Chu Thiếu Xuyên âm thầm lặng lẽ tặng một món quà lớn, lớn đến nỗi khiến Hướng Vinh nghẹn ở nhà suốt cuối tuần. Một mặt cậu phải đối phó với cảm xúc dao động lúc thăng lúc trầm, mặt khác còn phải dựa vào lý trí để áp chế nó. Cậu không dám nghĩ nhiều, đành nhát gan tự cho rằng —— Điều này nhất định là xuất phát từ tình anh em đồng chí. Chẳng phải Chu Thiếu Xuyên vẫn canh cánh bên lòng về vụ làm cậu bị thương sao? Thế nên, cậu ấy chỉ đơn thuần đến từ tâm lý bồi thường!
Cứ thế trấn an bản thân cả ngày, Hướng Vinh vốn tưởng rằng sẽ không nghĩ tới chuyện này nữa, nhưng đáng tiếc mọi thứ đi ngược với mong muốn, và có một số chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.
Hướng Vinh đi xem mấy buổi tập luyện và các trận khởi động, ban đầu cứ nghĩ sẽ là một trải nghiệm vui vẻ với cương vị khán giả, song dần dà nó đã trở thành quá trình giày vò cậu. Không cần phải nói, kỹ thuật trên sân của Chu Thiếu Xuyên quá tuyệt vời, ưu thế chiều cao vượt trội, tốc độ chạy cực nhanh, sức bật rất tốt, tỷ lệ ném rổ* ba điểm thành công đặc biệt cao, hoàn toàn chứng minh lời nói của Lí Tử Siêu vào hôm đó không phải chém gió. Nhưng bởi vậy, Hướng Vinh không khỏi bị hấp dẫn toàn bộ sự chú ý. Thông thường chỉ mới ở nửa trận đấu, ánh mắt cậu đã bám theo bóng dáng di chuyển của Chu Thiếu Xuyên, cho đến khi cậu nhận ra mình chỉ mải ngắm hắn thì hết thảy đã quá muộn —— [1]
Bởi ở giữa ban ngày ban mặt, cậu nhìn hắn đến nỗi ở dưới có phản ứng.
[1] Tỷ lệ ném rổ: hay còn gọi là Field Goal Percentage – %FG. Là thông số đánh giá tỷ lệ ném bóng ăn điểm của cầu thủ cũng như đội bóng trong trận.
Điên rồi đúng không? Hướng Vinh tuyệt vọng nghĩ, chưa đủ hả! Tự chủ đâu? Trái tim thuần khiết không gợn sóng đâu? Nảy sinh dục vọng với một người dị tính luyến ái, Hướng Vinh! Mày không biết xấu hổ sao?
Không biết xấu hổ là phải dựa vào bán cầu não trái dùng lý trí để suy nghĩ, nhưng bây giờ hormone bay lượn toả khắp sân bóng, cái thứ gọi là lý trí có lẽ không còn nữa. Cảm tính của bán cầu não phải nhanh chóng chiếm ưu thế, tầm mắt của Hướng Vinh như sói như hổ, chúng theo đuôi trên từng bước chân của Chu Thiếu Xuyên rồi hoàn toàn bao phủ thân thể hắn.
Chu Thiếu Xuyên mặc chiếc áo đồng phục mà cậu từng mặc, thành thật mà nói, nó có vẻ hơi chật. Bờ vai của Thiếu gia rộng hơn cậu, cơ bắp trên cánh tay cũng rắn chắc và rõ ràng hơn, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng phát hiện gì cả. Hướng Vinh nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng lớn của hắn, ánh mắt mơn trớn đường nét cơ bắp rắn rỏi nơi cánh tay, cuối cùng thậm chí không thể tự chủ bắt đầu tưởng tượng đến cơ bụng —— Nơi đó trông như thế nào? Hướng Vinh đã tận mắt nhìn thấy, hôm ấy sau khi Chu Thiếu gia tắm xong đã không ngần ngại cởi trần nửa trên trước mặt cậu. Giờ phút này chúng đang ướt mồ hôi bởi vận động liên tục, từng tấc da thịt toả ra hormone nam tính, hơi thở nóng hổi nhuốm chút hương vị xâm chiếm trong hình hài của người trẻ tuổi, tất thảy đều được Hướng Vinh liên tưởng đến một từ —— Horny.
