Hướng Vinh thấy vụ chụp ảnh có vẻ ảo diệu, kêu một người nghiệp dư như cậu quay quảng cáo? Còn phải mặc tất cả các kiểu áo quần thời thượng và thể hiện những phong cách khác nhau? Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa thì ý kiến của hắn cứ như tát vào mặt cậu. Nó hệt như Chu Thiếu Xuyên đang 'sốt ruột muốn giúp cậu nhưng không biết giúp như thế nào', cuối cùng đành phải cắn răng đưa ra một lựa chọn bất đắc dĩ.
Nhưng trước sự nghiêm túc của Chu Thiếu Xuyên, Hướng Vinh chỉ có thể ngồi xuống, ôn tồn cắt nghĩa cho hắn sự thật hết hồn: "Từ nhỏ tôi đã không thích chụp ảnh. Tôi cực kỳ mất tự nhiên trước ống kính. Tôi không thích cười, cũng không thích tạo dáng. Vóc người của tôi cũng không đẹp, ngay cả cơ ngực cũng không có..."
Nếu muốn bàn đến cơ ngực thì chắc hẳn Thiếu gia mới có thôi, song để ông chủ đích thân ra trận thì quá phô trương thanh thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ là thời đại tự tin khoe cá tính, nếu ông chủ đẹp trai lộ mặt thì chẳng phải số lượng đơn hàng sẽ lập tức chạm đỉnh à?
Hướng Vinh cho rằng ý kiến của cậu rất có tính xây dựng, đang định đề nghị với Chu Thiếu Xuyên lại bỗng thấy hắn tươi cười nhìn mình chăm chú, ánh mắt ôn hoà mà còn chứa cả một chút trách móc nhè nhẹ.
"Tôi nghĩ cậu là một người rất tự tin, không ngờ cũng có lúc cậu coi thường chính mình." Chu Thiếu Xuyên khẽ lắc đầu, "Tất cả người mẫu online đều từng là dân nghiệp dư, giống như người đã lỡ hẹn với tụi tôi, cậu ta đang là sinh viên Đại học Sư phạm Thể dục. Cậu không hề thua kém họ về mặt ngoại hình, tôi sẽ tìm một nhiếp ảnh gia có tiếng để bắt giữ trọn vẹn những điểm sáng của cậu."
Hắn nói tiếp: "Hơn nữa ai bảo rằng vóc người cậu không đẹp? Chiều cao một mét tám mươi tư có lẽ không đẹp để đi catwalk, nhưng cực kỳ thích hợp chụp ảnh online. Phải nói chính xác thì tỷ lệ dáng người của cậu vô cùng cân đối —— Mặc dù tôi cao hơn cậu năm xen-ti-mét, nhưng chân tôi không dài bằng chân cậu. Đường nét khuôn mặt của cậu rất đẹp, cho dù cậu nhúng chân vào giới này cũng phải ở cái tầm hạng A. Nhưng quan trọng hơn hết là cậu mang đến cảm giác cho người khác. Cậu cá tính, thanh lịch, phóng khoáng, còn vừa tinh tế vừa tao nhã, thậm chí còn toát lên vẻ khí khái anh hùng..."
"Stop, stop!" Hướng Vinh giơ tay lên, cười ngắt lời hắn, "Cậu học ở đâu ra mấy tính từ buồn nôn vậy... Không phải tôi không tự tin, mà là tôi chưa từng thử mấy việc này. Tôi sợ đến lúc đó sẽ làm chậm tiến độ của cậu. Thôi bỏ qua đi, cậu tìm mấy người mẫu chuyên nghiệp hơn, đừng dùng kiểu người không biết gì về chụp ảnh như tôi."
"Nhưng việc này kiếm ra tiền." Chu Thiếu Xuyên nói chậm rãi, "Hơn nữa không phải do tôi trả, mà là Joyce. Ừ thì trang web này cũng có phần tôi trong đó, nhưng cô ấy vẫn còn nhớ cậu nên bảo tôi hỏi cậu một tiếng. Thời gian tạm định là ba ngày, thù lao gấp bốn lần cậu làm gia sư, có khi còn nhỉnh hơn."
