Hoắc Thủy Nhi cũng thu lại vẻ mặt vừa rồi, bĩu môi phàn nàn với Cố Đoàn Thuần: “Anh Cố, anh khiến người ta lo quá đấy.”
“…” Cố Đoàn Thuần mặt mày ngờ vực, sao vấn đề thời gian uống cà phê cũng khiến vợ mình lo lắng như vậy sao?
“Thực ra tôi vẫn luôn uống cà phê sau bữa ăn nửa tiếng.”
“Tôi không nói với anh chuyện cà phê!” Hoắc Thủy Nhi ngồi lại sofa, nghiêm túc nhìn Cố Đoàn Thuần.
“Nể mặt hai chúng ta là bạn bè, tôi có lòng tốt nhắc nhở anh vậy, cô thư ký Đinh đó của anh là một người rất khôn ngoan.”
Cố Đoàn Thuần nhìn cô với vẻ hứng thú: “Sao, là vì cô ta không thừa nhận em là… vợ tôi à?”
Ánh mắt anh vô cùng mờ ám, mà lúc này khoảng giữa hai người lại rất gần, Hoắc Thủy Nhi nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, não cô bỗng đơ ra.
Hơn nữa sao anh cứ gọi cô là ‘vợ’ mập mờ như vậy chứ…
Mặc dù cô đúng là vợ thật, nhưng chẳng phải họ có thỏa thuận à? Ở riêng hoàn toàn không cần như vậy mà.
“Tôi không có đâu nhé.” Hoắc Thủy Nhi nhích về sau.
Nhưng Cố Đoàn Thuần lại ép về phía trước một chút: “Vừa rồi ghen à?”
Ghen?
Hoắc Thủy Nhi bật cười: “Sao có thể chứ! Mắc mớ gì tôi phải ghen, tôi chỉ lo thay anh thôi. Đàn ông các anh ấy à, nhìn thấy người đẹp là đầu óc sẽ nóng lên, cô thư ký đó của anh trông xinh đẹp là thế, tôi sợ ảnh hưởng đến quyết sách hằng ngày của anh.”
“Cái này thì em có thể yên tâm, mặc dù cô ta là thư ký của tôi, nhưng chỉ phụ trách một số công việc thông báo cơ bản thôi, không tham gia vào bất cứ quyết định chiến lược nào của công ty. Việc lên kế hoạch về mặt cuộc sống riêng tư của tôi đều do trợ lý Chu quản lý.”
Hoắc Thủy Nhi như đang suy ngẫm gì đó, cô gật đầu. Nếu là vậy thì chẳng có gì phải lo lắng nữa.
Khoan đã, sao anh phải giải thích rõ ràng như vậy, như thể cô ghen thật!
“Tôi thật sự không quan tâm anh dùng thư ký nam hay thư ký nữ.”
“Biết rồi.” Trong mắt Cố Đoàn Thuần mang theo ý cười, anh bỗng sáp đến gần cô, nhanh chóng hôn lên mặt cô.
Hoắc Thủy Nhi lập tức sững sờ, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
“Này… anh…”
“Hửm? Vẫn không đủ?” Nói xong, Cố Đoàn Thuần lại hôn vào má bên kia.