... Đây thật sự là nơi muốn mạng cậu, và hắn cũng là người trực tiếp tước mạng cậu!
Hướng Vinh nhát, cậu bắt đầu tìm đủ mọi lý do để tránh xem trận đấu, nào là cần phải đến thư viện đọc sách, nào là chân đau muốn ở trong phòng nghỉ ngơi. Tóm lại, cậu bày ra mười tám tầng vũ khí chặn trước người, nhất quyết sống chết thế nào cũng không ghé sân bóng rổ.
Song cậu càng làm vậy, Chu Thiếu Xuyên càng cảm thấy áy náy.
Chu Thiếu Xuyên nghĩ rằng, sở dĩ Hướng Vinh không đến sân bóng là vì không muốn nhìn thấy một nhóm người chạy nhảy sảng khoái ném rổ, mà trong khi đó cậu chỉ có thể ngồi yên một chỗ trên khán đài, muốn đi hai bước cũng cần người dìu. Và đấy đáng lẽ phải là những giây phút thoả sức vùng vẫy của cậu, phải là khoảnh khắc để cậu toả sáng trên sân đấu. Chu Thiếu Xuyên dặn lòng phải cố gắng ghi điểm, trong mỗi trận đấu, chỉ khi nghe thấy tiếng ai đó trên khán đài hô vang 'Hướng Vinh cố lên', hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm, tựa như những gì hắn đang làm lúc này rốt cuộc đã có một chút ý nghĩa.
Chu Thiếu Xuyên thậm chí vượt qua nỗi kinh tởm khi tiếp xúc với người đồng giới. Đương nhiên nghiêm túc mà nói, bệnh sử này quả thật không đủ dài, trong quá trình chăm sóc Hướng Vinh trước đây, hắn đã khỏi bệnh hơn một nửa. Mặc dù những cái va chạm của người khác không thể giống với sự va chạm của Hướng Vinh mang lại cảm giác an toàn và tự nhiên cho hắn, nhưng hắn cũng không đến mức bày ra tư thế đối địch.
Có lẽ khi giải đấu kết thúc, cũng là lúc hắn đã hoàn toàn chữa khỏi 'căn bệnh' này nhỉ? Chu Thiếu Xuyên nghĩ, đến lúc đó hắn phải chân thành cảm ơn Hướng Vinh, vì cậu đã giúp hắn chiến thắng bản thân mình, vì cậu đã giúp hắn vượt qua vách ngăn đó. Nhưng nếu theo cách nói này, dường như hắn nợ Hướng Vinh thêm một nhân tình.
Cả hai đều gói trong mình những tâm tư riêng, nhưng đồng thời đều cảm thấy bản thân đang nợ đối phương điều gì đó. Chủ đề muôn thuở trong tiểu thuyết võ hiệp luôn là oan oan tương báo khi nào mới dứt, còn hai người họ là nợ nhân tình lẫn nhau. Tôi nợ cậu, cậu nợ tôi, cả hai đã sớm dây dưa khó gỡ.
_
Đại học J có Chu Thiếu Xuyên làm chủ lực, đội bóng rổ lấy sức mạnh ngàn quân tiến thẳng từ vòng loại đến trận bán kết. Do Hướng Vinh cố tình lảng tránh nên chỉ xem trận đầu tiên, sau đó không thèm ló mặt ở các trận khác. Các đồng đội nào chịu buông tha cậu, người nào người nấy thay nhau uy hiếp —— "Cho dù trời có sập xuống, mày cũng phải vác xác đến đây xem tụi tao đấu trận sống còn."
Nhưng thật tiếc khi trận đấu then chốt không phải là cuộc tranh ngôi giữa quán quân và á quân mà là cuộc so tài giữa hạng nhì và hạng ba. Đối thủ là chú ngựa ô tạo nên cú lội ngược dòng của năm nay, Đại học R.
