Mặt trời sắp xuống núi, cơn gió lạnh thổi qua làm tan đi chút ấm áp còn sót lại của ánh dương, gió lạnh đến mức có thể lạnh đến cả trong lòng người.
Nguyễn Mục Thanh hà hơi thổi khí, chà xát đôi tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, cúi thấp đầu, tâm tình có chút uể oải.
Đã liên tục nửa tháng không nhìn thấy động vật sống, rau dại cũng bị đông lạnh chết, đến mức chẳng còn gì. Nếu cứ tiếp tục như vậy, mẫu thân đang bệnh nặng nằm liệt giường, sợ rằng khó có thể vượt qua được mùa đông này.
Y dừng chân bên cạnh hồ nước, tàn nhẫn nâng tay xoa mạnh lên gương mặt mình. Vô luận như thế nào y cũng muốn tìm thử, đã thật lâu mẫu thân không được ăn thịt, vẫn luôn ăn rau dại qua ngày, thân thể sắp chịu không nổi.
Chính là, Nguyễn Mục Thanh khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ, ngày mùa đông, động vật không đi ngủ đông thì cũng đã bị lạnh đến chết, biết tìm đâu ra được vật sống đây.
Y ngẩng đầu nhìn hồ nước trước mặt, hồ nước rất lớn, nếu có cá chắc cũng đã lặn sâu dưới đáy hồ rồi đi.
Y tiếp tục quan sát hồ nước, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Dưới hồ nước nổi lên một con cá vàng, không biết có còn sống hay đã chết, không thấy nó nhúc nhích, động đậy.
Nhưng y vẫn hưng phấn chạy lại gần xem, mong rằng nó chưa chết hẳn, mẫu thân sẽ có canh cá để uống, nàng thích nhất uống canh cá.
Đến gần, Nguyễn Mục Thanh vui đến nhảy dựng, bởi vì con cá kia quả nhiên vẫn chưa chết, chỉ là không biết tại sao nó lại ngửa bụng lên giống cá chết đến vậy, nhưng cái miệng hé ra đóng lại cùng vây cá quẫy nhẹ xác định nó thật sự là chưa có chết.
Đó là một con cá chép, ước chừng chỉ lớn bằng bàn tay, toàn thân trừ bỏ cái bụng, thì toàn là màu vàng, rất chói mắt. Miệng cá cũng là màu vàng, đây là lần đầu tiên Nguyễn Mục Thanh thấy cá chép vàng.
Từ bờ đến chỗ con cá đang nổi lên có chút xa, Nguyễn Mục Thanh với tay như thế nào cũng không tới. Nghĩ nghĩ, y chạy đến bên bìa rừng nhặt một nhánh cây, loay hoay một hồi cũng vớt được con cá lên.
May mà từ hồ nước về đến nhà cũng không quá xa, nhanh chân chạy về cũng không đến nỗi làm con cá thiếu nước mà chết.
Đem cá ôm vào trong ngực, Nguyễn Mục Thanh nhanh chân chạy về nhà.
Y cảm thấy có chút lạ, con cá bị y vớt ra khỏi mặt nước cũng không giãy dụa, rõ ràng miệng còn động, cả người lại không nhúc nhích.
Y nhẹ nhàng lắc đầu, rảnh rỗi suy nghĩ lung tung làm gì, trước sau gì chả phải làm thịt nó đem hầm canh.
Về đến nhà, y ra hậu viện tìm cái bồn gỗ đổ vào chút nước sau đó cho con cá vào. Có lẽ nước trong bồn gỗ không lạnh băng như ở trong hồ, con cá khẽ động thân mình, nhưng cũng chỉ động một cái rồi lại ngửa bụng nằm im.
Nguyễn Mục Thanh vẫn là nhẹ nhàng thở ra: Không chết là tốt rồi, chết liền không thể ăn.
Liếc mắt nhìn con cá một lần nữa, y liền xoay người đi ra ngoài, y còn phải đi làm cơm chiều, sau đó còn ngao dược cho mẫu thân. Y tính ngày mai mới nấu canh cá, hôm nay đã trễ, mẫu thân ngủ sớm, ăn cơm trễ quá không tốt.
