Nếu không còn cách nào, nàng sẽ trốn đi một thời gian, dù đây không phải biện pháp tốt, nhưng nó là biện pháp hữu dụng nhất lúc này.Mà đúng lúc này ba mẹ nàng đang trở về quê, cho dù Thẩm Mặc Hàn có tìm được thì cũng không thể uy hiếp được nàng.
Nghĩ tới đây, cơn đau đầu cuối cùng cũng đỡ hơn, Diệp Nhược Sơ từ trên giường đứng lên, nhanh chóng thu dọn hành lý.
Không còn thời gian, nàng muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, trước khi đi, nàng còn phải đến trường học một chuyến để bàn giao lại công việc.
Một lát sau, nàng kéo vali đi đến trường...
***
Thẩm Mặc Thần uể oải ngáp một cái, duỗi eo, vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với anh trai đang đi từ phòng ra,"Anh trai, anh bây giờ đến công ty sao?"
Bàn tay to mảnh khảnh đang chỉnh lại chiếc cà vạt màu xám, Thẩm Mặc Hàn nhướng mày, "Có việc gì sao?"
"Tối hôm qua mẹ trở về, muốn em và anh sáng nay về nhà một chuyến."
"Được, về nhà trước đi, sau đó để tài xế đưa em đến trường học..." Sau khi đem áo vest mặc vào, Thẩm Mặc Thần cau mày hỏi: "Khi nào thi cuối kỳ ?"
Nghe vậy, Thẩm Mặc Thần ho nhẹ một tiếng, thành thật trả lời: "Ngày mai."
"Chuẩn bị như thế nào rồi ?"
"Vẫn ổn, có lẽ sẽ không đứng thứ hai từ dưới lên." Thẩm Mặc Thần sờ sờ mũi.
Hài lòng gật đầu, Thẩm Mặc Hàn hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu rõ ràng mang theo cảnh cáo, "Nếu lại làm bài không được, cậu thử trở về nhà xem!"
Anh trai hoàn toàn không phải đang nói đùa, lần này nếu lại đứng cuối, nhất định cậu sẽ vô cùng thảm!
Thẩm Mặc Thần nhanh chóng hứa, "Anh, lần này em nhất định sẽ không đứng cuối, mà sẽ đi thẳng về phía trước."
Đôi mắt thâm thúy khẽ động, Thẩm Mặc Hàn hờ hững mở miệng nói, "Cô giáo Diệp năm may bao nhiêu tuổi rồi ?"
Có chút nghi hoặc, Thẩm Mặc Thần vẫn trả lời, "Hai mươi bốn tuổi."
Tay đang cầm lên tài liệu hơi ngừng lại, rồi lập tức cầm lấy áo khoác và chìa khoá xe trên bàn.
Hai mươi bốn tuổi, quả nhiên còn trẻ, kém hắn sáu tuổi...
"Làm sao? Cô Diệp có phải tuổi trẻ tài cao ?" Thẩm Mặc Thần tự hào khoe.
Thẩm Mặc Hàn không thèm nhìn cậu, chân dài liền bước ra cửa.
Xoay người, Thẩm Mặc Thần nóng nảy đi theo, "Anh, chờ em một chút, cùng nhau đi!"
Một lát sau, chiếc Land Rover màu đen đã dừng lại bên ngoài biệt thự của Thẩm gia, hai người lần lượt đi vào phòng khách.
"Ân, em đã đính hôn khi nào, sao không nói cho ta cùng anh trai em biết, được rồi, ta biết rồi, trên đường chú ý an toàn."
Tô Lam đang nghe điện thoại, thấy hai con trai đi vào liền cúp máy, khoé miệng mang theo nụ cười vui mừng.
"Mẹ, Cô đã đính hôn rồi sao ? Chuyện khi nào vậy ?"
Thẩm Mặc Thần lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt cẩn thận liếc qua anh trai, có chút sợ hãi không dám nhìn sắc mặt hắn.
Thẩm Mặc Thần sửng sốt cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ ảm đạm không rõ, môi nhếch lên, đáy mắt càng thêm gợn sóng, bàn tay cầm tài liệu hiện rõ gân xanh...
"Đã đính hôn từ hai ngày trước." Tô Lam nhíu mày, trong lời nói còn có chút bất mãn cùng trách cứ, "Đều là người một nhà, vậy mà đính hôn cũng không nói một tiếng, thật là!"
"Mẹ, cô còn nói gì không ?" Thẩm Mặc Thần thử dò hỏi, cô không nhắc gì đến anh trai sao?