“Tôi, tôi không có!” Hoắc Thủy Nhi xấu hổ muốn chết, lúc nãy cô nhắm mắt lại thật sự là hành động theo bản năng.
Cô thề rằng mình chưa từng nghĩ tới việc Cố Đoàn Thuần muốn hôn mình.
Cố Đoàn Thuần không vạch trần Hoắc Thủy Nhi nữa, mà kéo cô đứng dậy khỏi ghế sofa ngay: “Chúng ta đi thôi.” Lát nữa tiệc sẽ chính thức bắt đầu, nên bọn họ sẽ không có cơ hội gặp được ông cụ Trình.
Hoắc Thủy Nhi vội đứng dậy, rồi cúi đầu sửa sang lại dáng vẻ của mình.
Thấy bộ dạng thận trọng của cô, Cố Đoàn Thuần không khỏi bật cười, bỗng cảm thấy… cô cũng rất thú vị, có lẽ cuộc sống sau này sẽ có thêm nhiều niềm vui.
Hoắc Thủy Nhi đi theo Cố Đoàn Thuần như nàng dâu ngoan ngoãn, trong đầu đều là cảnh tượng gặp mặt sắp tới, đến lúc đó cô biết để tay chân ở đâu đây? Rồi cô phải mở miệng thế nào, gọi thẳng là ông nội, hay là…
“Cốc cốc cốc.”
thân cho lắm, vì anh cung kính ông cụ Trình, nên cũng hơi lịch sự với cô ta.
Hoắc Thúy Vy càng cười ngọt ngào: “Đúng vậy, lúc nãy có một bác tới tìm ông nội, hình như hai người đã ra ngoài rồi.”
Lúc Hoắc Thúy Vy cười sẽ lộ ra răng nanh nho nhỏ, hàm răng vừa trắng vừa đều, trông rất ngây thơ.
Ánh đèn trên hành lang hơi mờ ảo, Hoắc Thủy Nhi không ngờ lại nhìn thấy tia sùng bái trong mắt Hoắc Thúy Vy, khi cô ta đứng cạnh Cố Đoàn Thuần. Chẳng lẽ cô ta cũng thích anh?
“Nếu đã như thế thì thôi vậy.”
“… Anh Đoàn Thuần! Nếu anh có chuyện gì quan trọng thì em có thể chuyển lời giúp anh.” Lúc Cố Đoàn Thuần nắm tay Hoắc Thủy Nhi định xoay người, thì Hoắc Thúy Vy bỗng lên tiếng, lúc này anh mới ngừng lại nói: “Không cần đâu.”
Dứt lời, anh nắm tay Hoắc Thủy Nhi định rời đi.
Hoắc Thủy Nhi vừa lảo đảo, người đã lọt vào lòng Cố Đoàn Thuần, cô nhìn bàn tay ấm áp to lớn đang nắm lấy tay mình, không hề cảm thấy mất mát khi không gặp được ông cụ Trình, ngược lại còn cực kỳ yên lòng.
Có lẽ là vì cô biết, nếu Cố Đoàn Thuần đã đồng ý với cô, thì chắc chắn sẽ giúp cô hoàn thành.
Thấy Cố Đoàn Thuần và Hoắc Thủy Nhi đã đi xa, Hoắc Thúy Vy mới dần dập tắt nụ cười trên mặt.