“Cám ơn bác sĩ Ngôn.”
Diệc Phương đi xem qua phòng bệnh, đi tới trạm y tá, một nhóm y tá hết sức hào hứng cùng gọi cô.
Công nhân vệ sinh nghe thấy tiếng cũng chạy đến trạm y tá, mặt tràn đầy tươi cười, cũng cao giọng nói: “Bác sĩ Ngôn, cám ơn rất nhiều.”
Diệc Phương không hiểu ra sao nhìn mọi người chung quanh.
“Cám ơn gì vậy?”
Một y tá từ sau quầy giơ lên một hộp pizza.
“Vừa mới đưa đến.” Cô ấy nói.
Diệc Phương mỉm cười. “Mọi người lầm rồi, không phải tôi mua.”
“Chúng tôi biết,” Một y tá khác nói, “là bạn trai cô. Bác sĩ Ngôn, cô tới xem này, cũng là vừa đưa tới.”
Phòng nghỉ của trạm y tá tràn đầy hoa muôn màu muôn vẻ, mỗi một đóa riêng biệt đều dùng giấy gói trong suốt có hình vẽ ngôi sao bao lại, còn được cột bằng một dải băng màu đỏ,dùđược gói đơn giản, nhưng cũng không làm giảm được vẻ đẹp của hoa.
Diệc Phương cầm lấy một đóa bách hợp, hương thơm xộc mũi. “Những thứ này là……”
“Tặng bệnh nhân các phòng bệnh, mỗi giường bệnh một đóa, chúng tôi nghĩ, cũng vừa lúc sắp đưa cơm trưa, vậy cùng lúc đưa hoa và cơm trưa cho bệnh nhân luôn, cô cảm thấy được không?”
“Tốt lắm.” Diệc Phương để hoa xuống, đi ra.
“Bác sĩ Ngôn, bạn trai cô thật tốt quá, yêu ai yêu cả đường đi, chúng ta đều rất cảm động đấy!”
Diệc Phương không biết nên nói gì cho phải.
“Anh ta nhất định có rất nhiều tiền đúng không?”
Diệc Phương vẫn là không đáp.
Trở lại trạm y tá, các cô ấy mời cô cùng ăn pizza.
“Tôi không ăn, các cô ăn đi.”
Khi đang đi về phía phòng làm việc, trong lòng Diệc Phương thấp thỏm không yên, không hiểu Kình Thiên lại sắp đặt điều “kinh ngạc vui mừng” gì.
“Nếu cô vì vậy mà bị anh ta cảm động thì cô chính là đứa ngốc.” Phương Diệc Ngôn xuất hiện ở bên cạnh cô. Diệc Phương khẩn trương nhìn chung quanh.
“Yên tâm, người khác không nhìn thấy người tàng hình.”
Diệc Phương cũng không thể nhìn hắn, không thể nói chuyện với hắn, bằng không không bị xem là thần kinh bất thường mới là lạ.
Cô chỉ có thể nhìn thẳng phía trước làm như không có việc gì, mấp máy môi.
“Người tàng hình?”
“Tôi cho rằng so với cái xưng hô ma kia thì tốt hơn. Hiện tại cô quay đầu vẫn còn kịp.”
Diệc Phương quay đầu về phía sau, rồi quay lại về phía trước.
“Vừa lòng rồi chứ?” Cô nói.
“Thật hài hước.” Hắn phẫn nộ nói.
“Cám ơn.”
Hắn rõ ràng đã đi theo cô một hồi lâu, Diệc Phương bỏ thang máy, đi thang lầu.
“Anh ta giở một chút kỹ xảo như thế, trong bụng cô liền vui vẻ, cô rất dễ lừa.”
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình vô cùng thông minh.”
“Thế nhưng cũng không cần phải vô cùng ngu ngốc chứ?”
“Có câu nói có lẽ anh chưa từng nghe qua, chịu thiệt chính là chiếm lợi.”
“Vậy cô có lẽ chưa từng nghe qua “một lần sảy chân để hận nghìn đời, quay đầu trở lại đã là người trăm năm.”
Cô quay đầu nhìn hắn. “Tôi nghĩ tôi mới là người nói những lời này.”
Hắn đột nhiên biến mất.
Diệc Phương thở dài một hơi. “Được, xin lỗi, tôi không nên nói như vậy.”
Hắn lại hiện thân lần nữa.
“Tha thứ cho cô.”
“Nhưng mà anh không nên can thiệp vào việc riêng tư của tôi.”
“Chuyện của cô cũng là chuyện của tôi.”
“Anh đem anh và tôi nhập vào làm một là không đúng. Cho dù kiếp trước của tôi là anh, cũng không có nghĩa anh được quyền thao túng tôi. Lúc anh vắng mặt, đã tra được anh vì sao lại dừng ở đây, không thể rời đi chưa?”
Hắn không hé răng.
“Anh tra được rồi?” Diệc Phương hưng phấn dừng chân lại, “nói cho tôi biết.”