Nguyễn Mục Thanh đã ra khỏi cửa cho nên không phát hiện ra, cá chép vàng trong bồn gỗ run rẩy một chút, cố sức quay đầu nhìn ra cửa, sau đó mới nằm im bất động một lần nữa.
******
Tiêu Lân vốn là một con cá chép tinh đã tu luyện ngàn năm. Một cơn sóng lớn đưa hắn đến nguồn suối có linh khí sung túc, hắn là vật có sự sống duy nhất trong suối. Một mình cô độc tu luyện ngàn năm, rốt cuộc hắn cũng hóa hình. Sau khi hóa hình, hắn vênh váo đắc ý, du ngoạn khắp nơi hao tổn hết tinh lực vốn dĩ không nhiều lắm của bản thân. Mắt thân thân thể sắp chống đỡ không nổi, hết cách, hắn chỉ có thể tìm một hồ nước tu dưỡng, hồi phục nguyên khí.
Vừa tiến vào trong hồ hắn liền khôi phục nguyên hình, ý thức cũng trở nên mơ hồ, trong mông lung cũng chỉ còn biết cái hồ nước này linh khí thua xa con suối hắn tu luyện. Ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng hắn biết chính mình chỉ còn cách sống ở trong hồ này đến khi hóa hình một lần nữa.
Cũng không biết ngủ bao lâu, hắn đột nhiên cảm giác có cái gì đụng vào mình, không quá lâu, bản thân liền bị một người dùng tay vớt ra khỏi mặt nước.
Tiêu Lân đang ở nguyên hình, rời khỏi nước khiến hắn cảm thấy sợ hãi, hắn muốn giãy dụa, nhưng lại không có sức lực, chỉ một cái vẫy đuôi đơn giản cũng lực bất tòng tâm.
Ý thức hắn chưa thanh tỉnh, chỉ có thể một bên lo lắng, một bên tùy ý người nọ bài bố. Không ngờ chưa qua bao lâu, một lần nữa hắn được thả lại trong nước, tuy rằng không gian mới này rất chật hẹp, nhưng so với lúc nãy bị người ôm trên tay không có lấy một chút nước thì tốt hơn nhiều.
Tiêu Lân nỗ lực muốn làm chính mình thanh tỉnh, nhưng cố sức đến mấy cũng chỉ có thể hơi chút xê dịch thân thể. Trong mông lung hắn nghe thấy tiếng bước chân người nọ cách mình càng lúc càng xa, nhìn theo thanh âm cũng chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ.
Nói ra thì hắn đã sống cả ngàn năm, không đến mức bị một nhân loại yếu ớt giết chết đi, Tiêu Lân tự an ủi chính mình, sau đó liền không quan tâm mà thiếp đi.
******
Chờ đến lúc Nguyễn Mục Thanh vội vàng làm xong hết mọi chuyện, bầu trời đã tối đen. Y cầm theo đèn dầu đi vào hậu viện, thấy con cá vẫn là ngửa bụng lên trời, thế nhưng miệng vẫn đóng mở, tần suất còn nhanh hơn lúc chiều. Biết cá này hẳn sẽ không chết, y liền yêu tâm ngáp dài đi ngủ.
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Nguyễn Mục Thanh đã rời giường. Chờ y gánh đầy lu nước, bổ củi đủ dùng cho ngày hôm nay, lại ngao xong dược cho mẫu thân, sắc trời đã sáng hẳn.
Y đi ra hậu viện, phát hiện cá chép vàng trong bồn gỗ đã lật người lại. Thấy con cá rốt cuộc cũng có sức sống, y thở phào nhẹ nhõm, cười.
Cả đêm nghỉ ngơi giúp Tiêu Lân hồi phục chút sức lực. Hắn nghe bên ngoài có thanh âm, tuy đã tận lực nhẹ nhàng, nhưng vẫn là có chút ầm ĩ, nghĩ muốn đi ra ngoài nhìn thử, khổ nỗi bản thân chưa tích góp đủ linh khí để hóa hình, chỉ đành thấp thỏm chờ đợi.
