Cô cũng không muốn danh dự của cô càng lúc càng tệ.
Cho nên lập tức xoay người, nói với Đinh Tuyết Lan đang đứng bên cạnh: “Thư ký Đinh, làm phiền cô gọi bảo vệ vào, quăng người phụ nữ này ra ngoài.”
“Cô, sao cô dám làm thế hả? Cô đang ỷ thế hiếp người!”
Đối mặt với tiếng gào thét của Tào Nguyệt Hằng, Hoắc Thủy Nhi nâng tay sờ cằm, giống như suy tư gì đó nhìn cô ta, ánh mắt của cô cứ như đang đánh giá cái gì đó, làm Tào Nguyệt Hằng cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn cố ưỡn thẳng ngực.
“Đầu tiên, cô có phải là người hay không thì chưa ai xác định được. Tiếp theo.” Hoắc Thủy Nhi đột nhiên lộ ra nụ cười ranh ma, bước lên trước một bước, đi đến bên cạnh Tào Nguyệt Hằng, nói nhỏ: “Tôi ỷ thế hiếp người đó, thì sao nào? Có giỏi thì cô cũng đi gả cho một tổng giám đốc đi, cũng đi ỷ thế hiếp người.
Ồ đúng rồi, tôi quên mất, cô là hàng secondhand từng bị Hà Thuyết chơi, chắc không có tổng giám đốc nào vừa mắt cô đâu.”
Hoắc Thủy Nhi nói xong, Tào Nguyệt Hằng đã lảo đảo muốn ngã.
Cô khiếp sợ nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, từ khi nào mà miệng lưỡi của Hoắc Thủy Nhi đã trở nên sắc bén như thế?!
“Cô, cô…”
“Tôi chờ.” Hoắc Thủy Nhi nhấc tay, mấy bảo vệ được Đinh Tuyết Lan gọi đến từ nãy giờ đứng phía sau lập tức kéo Tào Nguyệt Hằng đi mất.
Hoắc Thủy Nhi tinh mắt phát hiện, Lâm Nhạn Mỹ từng kiếm chuyện với cô lúc trước cũng chạy theo ra ngoài.
Xem ra, Tào Nguyệt Hằng đến công ty tìm Lâm Nhạn Mỹ, nhưng mà cái này có tính là cá mè một lứa không nhỉ.
Cô đã nói xong, thu lại toàn bộ mũi nhọn trên người.
“Thư ký Đinh, chúng ta đi thôi.”
Đinh Tuyết Lan im lặng đi theo Hoắc Thủy Nhi, đôi tay buông lỏng bên người lại nắm chặt. Xem ra, Hoắc Thủy Nhi cũng không ngây thơ như vẻ bề ngoài!
Trận chiến này, trông có vẻ không dễ chơi.
Đến cả chính cô cũng không phát hiện ra, ánh mắt khi cô nhìn Hoắc Thủy Nhi lộ ra vẻ ghen ghét đến mức nào.
Mãi đến khi Hoắc Thủy Nhi rời đi, bầu không khí căng thẳng trong văn phòng mới biến mất, mọi người gióng như mới lấy lại tinh thần, rối rít cúi đầu lo làm việc của mình.
Trời ơi, vợ tổng giám đốc làm việc gọn gàng dứt khoát quá, không dễ chọc
“A!”
Tại cửa công ty Đế Quốc, Tào Nguyệt Hằng bị tát ngã nhào trên đất, cô ta mặc kệ hình tượng chửi ầm lên: “Các người có thể nhẹ tay chút không? Các người đối xử với khách của công ty Đế Quốc như vậy sao? Các người…”
“Được rồi. Nguyệt Hằng, cô không sao chứ?”
Lâm Nhạn Mỹ sốt ruột chạy tới. Cô ta là bạn từ thuở nhỏ cùng quê với Tào Nguyệt Hằng. Nhưng cô ta không ngờ Tào Nguyệt Hằng lại có thù với Hoắc Thủy Nhi.
Trong mắt Tào Nguyệt Hằng lóe lên tia sáng độc ác, đẩy bàn tay đang đưa tới của Lâm Nhạn Mỹ sang một bên.
“Đừng đụng vào tôi!”
“Nguyệt Hằng…”
Lâm Nhạn Mỹ thì thào. Trong mắt cô ta lóe lên tia khinh thường. Từ nhỏ ở nhà Tào Nguyệt Hằng đã rất kiêu ngạo, cô ta luôn kênh kiệu trước mặt bạn bè nhất là sau khi gả cho Hà Thuyết. Nghe nói anh ta là sếp nhỏ của công ty nào đó, đã vậy còn trả góp một căn hộ hai phòng ngủ ở thành phố S, càng khiến bọn bọ ước ao ghen tỵ.