Hoắc Thủy Nhi vội vàng rời khỏi khách sạn, bắt taxi, nói: “Tập đoàn Đế Quốc!”
Bộ dạng của cô như thể muốn đi đánh lộn vậy.
Tài xế taxi tăng ga đưa Hoắc Thủy Nhi tới nơi, cô vội vàng thanh toán tiền rồi xuống xe bước vào tòa nhà cao sang của tập đoàn Đế Quốc.
Cô lấy điện thoại di động ra, vừa định gửi tin nhắn cho người đó thì một người đàn ông mặc vest bảnh bao tiến đến: “Xin chào, có phải là cô Hoắc không?
Hoắc Thủy Nhi gật đầu, không những không nổi giận mà còn lịch sự nhìn người đàn ông, hỏi một câu lạnh lùng: “Dây chuyền của tôi đâu?”
Người đàn ông đẹp trai mỉm cười với cô, lịch sự nói: “Cô Hoắc hiểu lầm rồi, là anh Cố tìm cô. Tôi chỉ là trợ lý của anh ấy, tên Chu Loan, sau này cô cứ gọi tôi là tiểu Chu, mời cô đi theo tôi.”
Sau này?
Hoắc Thủy Nhi chỉ muốn lấy lại mặt dây chuyền của mình, ai quan tâm tới tương lai sau này chứ.
Trợ lý Chu đưa Hoắc Thủy Nhi đến lối vào thang máy, hai người đi thang máy lên tầng tám, cuối cùng cũng đến văn phòng tổng giám đốc.
Anh ta gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nam trầm ấm: “Vào đi.”
Trợ lý Chu mở cửa cho Hoắc Thủy Nhi và bày ra tư thế mời vào nhưng anh thì vẫn ở bên ngoài.
Cửa văn phòng đóng lại, Hoắc Thủy Nhi đứng trong văn phòng rộng rãi và sáng sủa, nhìn người đàn ông sau bàn làm việc.
Anh mặc một bộ vest màu lam được cắt may thủ công, áo ghi lê cùng màu, áo sơ mi trắng sạch sẽ và cà vạt sọc.
Người này trông cũng giàu và có địa vị, muốn mua bao nhiêu ngọc mà chẳng được? Việc gì phải coi trọng mặt dây chuyền ngọc bích nhỏ nhoi của cô chứ!
Người đàn ông khép lại một tập tài liệu trong tay, nhướng đôi mắt sáng quắc nhìn Hoắc Thủy Nhi.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông lạnh lùng trước mặt, sống mũi cao, đôi mắt lạnh lùng, rất đẹp trai.
Cô đã làm chuyện đó với người đàn ông này tối qua sao…
Được rồi, Hoắc Thủy Nhi thừa nhận, cô cũng vui vui khi phát hiện ra anh không xấu ma chê quỷ hờn.
Ngay sau đó, những chi tiết tối hôm trước quay trở lại trong đầu cô, khuôn mặt của Hoắc Thủy Nhi lập tức nóng lên, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
“Mặt dây chuyền này ở đâu ra?” Người đàn ông cầm sợi dây chuyền trên tay, hỏi thẳng.
“Tại sao tôi phải nói với anh, anh có mục đích gì?”
“Tôi chỉ muốn biết, tại sao cô lại có một thứ giá trị như vậy, chẳng lẽ là đồ ăn trộm sao?” Người đàn ông khinh thường nhìn cô.
Những lời này khiến Hoắc Thủy Nhi đau nhói.
Cô hận nhất là kẻ khác nói cô là trộm vặt!
“Đừng coi thường người ta. Tôi đã mang sợi dây chuyền này từ khi còn nhỏ.” Hoắc Thủy Nhi nói xong, tiến lên hai bước, định giật lấy nó từ tay người đàn ông.
Người đàn ông cầm mặt dây chuyền trong tay: “Trước khi chắc chắn là cô không ăn cắp nó thì tôi không thể trả lại cho cô được.”
“Anh…” Hoắc Thủy Nhi tức đến đỏ mặt, nhưng cô cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tốt hơn hết anh nên trả lại cho tôi ngay và luôn, bằng không tôi sẽ công khai đoạn video tối qua. Một người có địa vị như anh hẳn không muốn gặp phải tai tiếng như thế này đúng không? “
Người đàn ông mỉm cười, cô còn biết ra điều kiện cơ đấy.
Anh lấy trong hộp danh thiếp ra một xấp danh thiếp và ném trước mặt cô: “Đây là thông tin liên hệ của ban biên tập các trang web giải trí lớn, nếu cô thật sự có tin gì béo bở thì tốt nhất là công khai luôn đi.”
Hoắc Thủy Nhi khẽ híp mắt, anh vậy mà không sợ?
Dường như anh cảm thấy trong tay cô không có gì để công khai cả, mà dù có đi nữa cũng không dám để lộ.
Nếu vậy thì anh đã sai rồi.
Hoắc Thủy Nhi cười, lấy điện thoại di động và trích xuất đoạn video hai người họ đi vào khách sạn.