“Tại sao anh lại mua bộ đồ đắt như vậy cho tôi?” Mặt Hoắc Thủy Nhi đầy dấu chấm hỏi và khó hiểu.
Nhưng Cố Đoàn Thuần lại nhíu mày đáp: “Tiền của tôi, tôi muốn tiêu thế nào là quyền tự do của tôi.”
“…”
Tên này thật vô lý.
Nhưng nếu anh đã nói tiêu tiền như thế, thì Hoắc Thủy Nhi dứt khoát không tiếc tiền thay anh nữa, vì cô vẫn còn giận anh.
“Sao thế, vì bộ đồ đắt nên em giận tôi à?” Cố Đoàn Thuần nhìn dáng vẻ tức giận của cô gái đang đứng trước mặt, không giống như đang nói đùa với anh, nên trong lòng anh cũng bắt đầu hơi khó chịu.
Hoắc Thủy Nhi hít sâu một hơi, vô tư nói: “Không phải.”
Hoắc Thủy Nhi đang thầm nghĩ, mặc dù lúc nãy anh đã bảo vệ tôi, cũng xử lý khá công bằng, nhưng tôi đang lo lắng về mắt nhìn người của anh.
Đinh Tuyết Lan kia thật quá đáng, lúc nãy cô ta và Lâm Nhạn Mỹ cố ý kẻ xướng người họa, thế mà Cố Đoàn Thuần lại không nhìn thấy.
Nhưng ngẫm lại thì thôi, Hoắc Thủy Nhi không thích nói xấu sau lưng người khác, nếu không phải vì hôm nay cô nổi nóng, chắc chắn cô sẽ không mắng Lâm Nhạn Mỹ với Cố Đoàn Thuần.
Hơn nữa cô cảm thấy mặc dù Đinh Tuyết Lan kia rất đáng ghét, nhưng có thể giữ lại bên cạnh Cố Đoàn Thuần, thì cũng là người có năng lực, Hoắc Thủy Nhi biết mình chỉ là vợ trong hợp đồng hôn nhân với anh, thực ra việc anh dùng thư ký, cấp dưới nào, chẳng liên quan gì đến cô.
Nên Hoắc Thủy Nhi không nói gì nữa, mà buông tay Cố Đoàn Thuần ra: “Nếu đã ổn rồi thì tôi đi trước đây.”
Nhưng Cố Đoàn Thuần lại giữ cô lại: “Khoan đã.”
Hoắc Thủy Nhi đang định hỏi Cố Đoàn Thuần còn chuyện gì nữa, thì thấy anh cầm áo vest của mình tới, rồi khoác lên vai cô, áo vest nam rộng thùng thình, vừa khéo che đi vết bẩn trên người cô.
Hoắc Thủy Nhi vốn định từ chối, nhưng ngẫm lại, quả thật ra ngoài với dáng vẻ bẩn thỉu này không ổn cho lắm, dù sao giờ cô cũng là vợ tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, nên phải chú ý đến hình tượng.
“Vậy tôi đi đây.”
“Ừm.” Cố Đoàn Thuần nhét điện thoại vào tay cô, tiện thể búng vào trán Hoắc Thủy Nhi: “Quên trước quên sau, hấp ta hấp tấp.”
Hoắc Thủy Nhi buồn bực ngẩng đầu, xoa trán, không vui lườm Cố Đoàn Thuần, rồi lên án: “Đau quá! Cố Đoàn Thuần!”
Nhưng Cố Đoàn Thuần lại mỉm cười: “Buổi tối tôi sẽ về nhà ăn cơm, em hãy đợi tôi.”
“Tôi biết rồi! Cậu chủ Cố!”
Hoắc Thủy Nhi rời đi không hề ngoảnh đầu lại, thầm nghĩ cần gì phải nói những lời này với tôi, tôi không muốn ăn cơm cùng anh.
Hoắc Thủy Nhi bắt taxi quay về biệt thự, chưa kịp bước vào nhà đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce dài đậu bên đường, rồi chú Trương bước xuống xe, đi tới trước mặt cô, cung kính nói: “Mợ chủ, ông cụ mời cô qua đó một chuyến.”
Trong lòng Hoắc Thủy Nhi hơi nghi ngờ: “Sao ông nội bỗng tìm cháu thế, có chuyện gì không chú Trương?”