Dù chỉ tranh ngôi vị á quân nhưng đó đã là kết quả tốt nhất trong lịch sử của Đại học J. Thái Chỉ vui như trẩy hội, mặt khổ qua toét miệng cười từ sáng đến tối. Thầy dặn dò mọi người chỉ cần phát huy như bình thường, không cần đè nặng trong việc thắng thua, bởi trọng điểm của trận cuối cùng là phải tập trung toàn lực bảo vệ Chu Thiếu Xuyên. Trải qua nhiều trận thi đấu, Đại học R ắt hẳn đã nghiên cứu tỉ mỉ chiến thuật phối hợp và ưu khuyết điểm của Chu Thiếu Xuyên, đội bên đó chắc chắn sẽ cử người phòng bị hắn.
Trong trận đấu trên sân khách, tiếng nói ồn ào vang vọng khắp hội trường bóng rổ Đại học R. Hướng Vinh ngồi cạnh băng ghế huấn luyện viên, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu không lên sân đấu —— Thật lòng có cảm giác như bản thân đang bị ghẻ lạnh. Nhưng nói cũng lạ, nghe từng tiếng 'Hướng Vinh cố lên' của các cổ động viên khiến cậu cảm thấy như chính mình vẫn đang đứng ở giữa sân, như chính cậu vẫn chưa từng rời khỏi đội.
Nghĩ như thế, ánh mắt cậu lại bất giác rơi trên 'Hướng Vinh fake' đằng kia. Hôm nay người nọ mặc đồng phục màu xanh da trời trong trận đấu trên sân khách, khác hẳn với ngày thường chuyên gói mình trong màu đen đơn điệu. Dưới ánh đèn, trông hắn thật rực rỡ, cả người hắn tràn đầy sức sống tươi trẻ của độ tuổi thanh xuân. Thân hình cao ráo, bờ vai rộng lớn, tấm lưng thẳng táp và đôi chân dài mạnh mẽ, hắn của hôm nay tựa như vị Thần Mặt Trời Apollo* giáng trần. [2]
[2] Thần Mặt Trời Apollo: là thần ánh sáng, chân lý và nghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp, thường được thể hiện dưới hình dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cung bạc và mang đàn lia. Trong thời kỳ sau Apollo thường được đồng nhất với thần Mặt Trời Helios.
Chói mắt quá... Hướng Vinh thầm nghĩ, sau đó chợt nhận ra... bản thân cậu lại phản ứng nữa rồi...
"Ê, cảm giác sao, sướng không?" Cầu thủ dự bị ngồi bên cạnh đột nhiên huých khuỷu tay vào người cậu.
Hướng Vinh đang hít sâu một hơi, tự nhủ phải bình tĩnh, đồng thời cố gắng dùng hết sức bình sinh để đè xuống phản ứng đó. Nhưng không ngờ đột nhiên nghe thấy một câu hỏi không đầu không đuôi, Hướng Vinh sợ đến độ thiếu điều giật nảy mình. Cậu vội lia mắt nhìn xuống dưới, hôm nay rõ ràng cậu mặc chiếc quần rộng thùng thình, làm sao... làm sao người kia có thể thấy, chẳng lẽ nó rõ ràng đến mức này rồi hả?!
Lúc này cầu thủ dự bị lại nói thêm: "Nghe thấy không? Mặc dù ông không ở trong sân nhưng cả sân đều đang gọi tên ông. Chậc, nếu là tôi, chắc tôi sướng chết mất!"
"Cái này gọi là, tuy huynh không ở trong giang hồ, nhưng trên giang hồ vẫn tồn tại truyền thuyết của huynh." Bên cạnh có người khác hùa theo chọc ghẹo. [3]
[3] Tuy huynh không ở trong giang hồ, nhưng trên giang hồ vẫn tồn tại truyền thuyết của huynh (这就叫哥虽不在江湖,但江湖上依然有着哥的传说): Nguồn gốc chính của câu này mình không rõ lắm, nhưng lên Google tra thì nó cũng nằm trong một cuốn tiểu thuyết võ hiệp tên là Phích lịch đại giang hồ, ngoài ra cũng xuất hiện trong tác phẩm khác. Mình không tra được nó là viral hay như nào nữa...
... Thì ra hai bây đang nói cái này hả! Hướng Vinh suýt chút nữa đã bị hai tên nhóc bên cạnh hù đến đau tim ná thở. Tấm lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, cậu nhè nhẹ thở ra cũng khẽ cười thầm. Về phần tiếng reo hò cổ vũ, ban đầu Hướng Vinh còn cảm thấy khá ổn, nhưng nghe hai người nói xong bỗng cảm thấy kỳ lạ...
