Bàn tay buông thõng ở hai bên hông của cậu đột nhiên siết chặt, trong chốc lát hơi thở trở nên kịch liệt, hai mắt đỏ ngầu, "Hai người vì sao lại lên giường?"
Sắc mặt Diệp Nhược Sơ có chút ửng đỏ, nhưng nàng vẫn trả lời: "Việc đó chỉ là một sai lầm, đêm tiệc tân hôn anh ấy uống say, đi nhầm phòng, mà khi đó cô cũng say."
Trời đêm quá lạnh, chỉ trong chốc lát, gương mặt nàng tái xanh vì lạnh, hai tay bị lạnh đến đông cứng không tự chủ được xoa xoa.
Để ý tới cử động của nàng, Thẩm Mặc Thần hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng, đem găng tay cởi ra, kéo lấy tay nàng, chậm rãi đeo vào tay nàng.
Diệp Nhược Sơ giật mình muốn rút tay lại, nhưng cậu ta không để nàng toại nguyện, nắm chặt lấy tay nàng.
Thân hình cao lớn của Thẩm Mặc Hàn lười biếng dựa vào cây, nhìn chằm chằm hành động của hai người, ánh mắt đen như chìm vào bóng đêm.
Cùng lúc đó, nội dung cuộc trò chuyện của họ lọt vào tai hắn không sót một chữ.
Ánh mắt rơi vào tay của hai người, hắn cong môi mỏng cười trào phúng.
Đôi găng tay này do chính tay nàng đan, mà cậu ta lại luôn mang theo bên người...
Một số chuyện dần dần sáng tỏ, sự việc khiến Diệp Nhược Sơ không thể nào xem nhẹ.
"Anh trai em đã cầu hôn cô rồi à?" Cậu hỏi trong khi vẫn đang đeo găng tay.
"Ừm."
"Lý do là gì?"
"Anh ấy không nói, cô cũng không hỏi." Nàng cảm thấy tay của cậu ấy lúc này nóng như lửa đốt, nhưng quần áo trên người cậu lại vô đơn bạc.
Thẩm Mặc Thần buông tay ra, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, "Vì sao cô lại đồng ý?"
"Muốn cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh, có ba, có mẹ, cho nên cô liền đồng ý."
Ánh mắt bức bách của cậu khiến nàng có chút hoảng sợ.
"Cô thực sự không yêu anh trai của em sao?" Sắc mặt của cậu trong nháy mắt trở nên nhu hoà, trái tim chán nản cả một ngày bỗng trở nên bừng sáng.
Suy nghĩ một lát, nàng mơ hồ trả lời, "Không ai có thể nói trước cảm xúc, dù là hiện tại hay tương lai. Nhưng Mặc Thần, em không thể tiếp tục như vậy, cô là cô giáo của em."
Nàng vốn cho rằng cậu ta chỉ là trong thời kỳ phản nghịch, đối với cô giáo có chút cảm giác mơ hồ, không nghĩ tới cậu ta lại hãm sâu như vậy.
Chuyện này là do nàng đã chủ quan và sơ sẩy...
"Là cô giáo của em thì sao?" Cậu xem thường hừ lạnh.
Đã không phải vì tình yêu mà kết hôn, như vậy nhất định hai người sẽ không được bền lâu, đợi đến khi cô trở về, anh trai sẽ...
"Mặc Thần, cô hơn em bốn tuổi..."
"Không phải tục ngữ có câu, nữ lớn hơn nam, ôm gạch vàng, lớn hơn bốn tuổi vừa vặn thích hợp."
Diệp Nhược Sơ thở dài một hơi, muốn cậu ta cắt đứt đoạn tình cảm này, "Mặc Thần, dựa vào điều kiện nhà họ Thẩm, em không cần thiết phải ôm gạch vàng, còn có, cô hiện tại đã là chị dâu của em..."
Không nói gì, cậu chỉ cười, một lần nữa kéo nàng vào trong lồng ngực, cánh môi bất ngờ rơi trên trán của nàng.
Hiện tại là chị dâu, nhưng chức chị dâu này có thể giữ được bao lâu?
Nàng kinh ngạc đứng hình như khúc tượng gỗ, sau khi Diệp Nhược Sơ lấy lại tinh thần, đang định mở miệng nói thì Thẩm Mặc Thần đã buông nàng ra, nói với cái cây: "Anh, ra đây đi..."
Không ngờ cậu ta phát hiện ra nàng không có đến một mình, cho nên vừa rồi mới cố ý hỏi như vậy.
Nghĩ đến câu trả lời của nàng vừa rồi, Diệp Nhược Sơ có chút xấu hổ, cảm giác trên mặt nóng bừng như lửa đốt.
Phủi nhẹ lớp tuyết bám trên người, Thẩm Mặc Hàn tiến lain gần, chiếc áo khoác nhung sẫm màu còn lấm tấm tuyết, nhưng nó không làm ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn thành thục của hắn.
Ánh mắt hắn quét qua cơ thể Diệp Nhược Sơ, khiến nàng có chút rùng mình, một mảnh ý lạnh xem lẫn sóng ngầm chập trùng.
Sau đó, Thẩm Mặc Thần nói có chuyện muốn nói riêng với anh trai.
Thế là, Diệp Nhược Sơ liền tránh đi.
Đứng cách đó không xa, nàng chỉ có thể nhìn thấy miệng hai người đang động, căn bản là hoàn toàn không nghe được họ nói gì.