“Nói cho cô biết có ích gì? Cô cũng chẳng thể giúp được.” Anh ta hậm hực nói.
“Nói một chút thử xem, biết đâu……”
Hắn lại biến mất.
Diệc Phương không biết làm sao, nói với không khí: “nếu như anh cần, tôi rất sẵn lòng hỗ trợ.”
Hắn không hiện thân, dùng âm thanh trả lời: “Tôi nhất định phải tìm được mẹ tôi, và……”
“Ai? Anh còn cần tìm ai?”
“Lục Uyển Như.”
“Đó là……” Diệc Phương dừng một chút, “ôi. Trời! Nhưng tìm thế nào?”
“Hiểu vấn đề rồi?”
“Nhưng anh đã tìm được tôi, cho nên nhất định có thể tìm được cô ấy.” Cô cổ vũ hắn.
“Là cô tìm được tôi.” Hắn nhắc nhở cô.
“Ách, đúng.”
“Hơn nữa, cô ấy và tôi giống nhau.”
Giống nhau? Diệc Phương sợ run một lát.
A! “Cô ấy cũng là…… ừm, người tàng hình?”
“Đúng vậy.”
“Chết mất.”
“Không hề gì, dù sao tôi cũng đã chết rồi.”
Hắn đột nhiên hiện ra.
“Thật đấy, nghe lời khuyên của tôi đi, đừng ở cùng Lạc Kình Thiên, lại càng đừng gả cho anh ta, miễn cho hối hận đến kiếp sau.”
“Anh lại không phân biệt được nhân quả kiếp trước kiếp này rồi.”
Phương Diệc Ngôn nhìn cô chằm chằm một lúc lâu.
Khi hắn lại biến mất, Diệc Phương biết rõ lần này là hắn đi rồi.
Kình Thiên vẫn chưa làm ra hành động ngạc nhiên gì ở phòng làm việc của cô.
Tuy nhiên cô mới đi vào, anh đã điện thoại tới.
“Anh tính toán thời gian chuẩn như vậy, có phải đã gắn máy theo dõi ở đây rồi không?”
Tiếng cười trầm thấp, êm dịu của anh xuyên qua ống nói, thẩm thấu vào lòng cô.
“Cám ơn em đã vui vẻ khi nghe thấy giọng của anh, việc này chứng tỏ em không có tức giận.”
“Hình như anh cho rằng tôi là một cái bao khí, hở một chút liền sinh khí thì phải.” (từ ‘tức giận’ tiếng Trung là sinh khí.)
“Vậy thì không phải, có điều, ừm…… em đã đi qua trạm y tá chưa?”
“Ý anh là tôi có nhìn thấy hoa và pizza chưa?”
“Anh chỉ là muốn chia sẻ một chút vất vả của em. Bệnh nhân tâm trạng vui vẻ, có thể giúp bệnh sớm ngày bình phục, giảm bớt lượng công việc của em. Pizza ấy, xem như hối lộ thôi.”
“Anh không cần giải thích, Kình Thiên, tôi rất cảm động, những người khác cũng rất vui vẻ, tất cả đều mừng vui.”
“Anh không phải cho rằng em có khả năng mất hứng chuyện anh làm, đây là phương thức của anh.”
“Việc ấy à, ừm, là có chút khoa trương.”
“Diệc Phương.”
“Ừm?”
“Em đang cười sao?”
“Anh cho rằng thế nào?”
“Diệc Phương.”
“Gì vậy?”
“Anh thích em trả lời một tiếng hơn.”
Lúc này cô đã cười thành tiếng.
“Lần nữa đi. Diệc Phương.”
“Không muốn.” Cô cười không thể át.
“Anh yêu em.”
Tiếng cười của cô tắc nghẽn lại.
“Việc này không buồn cười.”
“Bởi vì anh không phải đang nói giỡn.”
Tuy rằng anh không ở trước mắt, nhưng Diệc Phương vẫn chân tay luống cuống không biết làm thế nào cho phải.
“Diệc Phương.”
“Ừm?”
“Như vậy tốt hơn nhiều.”
Cô thở dài. “Đừng đùa nữa.”
“Được, như vậy nói chuyện nghiêm túc. Em đồng ý đi gặp mặt mẹ anh không?”
Tim Diệc Phương ngừng một nhịp, sau đó đập kịch liệt.
“Tôi…… không biết. Dì muốn gặp tôi sao?”
“Đúng. Em đồng ý không?”
Cô lặng im một lúc lâu.
“Diệc Phương? Anh không muốn em cảm thấy áp lực, nhưng…… mẹ anh đang bị bệnh, bà hy vọng gặp em, đã rất lâu rồi.”
Áp lực? Không phải áp lực, mà là lời “thổ lộ chân thực” cuối cùng của anh, khiến cho việc mới vừa rồi anh tình cảm dịu dàng như nước nói ra ba chữ kia đều mất hết ý nghĩa.
Hành động ngọt ngào ‘theo đuổi’ cô của anh, đều thành mưu tính.
“Mẹ anh bệnh gì?”