Trên thực tế, liên quan đến việc Chu Thiếu Xuyên muốn mạo danh thay thế cậu, Hướng Vinh đã có một cuộc thảo luận hết sức nghiêm túc với đằng ấy.
Hướng Vinh thật lòng cho rằng điều đó không cần thiết: "Đừng nói đến toàn trường, ngay cả trong khoa cũng có nhiều người biết mặt cậu. Cậu không thấy mấy bình luận dưới Weibo của trường à, tất cả đều không hiểu tại sao cậu muốn mặc đồng phục của người khác. Mấy người đó đều cho rằng cậu làm như vậy sẽ mất đi tính nghiêm túc của giải đấu, còn nói đội tuyển nghèo kiết xác, phải để hai người mặc chung một áo."
Ngừng một chút, cậu ôm tâm tư rạo rực ngẩng đầu nhìn Chu Thiếu Xuyên. Tuy hiện tại cậu thật kinh thường chính bản thân mình, nhưng cậu vẫn nhịn không được muốn hỏi hắn: "Hơn nữa nếu làm vậy, cậu không thấy sẽ gây thất vọng cho các bạn gái hả? Người ta không biết cậu tên gì, chỉ nghe nói có cậu đẹp trai nào đó chơi rất giỏi. Người ta đến ủng hộ cậu, nhưng cuối cùng tên thật cũng không thèm cho người ta biết. Hình như có vẻ không ổn lắm?"
Chu Thiếu Xuyên thờ ơ đáp: "Các cô đến xem ai, cổ vũ ai thì liên quan gì đến tôi?"
"Không liên quan, nhưng cậu đừng có chảnh choẹ với lạnh lùng như vậy được không!" Hướng Vinh thở dài, "Cậu có thể suy nghĩ cho tôi một chút không? Giải đấu kết thúc, các cô chắc chắn dựa theo tên tới tìm tôi. Kết quả —— Ôi, thằng này à, nó đánh bóng dở hơn Hướng Vinh kia nhiều —— Vậy chẳng phải cậu mang tiếng xấu cho tôi hả, để tôi bị người khác chửi!"
Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu, trong lòng thầm phản bác, cậu kém chỗ nào? Mặc dù hắn và Hướng Vinh có phong cách khác nhau, nhưng từ nhỏ hắn đã nhận cả rổ lời khen ngợi về ngoại hình, thế nên sau này hắn hoàn toàn vô cảm với mấy lời tung hô hắn như thần như thánh. Nhưng trong mắt hắn, khuôn mặt của Hướng Vinh mới là dáng vẻ của đàn ông châu Á nên có, đường nét không góc cạnh sắc bén nhưng nó chẳng hề làm mất đi vẻ tinh xảo của cậu. Hơn nữa trên người cậu luôn toả ra năng lượng tích cực, chúng tựa như cơn gió trong lành thoảng qua, nhẹ lay từng vạt áo, từng sợi tóc...
Trong lòng Chu Thiếu Xuyên có thể khen người ta tới tận trời, nhưng lúc nào cũng chỉ độc mồm độc miệng: "Cậu đừng giả bộ với tôi. Ý của cậu là muốn tôi khen cậu vài câu đúng không?"
Vậy thì cậu khen tôi đi! Hướng Vinh cười khẽ: "Tôi chỉ sợ cậu gây rắc rối cho tôi. Sang năm tôi tham gia lại, có khi ban tổ chức vẫn nhớ cái tên này, lúc ấy lại bắt tôi trình giấy tờ này kia. Hay là may quần áo mới cho cậu đi, mà không biết bây giờ còn kịp không."
Nhìn chung Chu Thiếu Xuyên sẽ không phải là người lo lắng những chuyện xa vời như năm tới, nhưng nghe Hướng Vinh nói đến lúc đó có thể sẽ rất phiền phức, hắn im lặng một lúc rồi nhượng bộ: "Có cái giải đấu cũng nhiều chuyện, vậy cậu nói với Vương Nhận đi."
"Thật ra cũng không nhất thiết phải may quần áo." Hướng Vinh đột nhiên nói, "May một mảnh vải vuông, che tên tôi rồi viết tên cậu lên đó."
