Trời ơi, đối mặt với cảnh tượng lúng túng như vậy, cô ta không những không hoảng loạn, uất ức, mà ngược lại còn hào phóng thừa nhận.
Mọi người đều nhìn thấy vẻ hào phóng tự nhiên của Hoắc Thủy Nhi, ai cũng nhìn bà Cố bằng cặp mắt khác xưa.
Mấy người muốn xem trò cười thấy không còn gì để xem nữa, nên lần lượt giải tán.
Nhưng Hoắc Thúy Vy lại nhìn Hoắc Thủy Nhi bằng ánh mắt sâu xa.
Xem ra Hoắc Thủy Nhi này không đơn giản.
“Tiểu Vũ, cô cứ làm việc trước đi, tôi còn có việc, nên không nói nhiều với cô được, sau này có cơ hội thì liên lạc lại.” Thấy mọi người đã giải tán, Hoắc Thủy Nhi thân mật nắm tay nữ giúp việc, trên mặt không hề tỏ thái độ hống hách và ngang ngược của người có tiền.
Sắc mặt Tiểu Vũ trắng bệch, hơi lúng túng nói: “Thủy Nhi, có phải tôi mới nói bậy rồi không? Cô đừng bao giờ trách tôi, đều tại tôi ngốc…”
“Không sao, cô không làm sai gì cả.”
Hoắc Thủy Nhi an ủi vỗ tay Tiểu Vũ, cô cũng không ngờ lại gặp bạn học cũ ở đây, nhưng dù gặp đã sao? Những chuyện đó đều là sự thật, nên cô không thể giấu giếm được.
Nhưng…
Lúc nãy mấy người đó đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ, làm trong lòng Hoắc Thủy Nhi hơi buồn bã.
Từ khi Tiểu Vũ xuất hiện, không còn ai tới bắt chuyện với Hoắc Thủy Nhi nữa, có lẽ bọn họ đều cảm thấy cô không xứng.
Hoắc Thủy Nhi cuời tự giễu, dứt khoát ngồi một mình trên sofa đợi Cố Đoàn Thuần, dù gì đồ ăn nước uống ở đây đều miễn phí, ngu gì mà không ăn.
Nhưng…
Hoắc Thủy Nhi vừa ngồi xuống đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang tới gần, đã lâu rồi Mộ Long không nhìn thấy phụ nữ có khí chất như vậy, như thể chỉ cần cô đứng đó thì mọi thứ xung quanh đều mờ ảo.
Chậc chậc, con mồi mới.
Mộ Long tiện tay cầm ly rượu đế cao trên khay của nhân viên phục vụ, rồi đi tới bên cạnh Hoắc Thủy Nhi, trên mặt nở nụ cười đúng mực tiêu chuẩn, giọng nói trầm thấp mê hoặc, đầy từ tính: “Cô em, đi một mình à? Muốn uống một ly với anh không?”
“… Mộ Long, anh không nhận ra tôi à? Tôi là 180 nghìn kia đây.” Thấy Mộ Long sửng sốt, Hoắc Thủy Nhi nhất thời vui vẻ giải thích.
Cô vừa giải thích vừa tạo dáng bên bồn hoa lúc đó, thấy nụ cười khó hiểu trên mặt Mộ Long dần trở nên… à, ngạc nhiên, Hoắc Thủy Nhi mới cười hì hì, sảng khoái vỗ vai anh ta, hào phóng nói: “Sao anh cũng ở đây thế, thật trùng hợp.”
“Trùng hợp… cái đầu cô đấy!” Mộ Long ai oán, anh vốn tưởng rằng mình may mắn tối nay có thể dụ dỗ được người đẹp có cả khí chất lẫn sắc đẹp, ai ngờ lại là con nhóc bên bồn hoa hôm đó.
Mộ Long nhất thời lộ ra vẻ mặt tổn thương, rồi nhìn Hoắc Thủy Nhi từ trên xuống dưới, thấy đầm dạ hội đắt đỏ trên người cô, thì không khỏi tặc lưỡi.
Thật sự nhìn không ra.
Con nhóc này cũng rất có tiền?
“Cái đó, sao anh lại xuất hiện ở đây?” Bị Mộ Long quan sát như vậy, Hoắc Thủy Nhi cảm thấy hơi xấu hổ, rồi vươn tay che trước ngực, đây là đầm cúp ngực, nên lúc cô cúi người sẽ không khỏi lộ ra chút cảnh xuân, đối diện với ánh mắt trần trụi của Mộ Long, cô trợn mắt rồi lườm anh ta: “Anh đừng nhìn nữa!”