“Bệnh tiểu đường, rất nhiều năm rồi, tim bà cũng không được tốt.”
Diệc Phương lại lần nữa trầm mặc.
“Không cần miễn cưỡng, anh vẫn chưa nói ẹ anh biết, anh là trưng cầu sự đồng ý của em trước, để tránh bà thất……”
“Khi nào đi?”
“Diệc Phương?” Giọng nói anh tràn ngập không dám tin cùng mừng rỡ.
“Anh muốn tôi khi nào thì đi gặp bà?”
“Lấy thời gian rảnh của em là được.”
“Tối nay, có thể chứ?”
“Có thể, đương nhiên có thể, thật tốt quá: Diệc Phương, anh đi đón em.”
“Không cần, tôi biết ‘Kính Tư Lư’. Khoảng bảy giờ tôi đến, được không?”
Bên kia ống nghe trong chốc lát không có âm thanh.
Sau đó anh nói: “Diệc Phương…… Bảy giờ rất thích hợp, anh sẽ nói ẹ anh biết, bà nhất định rất vui mừng.”
“Tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Anh tin em sẽ đến. Diệc Phương, cám ơn em.”
“Không cần khách khí. Buổi tối gặp.”
Sau khi buông ống nghe, Diệc Phương khổ sở nằm trên bàn, nhẹ nhàng chậm rãi hít sâu, bởi vì cô muốn khóc.
“Tôi rất vinh hạnh kiếp này của tôi là cô, Ngôn Diệc Phương.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Phương Diệc Ngôn. “Tại sao?”
“Cô có tấm lòng bao la, thiện lương, chính trực, còn có điều quan trọng nhất là, hiếu thuận. Tôi không được vậy.”
“Ồ? Vậy anh thế nào?”
“Ích kỷ, tự cho là đúng, ngu muội, lỗi lầm lớn nhất là, bất hiếu.”
“Nếu tôi thật sự tốt như anh nói, vậy thì, chúc mừng anh hối cải để làm người mới.”
“Cô đã quên nói ‘một lần nữa làm người’.”
“Đúng, một lần nữa làm người.” Diệc Phương tạm thời thu hồi trái tim bị thương. “Sao anh lại trở lại rồi?”
“Tôi vẫn chưa đi.”
“À.” Diệc Phương lấy tay lau mặt một cái. “Chờ xem kết cục tôi không chịu nghe lời khuyên?”
“Không thảm như vậy đâu, vui mừng một chút đi, anh ta giấu đầu lòi đuôi càng lộ ra sớm, không phải càng hỏng bét ư.”
Diệc Phương liếc anh ta. “Anh không ở giữa phá hoại đấy chứ?”
“Nói gì vậy? Tôi ‘một lần nữa làm người’, nhanh như vậy đã quên rồi à?”
“Anh phải tìm như thế nào…… cô ấy tên là gì?”
Diệc Phương đổi đề tài, không muốn nói chuyện Kình Thiên nữa.
“Lục Uyển Như.”
“Tên rất đẹp, có lẽ người còn đẹp hơn.”
“Có lẽ.” Anh ta phẫn nộ nói. “Cô biết có bao nhiêu người tàng hình giống như tôi không?”
“Nhiều bằng người trên trái đất này à?”
“Không biết, chưa từng tính. Ài, mò kim đáy biển thôi.”
“Vì sao anh nhất định phải tìm được cô ấy và mẹ của anh?”
“Vào sau khi tôi ly kỳ mất tích, mẹ tôi đã bị bệnh không gượng dậy nổi, đến lúc chết cũng không thể nhắm mắt. Tôi phải tìm được bà ấy ở kiếp này, sám hối với bà, để bà biết rõ tôi không có tự sát.”
Việc này chỉ sợ cũng không dễ hơn so với tìm Lục Uyển Như, Diệc Phương thầm nghĩ.
“Sao lại nói là anh ly kỳ mất tích? Anh không phải ngã lầu chết sao?”
“Đúng vậy, điều huyền bí là, cú ngã kia của tôi, lại ngã tới hiện đại này, bọn họ từ đầu đến cuối cũng không tìm thấy thi thể của tôi.”
Diệc Phương kinh ngạc không thôi.
“Nếu tôi không chính tai nghe anh nói, tôi tuyệt đối sẽ không tin có chuyện như vậy.” Cô thì thào.
“Hãy tin tôi, tôi còn cảm thấy không thể tưởng tượng hơn đấy.”
“Còn Lục Uyển Như? Anh tìm cô ấy làm cái gì?”
“Cô ấy…… vào không lâu sau khi tôi ngã lầu, đã cắt cổ tay tự sát.”
Diệc Phương há hốc miệng. “Ôi, trời ạ.”
“Tôi có trách nhiệm làm cho oan hồn cô ấy ngủ yên, sau đó tôi mới có thể ngừng phiêu đãng, lưu lạc.”
“Đừng quên cô ấy cũng đang phiêu đãng, lưu lạc.”