Hai người họ hợp tác mở công ty, chẳng phải ai trả tiền cũng như nhau à? Tiền ra túi bên trái hay túi bên phải cũng là của hắn, song thú thật giá cả rất hấp dẫn. Huống chi Chu Thiếu Xuyên không tiếc lời khen cậu đến chín tầng mây, Hướng Vinh không muốn bạn nhỏ phí công tâng bốc đành gật đầu đồng ý.
Chu Thiếu Xuyên đã đạt mục tiêu, hắn chỉ cần đánh tiếng với Joyce bị 'đội nồi' ở tít Thượng Hải xa xôi. Chẳng mấy chốc cô đã gửi lại một tin nhắn cà khịa hắn, bảo hắn lấy việc công làm việc riêng, hoàn toàn yêu đến mụ mị đầu óc.
Thiếu gia mụ mị đầu óc ấn định ngày mười sáu sang năm bắt đầu chụp ảnh, song song đó Hướng Vinh vẫn làm gia sư cho mấy em học sinh cấp ba. Cậu không phải kiểu người sẽ vì tiền mà thất hứa, hơn nữa còn nghiêm túc dành thời gian soạn bài vở để dạy kèm. Chu Thiếu Xuyên hiểu tính Hướng Vinh —— Nếu cậu không làm thì thôi, nhưng một khi đã làm sẽ làm đến nơi đến chốn. Hắn đẩy toàn bộ lịch trình xuống, buổi sáng đưa cậu làm anh giáo viên, buổi chiều mới đón cậu đến studio làm anh người mẫu.
Hướng Vinh biết mình không thể ăn uống tuỳ ý trong quá trình chụp ảnh, thậm chí uống nước cũng dễ gây phù nề. Cậu đã dự tính nhịn đói hai ngày, song Chu Thiếu Xuyên luôn chuẩn bị bữa cơm dinh dưỡng lành mạnh cho cậu vào mỗi buổi trưa, chủ yếu là thịt luộc và rau xanh. Hắn còn chuẩn bị cà phê đen ở nhiệt độ phòng và nhiều loại chocolate khác nhau trong studio. Mỗi khi hoàn tất một bộ ảnh, dẫu cho nhiếp ảnh gia chưa lên tiếng thì hắn cũng bảo tạm dừng. Sau đó hắn còn lộc xộc chạy tới hỏi Hướng Vinh đói bụng không, chốc sau lại hỏi cậu có mệt không, hệt như người cha già quan tâm con trai mới lớn.
Chỉ vì nể tình cha già Chu Thiếu Xuyên chăm sóc mình từng li từng tí, Hướng Vinh cắn răng bắt đầu tạo dáng theo yêu cầu của trang phục. Nhiếp ảnh gia thực hiện bộ ảnh này rất có tiếng trong ngành, anh là tác giả của hàng loạt bộ ảnh đình đám cho các siêu mẫu top đầu thế giới. Ngay khi biết người mẫu lần này là một sinh viên nghiệp dư, tròng mắt anh thiếu điều trợn ngược lên trời. Nhưng sau khi kết thúc bộ ảnh đầu tiên, anh phát hiện chàng sinh viên nọ không đến nỗi như anh tưởng —— Khuôn mặt nhỏ, tỷ lệ cơ thể khoảng tám đầu*, eo thon chân dài, khá ăn ảnh. Trang phục thể thao mới nổi gần đây của thương hiệu AW do nhà thiết kế Hoa kiều sáng tạo chú trọng cảm giác phóng khoáng và sức sống tuổi trẻ đã được cậu thể hiện rất tốt. Trong mấy lần tán gẫu nhân lúc nghỉ ngơi, anh từng đề nghị Hướng Vinh nên gia nhập giới người mẫu, thậm chí với khuôn mặt của cậu dù bước vào làng giải trí cũng dễ dàng làm nên cơm cháo. [1]
[1] Tỷ lệ tám đầu (Tỷ lệ giữa đầu và cơ thể): Chiều cao của một người bằng chiều dài của 8 phần chiều dài của đầu cộng lại được xem là người có tỷ lệ cơ thể hoàn hảo. Người ta vẫn thường dùng cụm từ "chín đầu" để chỉ một người có vóc dáng hoàn hảo, nhưng nếu có cơ thể gồm 7-8 phần chiều dài của đầu cũng đã trông rất cao ráo.