"Vải vuông?" Chu Thiếu Xuyên cau mày, "Người ta nói những người đã qua đời mới đóng khung tên họ trong hình vuông, cậu ăn no rửng mỡ nên tự nguyền rủa mình hả? Đừng lộn xộn nữa, nếu năm sau cậu gặp rắc rồi thì tôi giải thích thay cậu."
Dùng một câu để giải quyết gọn gàng dứt khoát, Hướng Vinh không còn cách nào khác đành phải từ bỏ. Hơn nữa cậu nhận ra Chu Thiếu Xuyên thật sự không để bụng đến tên tuổi của mình, huống chi là thể hiện bản thân dưới ánh đèn sân đấu. Nhưng hắn là một người rất ngại phiền, ấy vậy mà sẵn sàng đứng ra giải thích thay cậu. Kể từ khi giải đấu bắt đầu, Chu Thiếu Xuyên đã dần hoà nhập vào tập thể, cả người hắn cũng có đôi chút thay đổi, nhưng đặc biệt hơn hết là bắt đầu biết suy nghĩ cho người khác.
Hướng Vinh thật vui mừng với xu hướng thay đổi theo chiều tích cực của hắn. Nghĩ đến điều gì đó, cậu bỗng bật cười: "Nhưng cậu làm tôi không thể cổ vũ cho cậu. Tôi phải gọi gì đây, chẳng lẽ kêu tên chính mình? Trẻ trâu quá. Nhưng gọi tên cậu thì trên sân không có người này, để người khác nghe thấy khéo bảo tôi hâm."
Đây mới là một câu hỏi đáng thảo luận. Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu, tựa hồ nhớ ra gì đó, trong mắt hắn dần ánh lên ý cười lười biếng: "Vậy thì đổi tên đi, không phải cậu thích đặt biệt danh cho người khác lắm à?"
Hướng Vinh ngớ ra, hình như từ lúc quen biết hắn đến giờ, biệt danh mà cậu đặt cho hắn đếm không xuể. Cậu cười: "Được thôi, vậy tôi gọi cậu là Thiếu gia, cậu chịu không?"
Trong đầu Chu Thiếu Xuyên loé lên dòng chữ be bé trên tờ giấy ghi chú, ý cười trong mắt hắn hằn sâu hơn: "Nếu cậu gọi, vậy tôi chịu."
Hơn nữa, cũng chẳng phải cậu chưa gọi bao giờ. Hắn nghĩ, dẫu sao cũng chỉ có một mình Hướng Vinh gọi hắn như vậy. Ở trên sân nếu nghe thấy hai chữ này, không cần nghĩ cũng biết cậu ấy đang gọi hắn, nó giống như cả hai đã ngấm ngầm hoàn thành một khế ước bí mật. Chu Thiếu Xuyên hoàn toàn không ý kiến gì với tên gọi này, vả lại còn cảm thấy nó rất hợp với hắn.
_
Một tiếng còi lanh lảnh đã kéo Hướng Vinh ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Cuộc đua tranh ngôi á quân chính thức bắt đầu. Đại học J mở màn với khí thế hùng hổ doạ người, Chu Thiếu Xuyên tận dụng lợi thế sức bật giành được vài lần rebound*, sau đó điểm số hiển nhiên vẫn luôn dẫn trước. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm nay Đại học R xuất hiện một gã to con cao một mét chín mươi hai. Gã ta hẳn là một tay bóng rổ đường phố, đặc biệt chơi rất dơ. Giữa lúc Chu Thiếu Xuyên đang có ý định lừa bóng*, gã liên tiếp thụi cùi chỏ vào người Chu Thiếu Xuyên nhiều lần, song trọng tài bị đội R chắn ngang tầm mắt nên không thổi còi. Vì vậy sau vài hiệp đấu, Chu Thiếu Xuyên rốt cuộc hết kiên nhẫn, ngay khi gã thúc cùi chỏ lần nữa, hắn cũng chẳng ngần ngại trả lại một đòn. [4; 5]
Ngăn cản phạm quy! Đối phương được cơ hội ném phạt, 192 đứng ngoài vạch ba điểm hất cằm về phía Chu Thiếu Xuyên với vẻ mặt láo lếu.