“Chậc, tôi biết rồi. Nếu cô ấy không phiêu, tôi tìm cô ấy có lẽ sẽ không quá khó khăn.”
“Phương Diệc Ngôn, anh không có chút áy náy nào với Lục Uyển Như sao?”
“Nghe tự mình gọi mình, thật kỳ quái.”
Anh ta không có lớn tiếng phủ nhận, lại tránh né không đáp, Diệc Phương tin tưởng là anh ta có, có lẽ cũng cảm thấy áy náy. Cô cũng không vạch trần, hỏi tới nữa.
“Anh có từng tò mò cô ấy là cô gái như thế nào không?”
Anh ta trầm mặc một lúc lâu.
“Vào sau khi biết được cô ấy…… ừm, tự sát, quả thực có nghĩ tới.” Anh ta thừa nhận.
“Dường như là một nữ tử trinh liệt.”
“Hối tiếc thì ích lợi gì chứ?” Phương Diệc Ngôn hơi hơi kích động, “tôi bởi vì nếm đến mùi vị ân hận vì lúc đầu đã làm sai, hối hận không kịp, cho nên không hy vọng sau khi ‘một lần nữa làm người’, lại giẫm vào vết xe đổ, nên không muốn cô gả cho Lạc……”
Anh ta đột ngột dừng lại, biểu cảm trên mặt rắc rối phức tạp.
Không muốn lại nhắc đến Kình Thiên vào lúc này, Diệc Phương lạnh nhạt nói: “Tôi đồng ý đi gặp mẹ anh ta, không phải là đồng ý gả cho anh ta.”
Khi cô phát hiện thân hình anh ta dần dần mờ nhạt đi, không biết tại sao, Diệc Phương có loại cảm giác khó chịu quái dị, giống như một bộ phận nào đó của cơ thể yếu đi. Cô mơ hồ đưa tay về phía anh ta.
Tay cô chạm phải một luồng khí lạnh lẽo, khiến cô run lên.
“Anh làm sao vậy?”
Anh ta cười khổ. “Tôi xuất hiện ở một thời không quá xa, năng lượng tiêu hao rất mau, thời gian của tôi không còn nhiều lắm.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Diệc Phương hỏi. Tựa như nghe thấy bị tuyên bố kỳ hạn chết, một nỗi kinh hoàng dâng lên.
“Tôi phải mau chóng tìm được họ.” Nói xong anh ta đã không thấy tăm hơi.
Diệc Phương mở miệng, nhưng không hô lên tiếng.
Đối với kiếp trước của cô, cô không giúp được gì; Cô kiếp này, đối với tình huống có thể sắp đối mặt, cũng bất lực như vậy.
Không hề nghi ngờ, mẹ Kình Thiên sẽ thúc giục hai người bọn họ kết hôn, điều Diệc Phương lo lắng là cô có đủ kiên trì để nói không trước một người dì lớn tuổi luôn mang bệnh trong người hay không.
Nhất là khi cô còn rất yêu con trai của dì ấy.
Kình Thiên đứng chờ Diệc Phương trước cửa chính của “Kính Tư Lư” trên núi Dương Minh.
Đúng bảy giờ, xe máy của cô đã dừng trước mặt anh.
“Thật đúng giờ.” Anh vui vẻ nói.
“Tôi là bác sĩ.” Cô nói, giống như lời ấy giải thích thay cho định nghĩa tuân thủ thời gian của cô vậy.
Anh ăn mặc tương đối đơn giản, áo polo màu xanh sẫm, quần kaki thoải mái cùng đôi giày nhẹ nhàng.
Dù rằng đến gặp mẹ anh, Diệc Phương rất khẩn trương, bất an, nhưng vì không muốn tỏ ra quá thận trọng nên cô cố ý ăn mặc bình thường ── áo sơmi trắng cùng quần kaki xanh sẫm để thuận tiện lái xe máy ── đi đến, không ngờ, đúng là không khéo không thành sách, lại vừa vặn phối đôi với quần áo của anh.
Tuy rằng cô còn ngồi trên xe máy, nhưng Kình Thiên đã quan sát cô từ đầu đến chân một lượt.
“Ôi, em còn đẹp trai hơn anh đấy.”
Diệc Phương dở khóc dở cười.
“Tôi cần đậu xe máy ở chỗ nào?” Cô điềm nhiên như không hỏi.
“Em bằng lòng giao nó cho anh không?”
Anh hỏi rất kỳ quái, thật giống như đang hỏi cô có bằng lòng giao mình cho anh không vậy.
Diệc Phương cười thầm ý nghĩ vô căn cứ của mình.
Cô bước xuống đứng ở một bên, anh đỡ lấy tay cầm của xe máy, sau đó ngồi lên xe.
Bộp, anh vỗ vỗ yên sau.
“Lên đi.”
Diệc Phương ngẩn ra. “Làm gì?”
“Anh chở em đi hóng mát quanh núi.”
Sắc mặt cô trầm xuống. “Không phải đi gặp mẹ anh sao? Anh gạt tôi?”