Anh còn nói rằng làng giải trí đang thiếu một người có phong cách như cậu, vừa phóng khoáng tự tin mà còn thận trọng tinh tế.
Hướng Vinh nhận hết mấy lời tâng bốc của anh, nhưng trong lòng biết rõ hơn ai hết, trình độ cậu chỉ dành xếp xó mà thôi. Có lẽ vì nể mặt ông chủ Chu nên anh mới lịch sự khen vài câu, cũng giống như bản thân cậu, lý do khiến cậu cố gắng hết sức để tạo dáng trong khi từng tấc trên người đều đang kêu gào khó chịu chính là sự nhiệt tình của Chu Thiếu Xuyên.
Đến cuối ngày, nhiếp ảnh gia khá hài lòng với tiến độ chụp ảnh và chưa có tấm hình nào khiến anh phải điên tiết, song ông chủ Chu thì không hài lòng lắm. Xem hết toàn bộ ảnh chụp, hắn vẫn thấy nhiếp ảnh gia không thể bắt giữ khoảnh khắc lay động lòng người nhất của Hướng Vinh. Vì thế sang hôm sau, ông chủ Chu đích thân vác máy ra trận. Hắn không bảo Hướng Vinh nhìn vào ống kính của mình mà chỉ lẳng lặng ở bên cạnh chụp cậu, kết quả hình ảnh bên máy Chu Thiếu Xuyên khiến mọi người ngỡ ngàng —— Người mẫu nghiệp dư dưới ống kính của ông chủ Chu quả thật sống động và có hồn hơn.
Trên thực tế, Chu Thiếu Xuyên đã đưa ra kết luận sau một ngày quan sát. Trạng thái động của Hướng Vinh lôi cuốn hơn nhiều so với trạng thái tĩnh, nhưng các bức ảnh chỉ hiển thị một trạng thái duy nhất tại một thời điểm nhất định. Nhược điểm của Hướng Vinh là không phải người mẫu chuyên nghiệp, thường thì biểu cảm và động tác của cậu đều ổn, song lại thua trong giây phút nhiếp ảnh gia nhấn màn trập —— Hình ảnh ra lò có một chút mất tự nhiên. Có lẽ người ngoài không thể nhìn thấy điểm này của cậu, nhưng ông chủ Chu hiển nhiên không thuộc nhóm 'người ngoài', nói không ngoa thì hắn có khi còn hiểu Hướng Vinh hơn cả chính cậu.
Chẳng qua bộ ảnh của tay mơ Chu Thiếu Xuyên đã thôi thúc tính hiếu thắng của một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Anh tập trung bắt lấy những khoảnh khắc sáng giá trên khuôn mặt Hướng Vinh, dần dà hình ảnh ra lò ngày một tốt hơn. Hướng Vinh cũng bắt đầu tiến vào trạng thái ổn định, hai bên hợp tác ăn ý nên có thêm thời gian nghỉ ngơi. Giữa lúc thay quần áo ở một buổi chụp nào đó, Hướng Vinh đang liên hệ với vài doanh nghiệp về các công việc part-time sắp tới trong phòng thay đồ. Chợt, cậu nghe thấy tiếng sột soạt ở bên ngoài —— Hình như là hai trợ lý của nhiếp ảnh gia, một nam một nữ ắt hẳn mới mua cà phê trở về.
Thấy trong phòng thay đồ im phăng phắc, nữ trợ lý tưởng rằng không có ai bèn thản nhiên nói: "Model trong lookbook lần này sai quá sai. Sếp cứ dặn chị model không thích ngọt, bỏ nửa gói đường là được rồi. Chị chưa thấy sếp nào nịnh nhân viên như vậy đâu. Đến studio thì không nói đi, nhưng còn đích thân cầm máy chụp thì hơi lố rồi."
