm lại, cũng may cảm giác thăng bằng của Hướng Vinh không tệ. Chốc lát sau cậu đã thích nghi với cảm giác hai chân cách xa mặt đất, đồng thời còn thấy bản thân không ngừng đi lên.
Cậu cười to mấy tiếng: "Thiếu gia, cậu muốn tôi cosplay Đôn Hoàng phi thiên hả?"
Nói đoạn, bỗng có âm thanh lách cách vang lên. Trong phút chốc, hết thảy bóng đèn xung quanh đồng loạt sáng rực. Ánh sáng của chúng bao phủ toàn bộ mái vòm, Hướng Vinh nhìn thấy phi thiên và muôn hình vạn trạng của Thần Phật. Tất cả đều có dáng vẻ uy nghiêm và tư thế uyển chuyển.
Hoá ra trên mái vòm vẽ một bức Phật Thích Ca thuyết giảng. Trong đó còn có 500 La Hán, Bát bộ chúng và Bồ Tát... Màu sắc tươi sáng lộng lẫy, đường nét sống động như thật. [6]
[6] Phật Thích Ca: là một nhà tu hành, nhà truyền giáo, nhà thuyết giảng và đạo sư sống ở Ấn Độ vào thời cổ đại, người sáng lập Phật giáo; 500 La Hán là một danh xưng để chỉ đến nhóm các La hán, phổ biến trong các kinh điển Phật giáo Đại thừa ở Trung Quốc; Bát bộ chúng hay "Thiên long bát bộ chúng" là tám loài hữu tình trong thần thoại Phật giáo; Bồ Tát, yếu tố cơ bản của Bồ Tát là lòng từ bi đi song song với trí huệ.
Hướng Vinh nhớ rõ mình từng kể với Chu Thiếu Xuyên, khi còn nhỏ vì thích vẽ tranh nên cậu thường đến ngôi đền vô chủ này để xem những bức bích hoạ trên tường, và trên mái nhà cũng có rất nhiều bức hoạ vằn vện. Nhưng bởi nó quá cao nên cậu không thể thấy rõ, cuối cùng đành dựa vào trí tưởng tượng cằn cỗi để cảm nhận tay nghề điêu luyện và bố cục tinh xảo của chúng.
Đồng thời cậu còn nhớ trần nhà đã bị bong tróc từ lâu. Vì nó bị hư hỏng lâu ngày và không thể cứu vãn nên cả ngôi đền đã bị xem là nơi bỏ hoang, không có đơn vị bảo tồn di tích văn hoá nào sẵn lòng quan tâm tới nó.
Vì thế những bức tranh này hẳn là mới vẽ gần đây, tuy đã được các thế hệ sau trùng tu nhưng vẫn có thể cảm nhận sự tinh vi và gần như đạt đến mức hoàn hảo của thế hệ trước. Bấy giờ Hướng Vinh lơ lửng giữa không trung, thân thể và tâm hồn hoàn toàn bị choáng ngợp. Cậu không tin Thần Phật, song điều đó không ảnh hưởng đến việc đánh giá và thưởng thức nghệ thuật của cậu.
Hơn nữa, cảm giác ấy còn quá đỗi thần kỳ. Hướng Vinh vừa lấy lại bình tĩnh, lực kéo phía sau đã dẫn cậu đi về phía tây. Lần lượt từ tây sang nam, nam sang đông, đông sang bắc, cậu chiêm ngưỡng hết thảy bốn góc của mái vòm.
Đến khi đã bay tới tất cả các nơi, dây thép mới chậm rãi đưa cậu xuống. Thời điểm hai chân chạm đất, cậu chưa kịp thích nghi nên đầu óc hãy còn choáng váng. Cậu chệnh choạng bước đi như người say rượu về phía Chu Thiếu Xuyên.
"Cho tôi hỏi một câu, cậu là người vẽ những bức tranh này à?"
Chu Thiếu Xuyên gật đầu: "Lúc vẽ, tôi không tìm thấy tranh gốc. Một số bức là do tôi tự tưởng tượng dựa trên những câu chuyện trong Kinh Phật —— Tôi còn nhớ hồi lúc vẽ phải đứng cả ngày trên thang, quá trình này như test cột sống cổ với test thị lực vậy."