Quả nhiên, đến lúc thanh âm bên ngoài không còn, cửa viện liền bị người mở ra. Tiêu Lân cảnh giác nhìn người vừa bước vào, âm thâm đánh giá: Người này một thân y phục vải bố, chắp vá lung tung, quần áo tuy cũ nát nhưng vẫn được xem là sạch sẽ gọn gàng. Gương mặt còn rất trẻ, vẫn còn có nét trẻ con, chỉ là có chút tiều tụy.
Người vừa vào đi về phía hắn, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, sau đó trên mặt treo lên một nụ cười khiến hắn sởn tóc gáy.
Trong lòng Tiêu Lân tức khắc lộp bộp một tiếng, chuông báo động kêu vang: Không phải là y muôn ăn ta đi?
Nguyễn Mục Thanh xác thật là chuẩn bị tới giết cá.
Y không nói cho mẫu thân biết y ở trong hồ nước bắt được một con cá, y nghĩ chờ đến lúc hầm xong canh cá, trực tiếp bưng đến cho mẫu thân, cho nàng một kinh hỉ.
Y chạy tới phòng bếp, lấy dao xắt rau tới, chuẩn bị dùng dao chém chết con cá này. Tuy Nguyễn Mục Thanh chưa giết cá bao giờ, nhưng là y thấy người bán cá trong thị trấn toàn làm như vậy, cho nên y cũng làm theo y chang.
Chỉ là chờ y lấy dao đi tới, phát hiện con cá này có chút không đúng.
Con cá này giống như hiểu được Nguyễn Thanh Mục muốn làm cái gì, gắt gao nhìn chằm chằm y. Nguyễn Thanh Mục đi đến chỗ nào, ánh mắt nó liền theo tới chỗ ấy, nó ở trong nước chuyển động thân mình, liều mạng dán sát vào bên cạnh bồn gỗ, như kiểu muốn chui xuyên qua bồn gỗ, chạy trốn đến nơi an toàn. Hai vây trước ngực nó bơi nhanh, dường như rất sợ hãi, hai mang bên đầu cũng khép tới khép lui liên tục.
Nguyễn Mục Thanh ngây dại, từ trước đến nay y chưa y chưa thấy qua con cá nào khiến người ta cảm thấy nó có cảm xúc như vậy, trong ánh mắt nó bây giờ còn tràn ngập sợ hãi.
Y thử tiến gần đến một bước, quả nhiên, no cũng bơi lùi về sau một chút, dán sát vào vách bồn gỗ, sát đến nỗi còn cọ rớt vài miếng vảy.
Y có chút không đành lòng, con cá này quả thật không giống cá bình thường.
Thở dài, Nguyễn Mục Thanh chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cá.
Cá chép vàng nhìn theo y cũng trầm mình sâu xuống đáy góc bồn nước, thân thể bị ép đến cong cong vẹo vẹo, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Mục Thanh.
Trong lòng Nguyễn Mục Thanh phức tạp, hay là cá này thật sự không bình thường?
Y lại thở dài lần nữa, vươn tay muốn sờ cá vàng: “Ngươi…”
Còn chưa đụng tới thân cá, con cá đã giãy dụa kịch liệt, giống như không muốn y chạm vào người.
Nguyễn Mục Thanh chỉ phải ngượng ngùng mà thu tay, nói: “Thôi, ta xem ngươi giống như là có linh tính, ta đây…”
Vốn định nói cứ như vậy buông tha nó, nhưng lại nghĩ đến thật vất vả mới tìm được một con cá, cá này lại không thể ăn, nghĩ đến hôm nay mẫu thân lại phải tiếp tục ăn rau dại qua bữa, câu nói tiếp theo như thể nào cũng không nói ra được.
Nhưng nếu con cá này giống như y nghĩ, không phải là cá bình thường, thì y nhất định không thể ăn.
Tâm tình tốt đẹp buổi sáng của Nguyễn Mục Thanh biến mất hoàn toàn. Y ủ rũ đứng dậy, cúi đầu đi ra ngoài.