Nam trợ lý hừ mũi: "Rõ như ban ngày, vừa rồi chị có nhìn kỹ ảnh của sếp không? Sếp không focus vào quần áo mà chỉ focus vào mặt của model thôi. Mười tấm như một, nhìn vào cứ như chụp ảnh portrait. Nhưng công bằng mà nói, sếp chụp rất cứng tay."
"Nè, em nghĩ hai người đó có quan hệ gì? Sếp của mình vừa là doanh nhân thành đạt vừa là đại thiếu gia hàng thật giá thật, nghe nói có bên nào tính mới anh ấy phỏng vấn. Còn model thì đến tên tuổi cũng không biết, nhưng để đại thiếu gia cưng như trứng chắc là..."
"Hừ, chắc chắc là kiểu quan hệ đó. Trên đời biết bao trai xinh gái đẹp mà tại sao cậu ta xuất hiện ở đây? Trăm phần trăm là tình nhân được sếp bao nuôi, chắc mẩm đang trong giai đoạn đầu nên đại thiếu gia còn thấy mới mẻ thôi."
"Chậc, em nói đúng! Nhưng chị thấy mấy cô cậu như model cũng tội nghiệp lắm, mấy đứa đó là tranh bát cơm thanh xuân. Con nhà giàu khi thích thì chiều người yêu như chiều vong, nhưng chơi chán rồi là thẳng tay ném. Mấy đứa đó ăn mặn đã quen thì làm sao có thể trở về ăn chay? Một thời làm hoa thơm cỏ lạ được mấy anh mấy chị cưng, cuối cùng trở thành hoa héo cỏ úa nhốt mình trong nhà. Hầy, mặc dù chị mới vào nghề hai năm nhưng đã thấy cả tá người như thế rồi."
"Đúng vậy. Thế nên chúng ta cứ an phận kiếm tiền là được. Chị cầm chắc chút, để em mở cửa cho."
Tiếng bước chân xa dần, bấy giờ Hướng Vinh mới bước ra khỏi phòng thay đồ. Cậu dở mếu dở cười thầm nghĩ, may mà Thiếu gia không nghe thấy mấy lời này. Bằng không hắn chắc chắn phát điên vì bị mang tiếng đồng tính luyến ái, có khi xui xui còn quậy banh chành cả studio.
Nghĩ đoạn, cậu bất giác cười nhẹ. Bộ ảnh kế tiếp lấy veston làm điểm nhấn, chẳng qua nó thiên về phong cách trẻ trung. Viền cổ và cổ tay áo được trang trí bằng hoạ tiết hình thiên nga nhỏ xanh trắng, phải nói là trong cái nghiêm túc pha lẫn nét phá cách độc đáo. Hướng Vinh chụp được một lúc thì phát hiện cổ mình bị siết chặt quá, cậu giơ tay lên nới lỏng cổ áo, ngờ đâu một hành động nhỏ bé rơi vào mắt của người khác lại trở thành hành vi dụ dỗ ông chủ.
Mái tóc dài chấm vai của Hướng Vinh phối với veston không sai chỗ nào cả, cậu còn sở hữu vòng eo thon và đôi chân dài thẳng tắp ăn đứt người khác. Chỉ có điều khi lên hình, nhiếp ảnh gia luôn thấy thiếu thiếu chút gì đó nhưng anh không biết rốt cuộc thiếu chỗ nào. Giữa lúc anh đang cau mày nhăn mặt, chẳng biết Chu Thiếu Xuyên lấy từ đâu một cặp kính gọng vàng tinh xảo bước đến trước mặt Hướng Vinh, nhẹ nhàng đặt nó lên sống mũi cậu.
Người mẫu có thân hình mảnh khảnh với mái tóc đen mượt, cổ áo nới lỏng thấp thoáng đường xương quai xanh, chiếc cổ thanh mảnh và cặp kính cận văn nhã trên sống mũi cao cao —— Hình ảnh hoàn mỹ của một người ưu tú toát lên hương vị cấm dục được cậu miêu tả sống động. Nhiếp ảnh gia vui mừng quá đỗi, nhanh chóng bắt lấy từng nét mặt và cử chỉ của cậu vào màn trập.