Anh nhướng đuôi lông mày. “Anh ở trong lòng em không chỉ là một tên công tử bột, mà còn là một kẻ lưu manh, phải không?”
“Là anh nói cho tôi biết, mẹ anh muốn gặp tôi, bây giờ……”
“Bây giờ anh chính là muốn dẫn em đi. Mẹ anh không ở đây, bà ở Bắc Tân Trang.”
Bắc Tân Trang! Ở bên kia núi Dương Minh!
“Sao anh không nói sớm?”
“Em không cho anh đi đón em, đành phải phiền em tới đón anh thôi.”
Cô do dự nhìn anh.
“Chẳng lẽ anh đi từ Bắc Tân Trang đến đây?”
“Diệc Phương, có một loại phương tiện giao thông gọi là taxi. Nếu như anh lái xe thì xe của em phải làm sao? Nếu em không đi cùng xe với anh, anh vừa lái xe, lại vừa chú ý xem em có đuổi kịp hay không, nhỡ không cẩn thận một cái, đụng vào xe phía trước sẽ nguy hiểm đến cỡ nào.”
Cô không nói được gì.
“Ngoài ra, anh biết đường đi, trời tối, chẳng may em lái xe nhanh hơn anh chỉ đường, cho dù chỉ nhanh hơn một chút thôi thì hai chúng ta rất khả năng sẽ “dù không thể sinh cùng nhau, nhưng có thể chết cùng nhau”. Như vậy cũng rất lãng mạn đấy, có điều anh cảm thấy cùng còn sống để chia sẻ cuộc sống lại càng đẹp hơn, em thấy đúng không?”
“Bất kể tôi nói như thế nào, chết sống đều là anh chiếm thượng phong.” Diệc Phương lẩm bẩm.
Kình Thiên mỉm cười. “Đừng tính toán chi li nữa, lên đi, chúng ta cần xuất phát rồi. Mẹ anh biết đêm nay có thể gặp mặt em, hưng phấn đến đứng ngồi không yên đấy, chúng ta đừng để bà chờ lâu.”
Không còn lý do nào để khước từ.
“Tôi chỉ có một nón bảo hiểm.” Diệc Phương nói.
“A, suýt nữa anh quên mất. Phiền em được không?”
Cô nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, trên bậc gạch của bồn hoa ở chỗ trống cạnh cửa có đặt một nón bảo hiểm màu trắng.
Ban đêm trên núi lạnh như nước, nhưng bởi vì ôm anh, Diệc Phương chỉ cảm thấy bốn phía quanh người đều là dòng nước ấm.
“Sao không nói lời nào vậy?” Chạy một đoạn đường, Kình Thiên hơi quay đầu lại hỏi. “Khẩn trương sao?”
“Ý anh là chỉ cái gì?”
Đầu tiên anh cười một trận, sau đó nói: “Sắp gặp mẹ chồng tương lai, cùng với ôm anh.”
Khi bọn họ xuất phát, tay Diệc Phương vịn vào hai bên nệm ngồi, nhưng anh khăng khăng nói nếu cô không ôm eo anh thì anh sẽ không đi.
“Về điều thứ nhất, tôi đồng ý đến, không phải gặp mẹ chồng tương lai, mà là theo lễ phép đến thăm bạn tốt của mẹ tôi khi còn sống.”
“À.” Một tiếng này là tỏ vẻ từ chối cho ý kiến. “Còn thứ nhì thì sao?”
“Việc ấy có gì đáng khẩn trương đâu?”
“Một khi đã như vậy, em có thể ôm anh là được rồi, không cần phải túm lấy thịt bụng của anh.”
Diệc Phương vội vàng buông tay ra, cảm thấy hai má giống như lửa.
Kình Thiên cười, đúng vào lúc cô rụt hai tay lại đã dùng một tay nắm chúng trong bàn tay mình. Ngoại trừ lúc rẽ bắt buộc phải tạm bỏ ra còn khônganh cứ nắm như vậy, không buông ra nữa.
Từ cách anh nắm tay cô, cùng ngón tay cái của anh có khi nhẹ nhàng vuốt nhẹ mu bàn tay cô, Diệc Phương cảm nhận được một tình cảm dịu dàng sâu sắc, suy nghĩ trong lòng cô lại cuộn sóng mãnh liệt.
Có lẽ bởi vì ngồi phía sau anh, anh không nhìn thấy cô, có lẽ bởi vì trời tối khiến người ta thả lỏng, cô kìm lòng không được nhích tới gần anh.
Kết quả nón bảo hiểm của hai người chạm vào nhau, cô đành phải hơi ngả đầu ra sau, thầm may mắn vì anh không thấy được sự thẹn thùng của cô.
Anh cười sáng sủa, tựa hồ hiểu rõ lòng và ý của cô, anh nắm chặt tay cô một chút, như đang nói với cô, cô không cần thẹn thùng.
“Diệc Phương, em còn nhớ mẹ anh không?”
“Ừm, còn có ấn tượng.”