Cảm xúc biến hóa của Nguyễn Mục Thanh khiến Tiêu Lân hoang mang không thôi, thấy y đi ra ngoài, cũng không biết y muốn làm cái gì, chỉ đành tiếp tục cảnh giác mà nhìn chằm chằm theo hướng y đi.
Không lâu lắm, Nguyễn Mục Thanh đã quay trở vào, trên tay còn dính bùn đất bẩn hề hề, còn có một con giun đang uốn éo kịch liệt.
Nguyễn Mục Thanh là đi ra ngoài là để tìm giun. Tiểu hài tử trong thôn toàn dùng giun làm mồi câu cá, cho nên y cảm thấy thức ăn của cá là con giun.
Y đem con giun véo thành từng đoạn ngắn, ném vào trong bồn gỗ: “Ăn đi, ta không giết ngươi, chờ đến khi tuyết ngừng, ta liền mang ngươi thả lại về trong hồ nước.” Dứt lời cũng không thèm nhìn tới con cá, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Lân nhìn thi thể con giun chậm rãi rơi xuống trước mắt, toàn thân cá đều cảm thân không tốt. Từ khi bắt đầu tu luyện tới nay, gần một ngàn năm hắn đã không còn ăn qua thứ thức ăn ghê tởm như vậy, huống chi, đối với thức ăn, hắn yêu cầu rất cao, cho nên cái thứ kinh khủng như thế này hắn sẽ không ăn qua. Cho dù ngẫu nhiên muốn đổi chút khẩu vị, cũng chỉ là tìm những thứ đại loại như tôm tép trong suối.
Hắn xoay người, dùng đuôi quét xác giun cách xa chính mình ra một chút.
Ai muốn ăn cái này, vừa nhìn liền thấy ghê tởm. Tiêu Lân phun bong bóng oán giận.
Hắn có chút không hiểu kịp duy nghĩ của Nguyễn Mục Thanh, nhưng ít ra trước mắt bản thân vẫn an toàn, vậy là tốt rồi. Dù sao chỉ cần qua vài ngày, pháp lực của hắn sẽ khôi phục, tuy rằng muốn trở lại lợi hại như trước thì cần một đoạn thời gian, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tự bảo vệ mình. Chờ đến khi có thể hóa hình lần nữa, hắn nhất định phải rời xa địa phương có nhân loại. Tuy rằng có nhiều chuyện bọn họ làm cũng không tệ, nhưng nhân loại thật là đáng sợ.
Bọn họ thế nhưng ăn cá! Thật dã man!
Nguyễn Mục Thanh cũng không biết Tiêu Lân nghĩ y độc ác, mỗi ngày y đều đến xem Tiêu Lân, còn mang cho hắn ít giun, tuy rằng thức ăn trong bồn gỗ không hề vơi đi chứng tỏ Tiêu Lan không thích ăn cái này, nhưng y vẫn cố chấp mà làm theo suy nghĩ của mình.
Hai ngày đầu tiên, mỗi lần thấy Nguyễn Mục Thanh đi vào, Tiêu Lân đều sẽ bày ra bộ dáng phòng bị, sau lại phát hiện ra Nguyễn Mục Thanh chỉ là ngồi xổm xuống bên cạnh, cầm giun vứt vào trong nước, còn lại đều không có làm gì khác, nhiều lắm cũng chỉ ngồi ngốc một hồi cùng hắn.
Liên tiếp mấy ngày, nội tâm Nguyễn Mục Thanh đều là phân vân, y nghĩ không màng tất cả trực tiếp đem con cá đi làm thịt, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó lại không thể nào xuống tay được.
Tâm tình mâu thuẫn cộng thêm lo lắng cho mẫu thân, làm y càng trở nên tiều tụy, thân hình cũng gầy đi một vòng.
Ngày thứ năm sau khi nhặt cá vàng về, Nguyễn Mục Thanh lại cầm dao xắt rau tới hậu viện.
Ngồi xổm trước bồn gỗ, nhìn cá vàng lập tức bày ra dáng vẻ phòng bị, y vươn tay sờ sờ thân cá. Lần này cá vàng cũng không có né tránh tay y.