Trong hiệp tiếp theo, Chu Thiếu Xuyên rõ ràng đã có vẻ kháng cự với việc tiếp xúc với 192. Nhưng trung phong* đội bên nhất quyết trói chặt hắn, mất một lúc lâu cũng chỉ ghi được bốn điểm. Chủ lực mệt mỏi kéo theo khí thế toàn đội giảm xuống đột ngột, trước tình huống này, Thái Chỉ lập tức kêu tạm dừng. [6]
[4] Rebound: nôm na là bắt bóng bật bảng. Cụ thể, theo luật bóng rổ của FIBA: đây là một thuật ngữ bóng rổ – Mô tả 1 tình huống rebound xảy ra khi cầu thủ bắt bóng bật từ trên bảng rổ xuống. Nói một cách chính xác hơn, thuật ngữ rebound trong một trận đấu bóng rổ phản ánh việc một cầu thủ bắt được quả bóng sau một cú ném hỏng, bóng dội từ bảng xuống dưới sân.
[5] Lừa bóng: hay còn gọi là kỹ thuật qua người (đột phá cá nhân) – thực hiện các động tác nhằm phá vỡ vòng phòng thủ của đội bạn và tạo điều kiện cho chính bản thân mình (hoặc đồng đội của mình) bứt phá và ghi điểm.
[6] Trung phong (Center): Thường là cầu thủ cao to nhất đội, có khả năng ném rổ ở cự ly gần. Tầm di chuyển hẹp, yêu cầu bắt bóng bật bảng, cản phá các pha tấn công của đối phương, bù đối phương mở đường cho đồng đội lên rổ. Người chơi ở vị trí này thường là có thể hình khổng lồ, ngoài ra không cần kĩ năng điêu luyện như các vị trí khác.
"Má, đéo công bằng! Thằng chó kia phạm lỗi trước mà trọng tài bị mù đéo thổi."
"Thầy phản ánh rồi, các em bình tĩnh lại." Thái Chỉ nói, "Số 23, bên kia rõ ràng muốn tạo lỗi, em biết nhưng tại sao còn đâm đầu vào?"
Chu Thiếu Xuyên không nói tiếng nào, hàng mày cau chặt. Hắn dùng băng cổ tay lau mồ hôi trên trán, từ vẻ mặt đến động tác đều nói lên ba chữ 'chưa nguôi giận'.
"Đừng cọc!" Hướng Vinh mở nắp chai nước đưa cho hắn, "Gậy ông đập lưng ông, cậu cũng tạo lỗi cho nó đi. Với lại nó cản cậu, cậu cũng đừng trốn. Tôi biết cậu ghét nó nhưng hiện tại không có thì giờ để bận tâm. Cậu coi nó như một người lạ không quá đáng ghét, đối xử với nó một cách bình thường là được."
"Tôi chỉ có ghét hoặc không ghét, không quá đáng ghét là gì?" Chu Thiếu Xuyên uống cạn cả chai nước nhưng cái trán vẫn nhăn tít.
Cậu thật là... Hướng Vinh lắc đầu, vẫn cố gắng hết sức dập tắt lửa giận của hắn: "Vậy cậu coi nó là tôi đi? Tóm lại đừng cọc, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Nói đoạn, cậu còn chỉ vào mắt cá chân của mình.
Chu Thiếu Xuyên tức khắc thở dài. Hắn không tài nào tưởng tượng 192 là Hướng Vinh, nhưng tạo lỗi thì có thể.
Trận đấu bắt đầu, hắn và Vương Nhận chuyền bóng qua lại, vừa nhận được bóng đã đối mặt với 192 như tháp sắt. Đối phương cảm thấy vừa rồi người này hãy còn sợ mình, nhưng bây giờ đột nhiên trở nên tự tin hơn. Chẳng qua sau khi bị Chu Thiếu Xuyên đập bóng đổi hướng liên tục không tìm thấy đông tây nam bắc, gã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, cuối cùng bị thổi nhiều lần do tấn công phạm quy.
Điểm số xê xích dần kéo ra một chút khoảng cách, nhưng cầu thủ của Đại học R bám riết không tha. Đội bên lại lần nữa bắt kịp điểm số, khi chỉ còn vỏn vẹn hai điểm để hoà nhau thì trận đấu cũng dần tiến vào hồi kết.