Hướng Vinh không biết hiện tại mình trông như thế nào, nhưng thông qua thấu kính mỏng không độ, cậu nhìn thấy cặp trợ lý vừa tán dóc ban nãy đang trợn mắt há mồm. Nữ trợ lý nhướng cao đôi lông mày hình như đang nói "Vãi cả cưng chiều"; còn nam trợ lý thì gật gù, vẻ mặt như thể "Thấy chưa, em đã nói mà".
Đêm đó về nhà, cơn mệt mỏi bất ngờ ập đến, thành thử vừa tắm xong cậu đã nằm bẹp trên sô pha. Chu Thiếu Xuyên thấy vậy bèn pha ngay một tách chocolate nóng. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, đoạn nghiêng đầu ngắm nhìn con lừa nhỏ.
"Ban ngày xem chưa đủ hả?" Hướng Vinh cuộn người nằm yên bên cạnh hắn, cậu không quay đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt rất mực chăm chú của Chu Thiếu Xuyên, "Trên mặt tôi không có nở hoa. Đừng nhìn nữa, cậu không mệt sao? Hôm nay ngủ sớm xíu đi."
Tuy rằng không nở hoa, nhưng cậu còn đẹp hơn hoa nữa. Chu Thiếu Xuyên cười cong mắt: "Cậu mệt à? Lần này tôi xếp lịch chưa ổn, để lần sau giãn ra bớt, nhất định không để cậu mệt mỏi."
Còn có lần sau? Hướng Vinh nghiêng người nhìn hắn: "Lần này không phải giang hồ cứu nguy hả? Đúng là cậu cũng cho tôi cơ hội kiếm tiền, nhưng một lần là đủ rồi, lần sau cậu tìm người chuyên nghiệp đi."
Chu Thiếu Xuyên trải qua hai ngày rửa mắt bằng sắc đẹp của người thương, tâm trạng hắn tốt vô cùng, cho dù đau cũng đau trong hạnh phúc. Vì sao hạnh phúc thì không cần giải thích, nhưng đau là vì chỉ được nhìn từ xa chứ không được lại gần. Khác với nỗi đau khắc khoải cay chát nhìn Hướng Vinh khóc trong ngày đó, lần này nên coi đây là kết quả của cơn sóng tình mãnh liệt không chỗ bộc phát. Nỗi đau ấy từa tựa sợi dây leo chua ngọt quấn lấy tim hắn. Đầu tiên chỉ là một sợi mỏng manh, dần dà nó trở nên lớn mạnh và um tùm, cuối cùng xoắn nát con tim hắn ở mỗi giây phút ánh đèn flash nhấp nháy.
Vốn tưởng rằng sẽ tìm được công việc có lợi cho sự phát triển mối quan hệ giữa hắn và Hướng Vinh, ấy thế mà Hướng Vinh không muốn tiếp tục. Chu Thiếu Xuyên khẽ nhíu mày, song giọng điệu vẫn ôn hoà: "Đang làm rất tốt mà, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng khen cậu có tiềm năng. Cậu xem như giúp tôi cũng được, nếu có thời gian thì hãy làm tiếp đi."
"Giúp, nói chung là không có phí phải không?" Hướng Vinh nói đùa, "Tôi chưa biết học kỳ sau phải nộp bao nhiêu bản thiết kế nữa, chắc không có thời gian đâu."
Nói đoạn, cậu xua tay: "Với lại cậu đừng chăm sóc tôi quá. Dù hai mình là bạn bè nhưng cậu làm vậy ở studio thì không thể duy trì uy quyền của ông chủ, về lâu về dài còn bị nhân viên nói xấu sau lưng. Giới của cậu không lớn nhưng tin đồn thì đầy rẫy, đừng để người khác nghĩ rằng hai mình có mối quan hệ bất thường."
Chu Thiếu Xuyên nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe cậu nói, niềm mong mỏi trong mắt hắn dần mờ đi từng chút. Hắn thất vọng, vì trên mặt Hướng Vinh hoàn toàn không có điều mà hắn muốn —— Chỉ có sự rộng lượng và cởi mở, hơn nữa cậu không hề nghĩ đến chuyện muốn đưa mối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước.
