“Còn nhỏ? Chẳng phải Thủy Nhi cũng còn nhỏ sao?”
Lúc này, Hoắc Thủy Nhi đã nghe được họ nói chuyện nên bảo Cố Đoàn Thuần dìu cô ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách.
“Ông nội.”
“Thủy Nhi, sao con lại ra đây, mau về nghỉ ngơi đi.”
“Con không sao…”
“Lần này nhờ ông bà phù hộ nên mới không xảy ra chuyện gì, lỡ con xảy ra chuyện thì biết làm sao bây giờ?” Ông cụ lại liếc Hàn Tình: “Chú Trương, đưa nó vào đi!”
Chú Trương nghiêm mặt, kéo cánh tay của Cố Hàn Tình: “Đi thôi cô chủ.”
Sau khi chú Trương đưa Cố Hàn Tình đi, Hoắc Thủy Nhi cũng rất ngạc nhiên, cô không ngờ ông cụ lại trừng phạt cháu gái mình như vậy, cô vốn dĩ chỉ muốn để ông cụ biết bộ mặt thật của Cố Hàn Tình để ông ấy răn dạy cô ta, cho cô ta bớt ngang ngược đi.
Hiện giờ Cố Hàn Tình thật sự bị đưa vào kho lạnh, Hoắc Thủy Nhi rất vui, nhưng cô cũng biết cảm giác đó không dễ chịu nên cô muốn nói ông nội đừng làm căng quá, nếu lỡ xảy ra chuyện thì cũng không hay.
Nhưng cô vừa cấ tiếng gọi “Ông nội” thì đã bị ngắt lời.
“Thủy Nhi, cháu cứ thoải mái nghỉ ngơi, đừng lo chuyện của Hàn Tình. Lần này nó thật sự quá đáng, nói gì đi nữa thì ông cũng phải dạy nó một bài học đích đáng, nếu không sau này sẽ chỉ gây ra tai họa lớn hơn nữa.”
Ông cụ nói xong, vỗ vỗ vai Hoắc Thủy Nhi.
Hoắc Thủy Nhi định nói, nhưng ông nội không cho cô cơ hội để cầu xin cho Hàn Tình đã quay người bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua Cố Đoàn Thuần, ông nội đã dừng bước.
“Đoàn Thuần, mấy ngày này cháu hãy quan tâm chăm sóc cho Thủy Nhi, nếu cháu thấy ở đây không được thoải mái thì có thể quay về nhà cháu, ông sẽ bảo bác sĩ đến tận nơi thăm khám cho Thủy Nhi hằng ngày.”
“Vâng, ông nội.”
Về phần Cố Hàn Tình sau khi bị chú Trương đưa vào kho lạnh thì khóc hu hu, không ngừng đập cửa kho lạnh, có điều cửa quá lạnh nên khi rụt tay lại thì cô ta phát hiện tay của mình đã đỏ ửng, nước mắt lại càng tuôn như mưa.
“Hàn Tình, Hàn Tình, con đừng vội.”
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng của Ân Khiết: “Con cố gắng kiên trì, đợi lát nữa ba con về mẹ sẽ khuyên ba con nhất định phải mau chóng thả con ra.”
“Mẹ ơi, trong này lạnh lắm, mẹ mau cứu con ra đi!”
Cố Hàn Tình không ngừng khóc lóc nỉ non, Ân Khiết lại thở dài ngao ngán, con gái cưng của bà ta là vàng ngọc, có bao giờ phải chịu cảnh đày đọa như thế này đâu chứ, bây giờ con gái đang khổ sở, người làm mẹ như bà ta thấy khó chịu là chuyện bình thường.
Lại nhớ đến cảnh Hoắc Thủy Nhi vừa nãy còn giả mù sa mưa giống như muốn cầu xin dùm cho Hàn Tình, Ân Khiết nhất liền nổi điên, thầm nghĩ, Hàn Tình con đừng vội, sớm muộn gì mẹ cũng đuổi con nhỏ đó ra khỏi nhà họ Hoắc!
Cố Hàn Tình đã bị nhốt nhiều giờ, Ân Khiết lo đến đầu đầy mồ hôi hột.