“Bà đối với em lại không chỉ có ấn tượng mà thôi. Qua nhiều năm như vậy, mức độ nhớ em có khi thật đúng là làm cho anh vô cùng mất hứng đấy.”
“Tôi còn nhớ dì rất thương yêu tôi, khi còn bé, chỉ cần có dì Thúy ở đó thì mẹ tôi đừng mong chạm vào tôi một cái, bởi vì dì luôn bế tôi, không nỡ buông ra. Khi dì Thúy ở đó, ngay cả mẹ mình tôi cũng không cần, chỉ dính lấy dì.”
“Em có biết khi đó anh rất hận em không?”
Cô đương nhiên không thể nào biết được.
“Anh cho rằng tôi cướp mất mẹ của anh ư?”
“Đúng vậy, anh vô cùng ghét em, cho nên sau đó mẹ muốn đến nhà em, anh liền giả bệnh không đi, nghĩ rằng nếu như thế bà cũng sẽ không đi, ai ngờ lại luôn bị nhìn thấu.”
“Anh có vì vậy mà bị phạt không?”
“Có, xử phạt rất tàn khốc. Mẹ nói với anh: ‘Nếu con bị bệnh không thể đi được, muốn mẹ ở nhà với con thì mẹ sẽ bảo lái xe đón Diệc Phương đến nhà chúng ta chơi là được rồi.’ Và lần nào bà cũng thắng.”
“Nhưng sau đó cũng chỉ có một mình dì Thúy đến nhà tôi.”
“Ừ, anh rất xấu, anh đặt điều kiện với bà. Nếu bà không ép buộc anh đi, anh sẽ không nói cho ba anh biết bà đã đi ra ngoài.”
“Nghĩa là sao?” Diệc Phương kinh ngạc hỏi.
“Ba anh không thích bà ra ngoài một mình, đặc biệt là đến nhà em.”
Diệc Phương càng kinh ngạc.
“Vì sao? Bốn người bọn họ không phải là bạn tốt sao?”
“Lúc đầu đúng là vậy. Nhưng sau khi mẹ anh từ hồng nhan tri kỷ của một người đàn ông đã có gia đình trở thành nhân tình của ông ta, bà đồng thời cũng mất đi tự do.”
Nhân tình?! Diệc Phương im bặt.
“Diệc Phương, anh là con riêng. Ít nhất trước khi vợ cả của ba anh qua đời, đó là thân phận của anh.”
Cô không hề nghe đến trào phúng, tự ti, hay oán hận.
“Tại sao lúc này anh lại nói cho tôi biết những việc đó?” Diệc Phương khẽ hỏi.
“Nếu để tự mẹ anh nói, sẽ gợi lên đau buồn của bà, với tình trạng sức khỏe của bà, anh sợ bà không chịu đựng được.”
Sự cảm động tăng gấp bội so với tình ý thắm thiết lúc đầu đang dời núi lấp biển mà bao trùm Diệc Phương. Hai tay cô cầm lại tay anh.
“Anh yên tâm, lát nữa đối diện trò chuyện, tôi một chữ cũng không đề cập tới.”
Kình Thiên kéo một bàn tay cô đến bên môi anh, khẽ hôn lên.
“Dù sao mẹ vẫn sẽ nói đến, nhưng nếu em đã biết trước việc này thì bà cũng có thể nhắc đến ít hơn, giảm bớt khả năng dẫn tới cảm xúc kích động.”
“Anh đã mở đầu, vậy có thể nói cho tôi biết, năm đó bọn họ rốt cuộc là vì sao lại trở mặt thành thù hay không?”
“Ba em chưa nói sao?”
“Ông không muốn nói.”
Anh lại hôn tay cô.
“Hôm nào anh phải trịnh trọng cảm tạ ông mới được.”
“Vì ông không nói chuyện xảy ra cho tôi biết ư?”
“Vì ông luôn bảo vệ tâm ý của mẹ chúng ta, cho dù ông cùng ba anh vẫn chưa giảng hòa đi nữa.”
“Tôi phải chờ tới trời tàn đất tận mới có thể nghe được câu chuyện thần bí ấy sao?” Diệc Phương có chút không kiên nhẫn.
Kình Thiên lại cười. “Nếu hai chúng ta sẽ cùng nhau đến trời tàn đất tận thì chờ thêm chút thời gian nữa có làm sao?”
Cô đấm nhẹ anh một cái. “Có nói không nào?”
“Được rồi. Ba anh nghi ngờ nhân tình của ông và bạn thân nhất của ông có quan hệ với nhau. Làm sao nói với em được.”
Diệc Phương kinh ngạc không thôi. “Dựa vào đâu?”
“Ông phát hiện mẹ kỳ thật thường thường lén một mình ‘ra ngoài không xin phép’, hơn nữa lần nào cũng đến cùng một nơi.”
Diệc Phương cảm thấy không biết nên khóc hay cười. “Nơi đó là nhà tôi, có mẹ tôi ở nhà mà, dì Thúy cũng đâu phải gặp riêng ba tôi.”