Lúc này, Chu Thiếu Xuyên vừa cắt được bóng từ trung phong đối phương thì 192 và đồng đội của gã lập tức vây quanh hắn như hổ đói vồ mồi. Trong mắt 192 loé lên tia ranh mãnh, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay, cũng dường như muốn chơi lại trò cũ.
Thời gian trôi qua từng giây, trận đấu rơi vào thế bế tắc.
"Thiếu gia, vững tay!"
Một tiếng 'Thiếu gia' trong trẻo cắt ngang những tiếng ồn ào bên ngoài, Chu Thiếu Xuyên nghe rõ mồn một —— Cậu dặn hắn vững tay. Chu Thiếu Xuyên bình tĩnh nghĩ, hắn nhất định phải giành được vị trí á quân này cho Hướng Vinh.
"Thiếu gia? Ông vừa gọi ai vậy?" Cầu thủ dự bị ngồi bên cạnh quay mặt lại, trưng vẻ mặt khó hiểu nhìn Hướng Vinh.
Hướng Vinh không có thì giờ để ý tới người nọ, cậu chỉ lo chăm chú nhìn tình hình trên sân —— Lúc này Chu Thiếu Xuyên đột nhiên lừa bóng, tiếp đến là vài động tác di chuyển vô cùng quái dị làm rung chuyển hàng phòng ngự của đội bên. 192 thấy thế vội vàng chạy theo. Phát hiện Chu Thiếu Xuyên muốn ném rổ, gã lập tức giơ tay ngăn cản không chút nghĩ ngợi.
Tiếng còi vang lên, Đội R phạm lỗi phòng thủ*, Chu Thiếu Xuyên được một cơ hội ném phạt quý giá! [7]
[7] Lỗi phòng thủ trong bóng rổ (Shooting Foul) xảy ra khi cầu thủ phòng ngự va chạm với cầu thủ tấn công mà cầu thủ tấn công đang trong tư thế ném bóng. Đối với trường hợp cầu thủ phạm 1 trong các lỗi phòng thủ trong bóng rổ thì tùy theo vị trí của điểm xảy ra phạm lỗi bóng rổ mà cú ném phạt sẽ được tính là 2 hay 3 điểm, tùy theo cự ly quả phạt.
Hướng Vinh thở phào, lần này xem như thế trận đã định, Chu Thiếu Xuyên ném phạt tuyệt đối không có vấn đề. Nhìn bóng dáng giơ cánh tay của hắn, Hướng Vinh bỗng nhớ tới bức tranh nho nhỏ mà cậu vẽ lúc trước. Giờ phút này người thật và cậu bạn nhỏ trong trí tưởng tượng hoàn toàn trùng khớp. Và cùng với một đường cong đẹp mắt, quả bóng vững vàng vào rổ.
"Đẹp! Thiếu gia ngầu quá!"
Hướng Vinh thật vui, cậu còn huýt sáo sau tiếng reo hò.
Hơi lớn tiếng rồi đấy, Chu Thiếu Xuyên khẽ cúi đầu mỉm cười. Thường ngày Hướng Vinh luôn dùng chất giọng trầm thấp để trò chuyện, hôm nay đột nhiên gọi lớn một tiếng, hắn mới phát hiện lẫn trong giọng nói của cậu còn có một chút réo rắt và trong vắt của tuổi thiếu niên.
Thời gian còn lại chỉ đủ để tổ chức một đợt tấn công, song tiếc rằng vận may đã không còn nghiêng về Đội R. Giữa lúc 192 tức giận vì không thể cản phá đường chuyền bóng, trọng tài rốt cuộc thổi còi kết thúc trận đấu.
Thắng bại đã định.
Già trẻ lớn bé trên băng ghế huấn luyện viên ùa vào sân với tiếng hoan hô vang dội. Tiếng cổ vũ trên khán đài hoà trong tiếng ăn mừng chiến thắng của cầu thủ trên sân có thể lật đổ cả mái nhà. Như thường lệ, mọi người sẽ nâng chủ lực ghi điểm ném lên cao vài cái, nhưng người này là Chu Thiếu Xuyên. Cho dù tất cả mọi người đều đang loá mắt trong niềm vui chiến thắng cũng chẳng một ai dám làm ra hành động thân mật và vô lễ với hắn. Hướng Vinh ngồi một bên nhìn mọi người cười đùa giỡn hớt —— Giá mà cậu có thể bước tới để hoà chung niềm vui, giá mà cậu có thể đứng trước mặt Chu Thiếu Xuyên chúc mừng hắn.