Thiếu gia vốn giấu giếm tâm tư lại bắt đầu phiền muộn, bấy lâu nay hắn tự khuyên mình phải cho Hướng Vinh thời gian —— Làm sao có người vừa mới tang cha đã ngay lập tức bước vào mối quan hệ tình cảm? Tất nhiên hắn hiểu, nhưng chuyện trên đời luôn có kỳ hạn. Hắn đã sa vào con đường tham lam muốn Hướng Vinh thuộc về riêng mình. Hắn không tài nào chấp nhận mối quan hệ của hắn và cậu chỉ dừng lại ở anh em thân thiết – bạn cùng lớp – hàng xóm láng giềng. Hắn nghĩ, đã đến lúc chấm dứt kỳ hạn này. Chẳng qua người tính không bằng trời tính, trước khi hắn nổ ra phát súng đầu tiên tấn công đã gặp phải làn sóng kịch liệt đánh sâu vào thị giác.
Vào ngày chụp ảnh cuối cùng, ngoài vài bộ quần áo còn có một chiếc đồng hồ thể thao chống thấm nước của thương hiệu AW sẽ ra mắt trong năm nay. Và phương pháp tốt nhất để quảng cáo tính năng ấy hiển nhiên là thực hiện cảnh quay dưới nước. Chu Thiếu Xuyên đã đặt trọn gói một bể bơi của khách sạn, còn dặn dò nhân viên tăng nhiệt độ nước để đảm bảo Hướng Vinh không bị lạnh trong suốt quá trình quay.
Ngoài ảnh còn có một video ngắn giới thiệu sản phẩm —— Đầu tiên người mẫu bơi dưới nước khoảng nửa phút, sau đó từ từ ngoi lên khỏi mặt nước, máy quay sẽ lia ống kính từ đầu xuống ngực và cuối cùng lấy nét ở cổ tay. Nhiếp ảnh gia dựa trên mái tóc dài của Hướng Vinh mà thiết kế thêm một cảnh: Khi lên khỏi mặt nước, cậu giơ tay vuốt ngược tóc về phía sau, đồng thời ống kính chạy xuôi theo cánh tay và sau cùng dừng lại trên đồng hồ.
Là một người lớn lên ở thành phố không có nhiều sông ngòi như phương Bắc, song kỹ năng bơi lội của Hướng Vinh không hề kém cạnh với những chàng trai được mệnh danh là Lãng Lý Bạch Điều*. Cậu có dung tích sống của phổi cao, vì vậy thời gian lặn dưới nước cũng lâu hơn. Lần này Chu Thiếu Xuyên không vác máy ra trận, hắn ngồi trước máy tính xem hình ảnh và video truyền về. Nhìn bóng dáng đang lượn lờ dưới nước và cơ bụng bằng phẳng săn chắc, hắn chợt nhận ra lần khoe khoang lực eo của Hướng Vinh không phải là ba hoa chích choè. [2]
[2] Lãng Lý Bạch Điều (浪里白條): Nhân vật hư cấu Trương Thuận trong tiểu thuyết Thuỷ Hử. Trương Thuận cao sáu thước, da trắng trẻo, râu mọc ba chòm, bơi lặn rất giỏi nên ông có ngoại hiệu là Lãng Lý Bạch Điều.
Giữa lúc hắn đang miên man nhớ đến cảnh tượng ngày hôm ấy, bỗng nước bắn tung toé quanh thành bể bơi. Thân trên của Hướng Vinh thình lình ngoi lên khỏi mặt nước, thoạt trông không giống với vẻ cường tráng lực lưỡng, nhưng cơ ngực săn chắc rất đẹp mắt. Cậu giơ hai tay lên vuốt ngược tóc về phía sau, động tác nhanh nhẹn lưu loát nhưng rơi vào mắt Chu Thiếu Xuyên trở thành thước phim slow-motion. Hắn nhìn rõ mồn một ngón tay thon dài mà mạnh mẽ của cậu, còn có hầu kết quyến rũ phơi trong nắng sớm khi ngẩng đầu lên...
Cổ họng Chu Thiếu Xuyên bỗng thít chặt, cảm giác đau đớn quen thuộc kèm theo cơn nóng hổi tràn lan khắp cơ thể.