Hướng Vinh nhìn hắn, khẽ thở dài một hơi: "Cậu không làm hoạ sĩ thì đáng tiếc thật đó."
"Không sao cả." Chu Thiếu Xuyên vẫn giữ giọng điệu thường ngày của hắn, "Tranh của tôi đã có người thưởng thức, hơn nữa tôi còn phải cảm ơn cậu vì đã cho tôi cơ hội tìm thấy ngôi đền này. Cậu đã giúp tôi hoàn thành giấc mộng của mình."
Thế là nói một hồi thành ra công lao đều ở trên người tôi? Cơn choáng váng hãy còn chưa kịp nguôi ngoai đã bị tấn công bởi nỗi xúc động không tên, Hướng Vinh mỉm cười nhìn hắn. Mọi khi cậu có thể thao thao bất tuyệt tràng giang đại hải, nhưng lúc này đây, hàng ngàn hàng vạn từ ngữ chỉ còn vỏn vẹn mỗi một câu: "Cảm ơn cậu, Thiếu Xuyên."
"Quà được không?" Chu Thiếu Xuyên nghiêng đầu, cười hỏi.
"Quá được rồi." Hướng Vinh nhìn hắn thật sâu, đoạn đưa tay lên lau trán hắn, "Đổ mồ hôi rồi nè. Người ta muốn đu dây thép phải cần hai, ba người to con mới kéo nổi. Còn cậu đó anh Xuyên à, có một mình mà chơi lớn vậy đấy. Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao mấy ngày vừa rồi cậu điên cuồng cử tạ. Lúc nãy còn không cho tôi ăn nhiều, để một mình cậu ăn thôi!"
Nói đến đây, cậu không khỏi ôm bụng cười hồi lâu. Chu Thiếu Xuyên cũng cười rất vui vẻ, hắn lau mồ hồi trên mặt: "Cậu thích là được rồi. Một lát nữa tôi dẫn cậu đi ăn cái khác. Sinh nhật mà, gặp Thần gặp Phật để Người phù hộ cho cậu luôn khoẻ mạnh bình an, ban phước cho cậu mọi điều tốt lành, cũng như sẽ luôn có tôi trong tương lai của cậu."
So với những hình ảnh chấn động vừa rồi, lời yêu thương này có vẻ đơn giản hơn nhiều. Song từng câu từng chữ đều đánh trúng vào phần mềm yếu nhất trong tim Hướng Vinh. Cậu gật đầu, nhưng vẫn phải trêu hắn mấy câu: "Sao giống như điều ước sinh nhật của cậu thế?"
"Vậy thì cậu vẫn có cơ hội ước một điều khác với quà sinh nhật của mình."
Hướng Vinh không hiểu ý hắn, bỗng thấy Chu Thiếu Xuyên đưa tay vào túi. Cậu giật mình hết hồn: "Không phải chứ, còn chưa hết hả? Hôm nay cậu định tặng tôi bao nhiêu quà vậy?"
Chu Thiếu Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu: "Máy tính là phép lịch sự tối thiểu. Cậu thường dắt tôi đi ăn, còn nấu cơm cho tôi. Về phần bay tới bay lui như ban nãy, thật ra tôi đã muốn cho cậu xem từ lâu lắm rồi. Chắc khoảng... gần một năm."
Hướng Vinh thoáng sửng sốt. Hoá ra vào cái đêm mà bố cậu gặp tai nạn, Chu Thiếu Xuyên nói muốn đưa cậu đến một nơi chính là 'bay' ở đây. Có lẽ khi đó hắn đã muốn tỏ tình với cậu. Nghĩ đến đây, trái tim cậu dường như hoá thành đám bông mềm mại. Hướng Vinh không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
Chu Thiếu Xuyên nói tiếp: "Đây mới là quà sinh nhật chính thức."
Hắn mở lòng bàn tay ra, trên đó là một vòng tay màu xanh đen làm bằng da, ở giữa có hạt charm làm bằng kim loại khắc chữ C&R. (Zhou ShaoChuan là Chu Thiếu Xuyên; Xiang Rong là Hướng Vinh)
Đó là Xuyên và Vinh... Giữa lúc Hướng Vinh muốn cầm lấy thì Chu Thiếu Xuyên nhẹ nhàng xoay ký hiệu "&" ở giữa, hạt charm tưởng chừng bị cố định kia đột nhiên biến thành một trái tim...