“Một người đã nổi lòng ghen tuông lên rồi thì nào nói đạo lý gì nữa.”
“Nhưng mà việc ấy là rất vô lý!”
“Ba anh không thấy đó là vô lý. Ông xuất ngoại một tháng, sau khi trở về không lâu, phát hiện nhân tình mang thai. Mà trong thời gian ấy, người đàn ông duy nhất bà gặp, là bạn thân của ông.”
Diệc Phương ngạc nhiên, nhưng cô dùng giọng kiên quyết nói: “Tôi không tin. Ba tôi sẽ không làm loại chuyện ấy. Ông yêu mẹ tôi sâu sắc, tuyệt đối sẽ không phản bội bà như thế. Ông dạy tôi làm người phải chính trực, thành tín, thành khẩn, ông cũng luôn làm gương tốt, ông……”
“Diệc Phương, Diệc Phương.” Kình Thiên lắc lắc tay cô, “đừng nóng vội, anh còn chưa nói đoạn sau. Sự thật là trước khi ba anh xuất ngoại từng đến chỗ mẹ anh qua đêm, đêm đó ông uống không ít rượu, đã làm chuyện mà bản thân không nhớ.”
“Không nhớ? Ông ấy không nhớ mình đã làm gì thì có thể vấy bẩn sự trong sạch của người khác sao?” Diệc Phương căm giận.
Kình Thiên dừng xe lại, xoay người về phía cô, đèn đường hắt lên khuôn mặt mang vẻ dịu dàng của anh.
“Thật lâu trước kia ông cũng đã biết sai rồi, Diệc Phương, tự tôn khiến cho ông không thể hạ mình nói lời xin lỗi trước người từng là bạn thân của mình.”
“Còn mẹ anh? Dì Thúy bị ông ấy xúc phạm, làm nhục thì sao?”
“Theo trí nhớ của anh, ông cũng chưa từng nói qua lời xin lỗi, có điều vợ cả ông vừa mất, ông liền không để ý tới sự phản đối cật lực từ những người con khác của mình mà lập tức ẹ và anh một thân phận hợp pháp để bồi thường. Anh nghĩ đó cũng coi như phương thức xin lỗi của ông.”
Diệc Phương nhìn chăm chú khuôn mặt cương nghị lại dịu dàng dưới ngọn đèn đường mờ nhạt, nhìn không thấy tí ti oán trách hay buồn bã nào.
“Kỳ thật những thứ ông ẹ con anh sau đó, đối với anh và mẹ mà nói, hoàn toàn không quan trọng.” Kình Thiên treo nón bảo hiểm ở tay cầm xe máy, rồi cởi nón bảo hiểm của cô treo ở tay cầm bên kia.
“Đến rồi sao?” Cô hỏi, xuống xe, nhìn mấy căn nhà đơn giản chung quanh.
“Ở trong ngõ nhỏ. Chúng ta nói xong sẽ đi vào, được không?” Anh nâng tay vén tóc ngắn của cô.
Diệc Phương gật gật đầu.
Anh lại tiếp tục nói: “Anh đồng ý tiếp quản sự nghiệp của ba, là vào sau khi ông bị trúng gió. Vợ trước của ông đã sinh cho ông bốn người con gái, bất luận thế nào anh cũng là con trai duy nhất của ông.”
“Kình Thiên, em……”
“Em cho rằng anh vì muốn làm mẹ vui vẻ, vì an ủi bà, cho nên muốn em gả cho anh.”
Kỳ thật cô thiếu chút nữa đã kìm lòng không được mà nói ra cô yêu anh.
“Anh thật hiếu thuận.” Kết quả cô nói.
“Không hiếu thuận đến nỗi sẽ chấp nhận cưới người anh không yêu.” Ánh mắt anh thản nhiên, “anh đã từng nói với em, Diệc Phương, lúc ban đầu anh đáp ứng mẹ đến nhà em gặp em và ba em, anh đã dự định yêu cầu giải trừ hôn ước.”
“Dì Thúy có biết không?”
“Đương nhiên, anh cũng không nói dối bà. Bà rất buồn rầu, nhưng bà từng chịu rất nhiều khổ sở trong chuyện tình cảm, bởi vậy những chuyện liên quan đến tình cảm, hôn nhân, bà vô cùng tôn trọng quyết định của anh.”
“Em không biết, Kình Thiên, em luôn cảm thấy……”
“Anh yêu em, Diệc Phương. Vượt ngoài dự đoán của anh, nhưng anh yêu em. Em đối với anh không phải không có cảm tình, đúng không?”
Cô muốn lảng tránh thâm tình của anh, ánh mắt khẩn thiết của anh, nhưng không làm được.
Chậm rãi, cô nói nhỏ với anh một bí mật cô đã giấu kín nhiều năm.
“Có một năm, sau khi hai người biến mất đã lâu, anh và dì Thúy bỗng nhiên xuất hiện ở nhà em.”
Kình Thiên suy tư.