Thôi, đành làm những gì trong khả năng cho phép vậy —— Cậu lúi húi nhặt vài chai rỗng ở bên cạnh, dọn dẹp rác rưới xung quanh cho vào chiếc túi nhựa. Đến khi hàng ghế đã sạch sẽ gọn gàng, cậu mới ngẩng đầu lên, phát hiện Chu Thiếu Xuyên đang đi vòng qua đám người bước tới đây. Hắn cầm trong tay một chiếc áo phông đen và một chiếc áo đồng phục khác màu xanh da trời đứng trước mặt cậu.
"Cho cậu." Hắn đưa chiếc áo đồng phục cho Hướng Vinh, "Mặc vào rồi ra chụp ảnh với tôi."
Hướng Vinh sửng sốt. Cậu thấy hắn đang cầm áo phông đen lau mồ hôi, sau đó cởi áo đồng phục ra rồi mặc vào chiếc t-shirt: "Sao cởi vậy, cậu không chụp ảnh hả?"
"Hai số 23?" Chu Thiếu Xuyên cười nhẹ, "Đội bóng rổ Đại học J chỉ có một số 23. Tôi là thế thân, mặc quần áo của mình là được rồi."
Nói xong cũng không màng để ý tới phản ứng của Hướng Vinh, hắn nhấc cậu khỏi ghế, vừa nhanh vừa chuẩn tròng áo đồng phục vào người cậu, sau đó dìu cậu hướng tới đám đông la hét đằng kia.
Trong suốt quá trình trao giải và bắt tay với ban lãnh đạo Uỷ ban thể thao thành phố, Chu Thiếu Xuyên không rời Hướng Vinh nửa bước. Đến khi chụp ảnh chung, chủ lực toàn đội đương nhiên sẽ bị mọi người đẩy lên hàng đầu, nhưng Hướng Vinh không muốn đứng ở vị trí trung tâm. Cậu định nói để mình chờ ở hàng sau, song không ngờ Chu Thiếu Xuyên ôm lấy vai cậu tiến lên hai bước.
Hơn hai mươi người chen nhau xếp hàng chụp ảnh chung, xung quanh còn không ngừng liên tục đổi vị trí. Chu Thiếu Xuyên dường như sợ Hướng Vinh bị va vào, hắn đứng sát phía sau cậu, lồng ngực vững vàng dán chặt vào tấm lưng của Hướng Vinh, nửa ôm nửa đẩy cậu nhích về trước từng bước.
Đầu hạ, mọi người đều mặc quần áo rất mỏng. Chu Thiếu Xuyên vừa mới vận động xong, hơi nóng trên người còn chưa tản hết. Hướng Vinh dựa sát vào ngực hắn, gần như được hắn bao trọn trong lòng. Cậu cảm thấy lồng ngực của hắn rộng lớn và vững chắc hơn so với những gì cậu nghĩ. Thân nhiệt của hắn còn thật nóng, nóng đến nỗi khiến trái tim cậu đập nhanh mấy nhịp, còn khiến người cậu khẽ run.
"Đừng, đừng dựa vào." Hướng Vinh xoay mặt qua chỗ khác, thấp giọng, "Tôi... nhột."
Chu Thiếu Xuyên vẫn còn nhớ lần trước khi ở bệnh viện, hắn vô tình ôm lấy eo Hướng Vinh, lúc đó cậu vội vàng đẩy tay hắn ra như thể bị kim châm. Nhưng lần này hắn không ôm eo, sao cậu lại nhột?
"Cậu rốt cuộc có bao nhiêu chỗ nhột vậy, hửm?" Hắn nghiêng đầu cười hỏi, tiếng nói trầm trầm thấp thấp vừa vặn vang lên bên tai Hướng Vinh. Sau đó hắn đặt hai tay lên vai cậu, thân thể cũng lùi về sau một chút.
"..." Ừm, nhiều lắm. Hướng Vinh nghiến răng nghĩ, nhiều đến độ chỉ cần gặp cậu là toàn thân sẽ ngứa ngáy...