Trần Tư Vũ khẩn trương lôi kéo Diệp Nhược Sơ, kịp thời ngăn nàng lại, "Đừng nói nữa, đồ ăn đã lên rồi, cậu mau ngồi xuống."Diệp Nhược Sơ trong lòng cũng biết phản ứng của mình có chút quá khích, hai người kia khẳng định đang không thể hiểu thấu, có lẽ nhìn nàng như người bị bệnh thần kinh.
Dù sao, sự kiện kia đến quá mức đột ngột và bất ngờ khiến nàng trở tay không kịp, nàng có chút hoảng không kìm lại được chỉ muốn phát tiết ...
Hít một hơi, nàng đè nén lại cảm xúc đang xao động, ngồi xuống.
Hệ thống sưởi trong nhà hàng rất ấm, nàng thuận tay cởϊ áσ khoác, khi nàng đứng dậy treo áo khoác, chuyện ngoài ý muốn phát sinh...
Người phục vụ đứng sau lưng nàng không ngờ nàng đột nhiên quay người, không kịp dừng chân lại, hai người va mạnh vào nhau.
Trong tay người phục vụ còn cầm một cái khay, toàn bộ rượu vang đỏ đổ lên ngực Diệp Nhược Sơ.
Trượt chân, nàng nặng nề ngã xuống đất, Thẩm Mặc Hàn vội vàng bước đến, đỡ lấy vai nàng.
"Tớ đi lấy khăn giấy." Trần Tư Vũ vội vàng bước ra ngoài.
Diệp Nhược Sơ thở hổn hển, lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nam nhân trước mắt đang nhìn chằm chằm vào ngực nàng.
Hai tay nhanh chóng che lại trước ngực, nàng nghiến răng nghiến lợi, "Vô sỉ!"
Thanh âm Thẩm Mặc Hàn phi thường trầm thấp khàn khàn, nhướng mày nói "Không nhìn thì không phải là đàn ông."
"Đáng khinh! Anh cho rằng tất cả đàn ông đều vô sỉ như anh sao?" Diệp Nhược Sơ hung hăng nhìn hắn.
"Họ so với tôi còn vô sỉ hơn."
Tất cả hơi nóng của hắn đề phả vào tai nàng, khiến tai nàng đỏ bừng.
Nàng mở miệng mắng, dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra.
Lười biếng dựa vào bàn ăn, đầu lưỡi nóng bỏng của Thẩm Mặc Hàn lướt nhẹ qua môi, giống như đang suy nghĩ gì đó, " Giáo viên có thể nói tục sao?"
"Tôi có thể nói những lời tốt đẹp với anh sao?" Nàng tức giận nói, liếc mắt nhìn thấy hành động khinh bạc của hắn, lại giận dữ mắng một câu,"Lưu manh!"
" Cô Diệp có muốn biết thế nào là lưu manh không? Hay để tôi tự mình cho cô biết, thế nào mới thật sự là lưu manh, hửm?"
Đôi chân dài bước về phía trước, hắn đẩy nàng vào góc tường, đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh mai của nàng giữ trên đỉnh đầu.
Hắn rất hiếm khi kích động, luôn nhận thấy bản thân kiềm chế rất tốt.
Mà lúc này, hắn lại có chút mất kiểm soát.
"Lưu manh buông ra! Anh mau thả tôi ra!" Diệp Nhược Sơ bị giữ chặt không thể động đẩy, chỉ có thể nóng nảy hô to.
Ánh mắt của hắn, khiến nàng có chút sợ hãi...
Cùng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, nàng biết chắc Trần Tư Vũ đã trở lại.
Trong lòng lo lắng, nàng liều mạng giãy dụa, gấp đến mức trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng Thẩm Mặc Hàn lại không có ý định buông tha cho nàng, dương dương tự đắc cong môi.
Nhân lúc hắn không chú ý, Diệp Nhược Sơ nâng đầu gối mạnh mẽ đá tới!