“Ngươi nói xem ta phải làm sao bây giờ? Ta chỉ muốn hầm cho mẫu thân một chén canh có chút thịt a. Đã thật nhiều năm, nàng cũng chưa có được ăn thịt.” Thanh âm y thực nhẹ, nói cho cá vàng nghe lại giống như tự nói với chính mình.
Tiêu Lân tất nhiên là không có để ý đến y, hắn chỉ lén lút bơi dịch về phía sau.
Nguyễn Mục Thanh nhìn động tác mà cá vàng tự cho cho là bí mật, nội tâm càng trở nên rối rắm.
Hít sâu một hơi, Nguyễn Mục Thanh nhẹ nhàng nói: “Ngày mai chắc tuyết đã tan, ta đưa ngươi trở về.”
Dừng một chút, y nói tiếp: “Chỉ là, ngươi đừng để ta bắt được ngươi lần nữa, bằng không, ta thực sự sẽ đem ngươi đi hầm canh.” Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Tiêu Lân nhìn phòng bếp đã không còn bóng người, suy tư.
Ngày kế, Nguyễn Mục Thanh đi vào hậu viện, phát hiện bồn gỗ đã không còn thân ảnh cá chép vàng. Y ngốc lăng chừng nửa khắc, mới bắt đầu tìm kiếm khắp phòng, mọi góc hách đều nhìn qua nhưng vẫn không thấy một chút dấu vết của con cá.
Cá chép vàng cứ như vậy biến mất.
Nguyễn Mục Thanh không nghĩ ra nguyên nhân cá vàng biết mất, cũng không biết đi nơi nào để tìm nó trở về. Lại càng không có ai để hỏi, đành nghẹn ở trong lòng.
Y đem nước trong bồn đổ đi, thay nước mới, sau đó lại đem bồn về đặt ở vị trí cũ.
Y không biết vì sao lại muốn làm như vậy, chỉ là cảm thấy cá vàng có linh tính, là con cá đặc biệt.
Kỳ thật y đây là chờ mong may mắn, mong rằng cá vàng sẽ trở về.
Sáng sớm ngày hôm sau y lại đến hậu viện nhìn thử, trong bồn gỗ trống rỗng, cái gì cũng không có.
Xem ra nó sẽ không trở lại nữa. Trong lòng Nguyễn Mục Thanh có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại bị y xem nhẹ mà bỏ qua.
Buổi sáng ngày thứ ba, y vẫn như cũ mà đi tới hậu viện nhìn thử.
Đẩy cửa viện môn ra, ánh mắt nhìn tới bồn gỗ, bước chân y chợt dừng lại.
Bồn gỗ vẫn như cũ không có thân ảnh con cá vàng, nhưng bên trong lại nhiều thêm phân nửa bồn toàn là tôm tép đang nhảy, cùng vài thứ nhìn giống như tôm sống dưới nước.
Không biết vì sao, Nguyễn Mục Thanh có loại cảm giác như nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng có chút phỏng đoán, lại không dám xác nhận.
Y đi vào bên trong, nhìn những vật nhỏ đang thi nhau nhảy tán loạn, chậm rãi nâng tay che đi đôi mắt của chính mình, bả vai hơi run rẩy, cũng không biết y đây là đang khóc hay đang cười.
Tuy rằng mớ tôm tép này không biết từ đâu chui ra, nhưng tốt xấu gì cũng là thức ăn mặn, đủ cho y nấu một nồi canh cho mẫu thân.
Thời gian sau đó, lâu lâu trong bồn gỗ lại xuất hiện một ít đồ vật. Có khi là tôm tép, có khi là cua, có lớn có bé, thậm chí có cả những vật hỗn tạp không thể ăn, sống sâu bên dưới nước. Cho dù là thứ gì Nguyễn Mục Thanh cũng không cự tuyệt, đem những thứ có thể ăn đều nấu cho mẫu thân và mình làm thức ăn. Chỉ là mỗi lần lấy đồ vật từ trong bồn gỗ ra, Nguyễn Mục Thanh đều sẽ thay một bồn nước mới là, sau đó mới đặt về vị trí cũ.