C❤R...
"Thứ này không bán. Tôi tự làm, không đắt. Vòng tay được làm bằng da dê, mềm lắm, sẽ không làm xước tay. Cậu muốn đeo nó không?"
"Ừm." Hướng Vinh gật đầu. Cậu không biết lúc này nên nói gì mới phải, chiếc vòng tay này là do Chu Thiếu Xuyên tự làm? Không ngờ tay nghề thủ công của hắn giỏi thật. Nhưng Hướng Vinh nhớ trước đây từng dạy hắn làm hoành thánh, chưa đầy năm phút Chu Thiếu Xuyên đã bỏ cuộc bảo mình học không vào... Hướng Vinh cười khẽ, dường như tâm can cậu đã bị chôn vùi bởi lời đường mật của hắn mất rồi...
Vòng tay quấn ba lần quanh cổ tay, màu xanh đen nhẹ nhàng và giản dị tiệp với nước da trông càng xinh đẹp và khoẻ khoắn. Nó cũng tôn lên cánh tay thon chắc và xương cổ tay tinh xảo của cậu.
"Nếu cậu thích thì đừng tháo ra. Ngoại trừ tắm rửa ngủ nghỉ, những lúc còn lại đều mang theo. Được chứ?" Chu Thiếu Xuyên chỉ vào hình trái tim trên chiếc vòng, "Cậu cứ để vậy đi. Lỡ như bữa nào tôi làm không tốt, cậu xoay thành hình kia. Tôi nhìn vào thì biết ngay mình đã làm sai, khi đó sẽ cố gắng chăm chỉ sửa đổi."
Người thương dành cho mình sự dịu dàng vô hạn, mình phải đền đáp lại như thế nào đây?
Thật ra từ nãy đến giờ, Hướng Vinh vẫn chưa thôi ngỡ ngàng với từng món quà cũng như từng lời yêu thương của Chu Thiếu Xuyên. Nếu đã không biết phải nói gì mới đúng, vậy thì không cần nói! Đàn ông con trai, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào thì hành động cũng thiết thực nhất!
Một tay ôm eo, một tay đặt lên cổ, nụ hôn cháy bỏng của Hướng Vinh buộc Chu Thiếu Xuyên phải lùi lại hai bước. Đến khi hắn đứng vững, nụ hôn này rốt cuộc do ai nắm thế chủ động đã không thể phân biệt rõ. Ánh sáng dìu dịu phủ lên hắn và cậu, rọi thành hai chiếc bóng như hoà làm một trên mặt tường phía sau.
"Anh Vinh à." Chu Thiếu Xuyên kề trán mình lên trán Hướng Vinh, đoạn thấp giọng, "Cậu trực tiếp quá, rất dễ khiến tôi suy nghĩ bậy bạ."
Trong lòng Hướng Vinh vốn đã nóng như lửa đốt, giọng nói trầm khàn của hắn càng tựa như thêm dầu vào lửa. Cậu vừa mở miệng đã nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình: "Sao đấy? Ở đây không được, Thần Phật còn đang nhìn đó."
"Về nhà!"
Hai người đồng thanh nhất trí, như những kẻ điên nắm tay nhau chạy về nhà với tốc độ trăm mét trên giờ, may rằng ngôi đền cách nhà họ không xa. Vừa bước đến tầng ba, Chu Thiếu Xuyên đã đè Hướng Vinh lên tường hôn say đắm. Nếu không phải nghe thấy tiếng bước chân vọng xuống từ trên lầu thì hai người còn không biết phải điên cuồng bao lâu nữa. Thời điểm bước vào nhà, Hướng Vinh thấy hai chân mình đều mềm nhũn đến độ đứng không vững.
Chu Thiếu Xuyên ôm rịt cậu, vừa hôn vừa đi ngược vào trong phòng. Trong lòng Hướng Vinh ngọt ngào như thể tắm trong hũ mật. Cậu khẽ mở mắt, phát hiện quần áo vừa cởi của hai người rơi lộn xộn từ phòng khách đến những nơi mà cả hai đã đi qua...