Bị đau, Thẩm Mặc Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, buông bàn tay đang giữ chặt nàng.
Lùi về phía sau hai bước, Diệp Nhược Sơ nhanh chóng kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Trần Tư Vũ lúc này mở cửa phòng bước vào, không để ý đến sự khác thường của hai người, "Khăn giấy! Khăn giấy đây! Cậu mau lau người đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh."
Diệp Nhược Sơ tức giận nghiến răng, nhưng lại không tiện phát tác, nàng nhận lấy khăn giấy, nói với Trần Tư Vũ " Xin lỗi, thân thể tớ có chút không thoải mái, bây giờ liền muốn về nhà."
"Được, tớ biết rồi." Trần Tư Vũ có thể thông cảm cho cô ấy.
Cầm lấy áo khoác, nàng cắn răng, không quay đầu lại trực tiếp rời đi.
Thẩm Mặc Hàn nheo mắt, trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày, khẽ động môi, dáng vẻ kiêu ngạo mà lễ phép nói:
"Thật xin lỗi cô giáo Trần, tôi có cuộc họp lúc năm giờ, bữa cơm này để lần khác đi..."
Trong lòng có chút thất vọng, nhưng nghĩ tới có cơ hội gặp hắn vào lần khác, Trần Tư Vũ lại cao hứng, nhanh chóng gật đầu "Vậy lần sau gặp lại!"
Sự ái mộ trong mắt, chỉ có tăng chứ không giảm.
Mặt khác.
Mặc trên người quần áo ướt đẫm, Diệp Nhược Sơ đứng bên đường vẫy taxi, vừa nghĩ đến gương mặt kia, liền hận không thể cắn chết hắn.
Xe taxi còn chưa tới, một chiếc Land Rover màu đen đã dừng ở trước mặt nàng , cửa kính xe hạ xuống, một giây trước còn hận không thể cắn chết hắn, giây sau hắn đã xuất hiện trước mặt nàng.
"Lên xe." Hắn nhướng mày, ngắn gọn phun ra hai chữ.
Lên xe của giặc, Diệp Nhược Sơ cười lạnh, nàng ngốc đến mức đó sao?
"Cô nên biết rõ rằng, tôi có rất nhiều cách để đưa cô lên xe, cô muốn chọn cách nào?" Người đàn ông ngữ khí trêu đùa, hơi thở mạnh mẽ đầy nguy hiểm.
Không biết xấu hổ!
Diệp Nhược Sơ nghiếp răng trừng mắt nhìn hắn, tức giận lên xe.
Dọc đường, trong xe đều duy trì không khí trầm mặc.
Một lát sau, xe dừng lại bên ngoài tiểu khu, Diệp Nhược Sơ mở cửa xe, chân trước vừa bước ra thì một thanh âm trầm thấp truyền tới, "Cô giáo Diệp lần sau đi ra ngoài tốt nhất nên mặc quần áo tử tế."
Mặt đỏ bừng, giọng nói Diệp Nhược Sơ từ trong kẽ răng truyền ra, "Cảm ơn Thẩm tiên sinh đã nhắc nhở! Hẹn gặp lại, không tiễn."
Xuống xe, nàng rốt cuộc không kìm nén được lửa giận, đá thật mạnh vào bánh xe ô tô.
Không ngờ bánh xe lại vô cùng cứng, ngược lại khiến chính chân mình bị đau.
Nhìn thấy hành động của nàng, Thẩm Mặc Hàn cong môi, liếc mắt nhìn hai chân nàng, lúc nãy nàng dùng rất nhiều lực, hiện tại hắn vẫn cảm thấy hơi đau.
Hắn liếc nàng một cái thật sâu, sau đó khởi động xe, quay người rời đi...
Mà trên băng ghế sau của chiếc xe, có một chiếc túi nhỏ màu xanh và một tờ kết quả xét nghiệm...