Cảnh cuối cùng kết thúc mỹ mãn, các nhân viên vỗ tay chúc mừng bộ sưu tập mới trình làng suôn sẻ. Chu Thiếu Xuyên vốn muốn chạy đến choàng khăn tắm cho Hướng Vinh, song giờ phút này hắn hoàn toàn không thể thực hiện, chỉ cần đứng lên thì cảm giác đau đớn càng ăn sâu bén rể trong người hắn.
"Amazing! Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức. Trong thuần khiết có gợi cảm, trong gợi cảm mang theo chút tự do phóng khoáng. OK, chính là nó." [3]
[3] Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (清水出芙蓉,天然去雕饰): Tạm dịch là: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công. Là lời ca ngợi của Lý Bạch dành cho tác phẩm của Thái Thú.
Hướng Vinh vừa nhận áo choàng tắm từ trợ lý đã nghe nhiếp ảnh gia khen râu ông nọ cắm cằm bà kia, cậu suýt chút nữa trượt chân ngã lại xuống nước. Hướng Vinh cười nhạt, nói "Cảm ơn" với mọi người. Cậu đưa mắt nhìn Chu Thiếu Xuyên, ý bảo muốn tắm rửa thay đồ trước.
Chu Thiếu Xuyên đã bao trọn toàn bộ bể bơi, trong phòng thay đồ không lấy một bóng người. Hướng Vinh vội lau tóc, trong lúc đang mặc quần thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ cất lên từ phía cửa.
Chu Thiếu Xuyên dừng chân ở vị trí cách Hướng Vinh khoảng năm bước, ập vào mắt là bóng lưng vừa mịn vừa săn mà hắn hằng khát khao. Hắn nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đoạn tiến lên vài bước.
Mái tóc đen chấm vai của Hướng Vinh hãy còn ướt, từng giọt nước vương trên ngọn tóc đang du đãng từ xương quai xanh đến vòm ngực bằng phẳng. Hướng Vinh cũng chẳng để ý đến Chu Thiếu Xuyên sống sờ sờ đứng phía sau, cậu xoay người duỗi tay lấy áo phông đang treo trên giá. Trái tim Chu Thiếu Xuyên đập nhanh điên cuồng, hắn vơ lấy chiếc khăn tắm sạch sẽ đặt lên đầu Hướng Vinh, vừa dịu dàng vừa cẩn thận lau tóc cho cậu.
"???" Hướng Vinh xoay người lại, giật lấy khăn tắm trên tay hắn, "Để tôi tự làm."
Nhận ra giọng điệu có vẻ thẳng thừng, cậu bèn chọc hắn mấy câu để hoà hoãn bầu không khí: "Sao cậu thích sờ đầu người khác vậy? Không biết đầu là nơi tối kỵ của đàn ông à? May là cậu, chứ nếu là người khác thì tôi đã đấm cho vài phát."
"Vậy vì sao chỉ có tôi là đặc biệt?"
Giọng nói của Chu Thiếu Xuyên trầm thấp mà nhẹ nhàng, song câu hỏi của hắn vừa ngắn gọn vừa đánh thẳng vào trọng tâm.
Hướng Vinh sửng sốt, hôm nay cậu ấm uống nhầm thuốc hả? Sao mà kỳ lạ quá! Nhưng thuốc giả mà Chu Thiếu Xuyên uống nhầm phát huy tác dụng rất nhanh, cậu nghe thấy hắn khẽ nói bên tai mình: "Thế nên tôi là sự khác biệt của cậu, đúng không Vinh? Khác biệt đến mức ai cũng nhìn ra được, khác biết đến mức khiến cậu phải tìm cách tránh né tôi, vì sợ người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa hai mình."
Hoá ra cậu ấy lo lắng chuyện này à? Hướng Vinh tựa hồ đã hiểu tại sao hôm nay trông hắn khang khác. Hơn nữa cậu còn tự tin cho rằng mình đoán đúng, bèn gật đầu: "Tôi không tránh né cậu. Lòng tôi ngay thẳng, sợ gì người khác nói thế nào? Đó giờ cậu cũng không để bụng mấy chuyện này mà?"
