Cố Đoàn Thuần nhìn cô, chú ý đến hành động siết chặt nắm đấm của cô, hơn nữa trên trán cũng lấm tấm mồ hôi vì căng thẳng.
Anh đã điều tra về bối cảnh của cô, biết cô hoàn toàn không học đại học, cũng không có công việc thỏa đáng, anh có thể giải vây giúp cô, nhưng càng muốn xem thử liệu cô có thể tự hóa giải hay không, nếu cô không trả lời được câu hỏi này, thì sau này con đường mợ Cố sẽ càng khó đi hơn.
Hơn nữa, quan trọng hơn là mặt bạch ngọc đó có thể mang tới thân phận cho cô, nên cô mới giữ gìn cẩn thận.
Mọi người trong phòng đều đợi câu trả lời của Hoắc Thủy Nhi.
Cô cúi đầu, mím môi, thành thật đáp: “Tôi chưa từng học đại học, hồi nhỏ vì sức khỏe không tốt, nên việc học bị đứt quãng, rồi dứt khoát không đến trường nữa, là bà nội đích thân biên soạn tài liệu giảng dạy, dạy tôi đọc sách viết chữ.”
Hoắc Thủy Nhi biết một nguyên lý nói dối cơ bản nhất, đó là thừa nhận trước, rồi bịa ra chuyện nửa thật nửa giả, chắc chắn sẽ thuyết phục hơn việc một mực phủ nhận.
Còn những lời khi nãy, cô không học đại học là thật, sức khỏe không tốt là giả, việc học bị đứt quãng là thật, bà nội biên soạn tài liệu giảng dạy là giả.
“Xem ra bà nội của cô Hoắc thật vĩ đại, vậy cô Hoắc đang làm công việc gì?” Đối phương lại truy hỏi.
Hoắc Thủy Nhi ngước mắt lên, nở nụ cười khiêm tốn đáp: “Tôi là họa sĩ.”
Các phóng viên khoa trương cảm thán “ồ” lên để nịnh bợ, ngay cả câu hỏi liên quan đến chuyện khác cũng đặt ra, ví dụ như cô Hoắc vẽ tranh theo thể loại gì, liệu có thể cho mọi người chiêm ngưỡng tác phẩm một chút được không?
Cố Đoàn Thuần mỉm cười nhìn Hoắc Thủy Nhi, khẽ hỏi: “Cô mà khoác lác thì tôi không cứu được cô đâu.” . Chương mới nhất tại -- Т гumTruуen.мE --
Hoắc Thủy Nhi lườm anh: “Tôi là họa sĩ thật mà.”
Nhưng cô chỉ là họa sĩ vẽ trước cửa nhà người khác, có lúc cô sẽ vẽ dấu X, lúc thì vẽ ngôi sao hoặc dấu tick.
Cô vẽ dấu X có nghĩa là người nhà này không phải là mục tiêu trộm cắp, ngôi sao là mục tiêu đối tượng, còn dấu tick đại diện cho việc đã tiến vào trong.
Cố Đoàn Thuần khẽ híp mắt, sợ cô thật sự không làm được, nên nhìn về phía trợ lý Chu, ra hiệu anh ta có thể tuyên bố kết thúc buổi họp báo rồi.
Lúc bọn họ đứng dậy định rời đi, thì một giọng nữ sắc bén bỗng vang lên từ trong góc: “Cô Hoắc Thủy Nhi, chuyện cô từng ngồi tù vì tội trộm cắp, có phải là sự thật không?”
Hoắc Thủy Nhi bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía người đặt câu hỏi, là Tào Nguyệt Hằng.
Thảo nào bắt đầu từ khi nãy, cô đã cảm thấy hình như có một khuôn mặt quen thuộc đang ở trong hội trường, quả nhiên Tào Nguyệt Hằng đã trà trộn vào đây.
Toàn bộ phóng viên trong hội trường như sói nhìn thấy thịt mỡ, mắt sáng lấp lánh, theo sát Tào Nguyệt Hằng đặt câu hỏi về phía Hoắc Thủy Nhi, cô Hoắc thật sự có tiền sự về tội trộm cắp ư?
Cả người Hoắc Thủy Nhi lạnh băng đứng im tại chỗ, vô số ánh đèn flash đang chụp khuôn mặt xinh đẹp nhưng trắng bệch của cô, làm cô hận không thể hất bàn ném về phía những phóng viên cay nghiệt đó.
Trợ lý Tiểu Chu lớn tiếng chất vấn ngược lại Tào Nguyệt Hằng: “Cô này, liệu cô có thể xuất trình thẻ phóng viên của cô không? Chúng tôi sẽ truy cứu cô tội cố ý phỉ báng người khác.”
Tất nhiên Tào Nguyệt Hằng không có thẻ phóng viên rồi, còn những lời hăm dọa truy cứu trách nhiệm người khác như này, thì hoàn toàn không có tác dụng với những phóng viên đang đỏ mắt muốn moi móc tin tức.
Bọn họ chỉ quan tâm đến chuyện liệu vợ tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc có tiền sự trộm cắp, mợ chủ nhà họ Cố có từng làm phạm nhân thanh thiếu niên hay không thôi.
Cố Đoàn Thuần thấy cô không chống đỡ được, thì định nắm tay cô rời đi.
Nhưng Hoắc Thủy Nhi lại hất tay anh ra, hờ hững nhìn Cố Đoàn Thuần, rồi liếc nhìn những phóng viên đang hận không thể ăn thịt cô bằng ánh mắt cao ngạo khinh thường.