“Dì Thúy và ba em nói chuyện, bà vừa nói vừa khóc. Khi mẹ em qua đời các người đã di cư nước ngoài, bà vì không thể trở về gặp mẹ em lần cuối cũng như không thể có mặt tham gia tang lễ mà bi thương không thôi. Anh đứng ngồi không yên đi lại ở phòng khách, nhìn ngó xung quanh, không biết đang tìm cái gì, sau đó một mình đi đến trước sân chờ dì Thuý, thường xuyên gõ gõ đồng hồ, áp sát mặt vào nhìn kỹ, như là hoài nghi có phải nó hỏng rồi hay không, toàn tâm toàn ý muốn nhanh chóng rời khỏi.”
Kình Thiên chăm chú nhìn cô. “Khi đó em ở đâu?”
“Tránh ở sau cánh cửa phòng khách.” Ánh mắt cô và anh chạm nhau. “Ngày đó em vừa hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp trung học.”
“Diệc Phương……”
“Ngày đó cũng là khởi đầu ối tình đầu của em, hay, nói đúng hơn là yêu thầm.”
“A, Diệc Phương……” Giọng Kình Thiên khàn đi, hai tay nâng khuôn mặt của cô.
“Cũng là khởi đầu tai nạn của em.” Giọng Diệc Phương cũng khàn đi. “Nhưng mà vào ngay lúc em tưởng rằng mình đã vượt qua được thống khổ khi yêu một người hư ảo, anh lại xuất hiện.”
“Anh yêu em, Diệc Phương, anh yêu em. Anh không phải hư ảo.”
Môi nóng rực của anh áp chặt môi cô, dùng nụ hôn thâm tình kéo dài để chứng minh với cô.
Rồi sau đó, Kình Thiên một tay ôm cả vòng eo của cô, một tay dùng ngón tay cái vuốt ve gò má cô.
“Em biết không? Em nhắc tới ngày đó, anh chờ đợi không được, là vì anh luôn cảm thấy giống như có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, nhưng anh lại tìm không thấy, không nhìn thấy có ai khác, anh còn tưởng có ma nữa.”
Diệc Phương gõ vai anh một cái.
Anh cười nắm lấy tay cô, đưa đến bên môi.
“Em về đến nhà, phát hiện bên ngoài có một chiếc xe hơi lớn, tưởng là bạn làm ăn của ba em. Em không thích chào hỏi những người đó, không thích nghe bọn họ nói mấy câu ca ngợi lịch sự, khách sáo, liền vòng ra cổng sau từ phòng bếp vào nhà, sau đó nghe thấy có tiếng phụ nữ đang khóc, tò mò lặng lẽ nhìn thử, mới biết được là hai người.”
“Xin lỗi.”
“Vì sao?”
Kình Thiên nhìn cô mỉm cười dịu dàng. “Cho phép anh dùng quãng đời còn lại của mình bù đắp lại, được không?”
Diệc Phương dựa vào lòng anh. “Không biết. Em suy nghĩ chút đã.”
Anh ôm chặt cô, hôn lên đỉnh đầu cô.
“Anh biết so với sự chờ đợi của em thì bé nhỏ không đáng kể, nhưng, anh giống như đã chờ giờ khắc này cả đời rồi, thật không muốn buông em ra, có điều chúng ta phải đi vào thôi.”
Anh nắm tay cô đi vào ngõ nhỏ.
“Nếu không phải mẹ đang đợi chúng ta, anh hy vọng ngõ nhỏ này không có điểm cuối, để anh được nắm tay em mãi mãi, anh muốn em đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh anh.”
Tình cảm mãnh liệt bị kích thích, Diệc Phương vòng đến phía trước anh, ôm chặt lấy anh. Đây là lần đầu tiên cô không hề do dự cùng giữ kẽ mà chủ động bộc lộ tình cảm với anh.
Kình Thiên cũng kích động ôm lại cô.
“Diệc Phương…… Loại cảm giác này làm cho anh sợ hãi.”
“Em cũng vậy.”
“Giống như anh bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ mất đi em.”
“Em cũng giống vậy.”
Kình Thiên lại nâng mặt cô lên, ánh mắt anh như lửa.
“Đồng ý với anh, được không? Diệc Phương, đồng ý với anh.”
“Em đồng ý, Kình Thiên, em đồng ý với anh, em đồng ý với anh.” Như sợ chính mình đổi ý, Diệc Phương đáp lời thật nhanh.
Mừng rỡ như điên, Kình Thiên nóng bỏng ôm, hôn môi cô.
“Chúng ta sẽ rất hạnh phúc, Diệc Phương, chúng ta sẽ vô cùng, vô cùng hạnh phúc.”
Nhưng mà, Diệc Phương bất an nghĩ, vì sao nỗi hoảng sợ kia vẫn không xua đi được vậy?
Cô tưởng Phương Diệc Ngôn đang làm trò quỷ, nhưng mà cũng không thấy anh ta.
Mãi đến đêm khuya, cô mới tìm ra nguyên nhân.