"Nhưng nếu lòng tôi không hề ngay thẳng chút nào thì sao?"
Nói đoạn, đôi mắt Chu Thiếu Xuyên bỗng ngời sáng. Hắn chống tay lên tủ đồ bên cạnh Hướng Vinh, nửa giam cậu trong vòng tay bằng tư thế mang hơi thở xâm lược.
Dẫu trong lòng có ngay có thẳng cỡ nào, Hướng Vinh cũng nhận thấy tình hình hiện tại có điều bất thường. Đồng thời cậu còn khó chịu trước hành động có ý tứ tấn công của hắn. Hướng Vinh nhanh chóng mặc áo vào, cậu khoanh tay trước ngực, hàng mày cũng khẽ nhíu lại.
"Cậu có biết mình đang..."
Hướng Vinh chưa nói hết câu đã bị Chu Thiếu Xuyên lắc đầu cắt ngang: "Tôi biết tôi đang nói gì. Tôi biết tôi đang nói với ai, và tôi cũng biết vì sao tôi muốn như vậy."
Thế thì càng khó tin, Hướng Vinh nín thở: "Nhưng cậu không phải..."
Hướng Vinh không thể nói hết câu này vì Chu Thiếu Xuyên đã nói thay cậu: "Ừm, tôi không phải. Chỉ có một mình cậu vẫn luôn cho rằng tôi ghét gay, nhưng thật ra tôi không phải... Mà điều này không quan trọng nữa, thậm chí tôi thích con trai hay con gái cũng không quan trọng..."
Ánh mắt hắn bỗng hoá dịu dàng đến khôn cùng, Hướng Vinh cảm thấy đôi mắt hắn như thể chứa cả dãy ngân hà rộng lớn, còn mình thì đang được đôi mắt tựa sao trời ấy nhìn chăm chú.
Và, hắn nói rằng: "Vì tôi thích cậu."
Dường như có một tiếng nổ vang lên trong lòng, Hướng Vinh sững người nhìn Chu Thiếu Xuyên.
Nhưng Chu Thiếu Xuyên quyết định không tha cho cậu, hắn dùng toàn lực tấn công, đổi phong cách độc đoán thành dáng vẻ dịu dàng thận trọng: "Tôi thích cậu từ lâu rồi, lâu đến mức làm tôi cũng không nhớ bản thân đã thích cậu từ khi nào. Thật ra tôi đã muốn nói với cậu vào lần trước, nhưng sau đó... Tôi không dám nói, vì tôi biết cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau của mình. Cậu buồn lòng, thậm chí cậu lo âu, nhưng cậu vẫn giả vờ bình tĩnh trước mặt người khác."
"Tôi thật lòng rất muốn giúp cậu, nhưng tôi sợ cậu không chịu. Ừm, tôi biết dù không có tôi, cậu vẫn xử lý mọi việc ổn thoả, còn sống tốt nữa. Cậu là một người có năng lực, cậu có thể hoàn toàn dựa vào bản thân để xây cho mình một phương trời mới. Nhưng tôi, vẫn muốn được ở bên cạnh cậu. Tôi muốn sau này mỗi lần mình có chuyện vui thì chia sẻ với cậu. Tôi cũng muốn mỗi khi cậu buồn, cậu có thể cho tôi san sẻ cùng cậu. Chỉ là tôi không biết, cậu có bằng lòng chấp nhận con người tôi hay không?"
"Bây giờ cậu không chấp nhận tôi thì cũng không sao cả."
Chu Thiếu Xuyên không cho Hướng Vinh cơ hội từ chối, thậm chí còn không cho cậu một con đường lui. Hắn nhìn thật sâu vào chàng trai duy nhất dạy hắn hiểu rung động là gì, cũng như dạy hắn biết cách yêu thầm một người là như thế nào. Hắn cười, giọng hắn nhẹ nhàng âm ấm: "Ít nhất hãy để tôi ở bên cậu. Tôi muốn đối xử thật tốt với cậu, là kiểu dốc hết lòng không chừa đường sống để chỉ đối xử tốt với cậu mà thôi."