Sự căng thẳng của buổi tiệc kết thúc, chẳng có câu trả lời nào thoả đáng cho mai sau.
Đều là những chuyện vô lí hoang đường cực độ của hoàng đế.
Nàng theo phụ thân, phụ mẫu trở về phủ tướng quân, nếu như ở đây thêm chắc chắc sẽ bị ép chết bởi những chuyện khủng khiếp như này.
Trước khi trở về, bọ họ có cuộc gặp mặt từ phía hoàng gia đưa tiễn trở về phủ.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu ra đưa tiễn, có cả ba vị hoàng tử cũng có mặt.
“Đại tẩu à, muội nhất định phải gả cho hoàng huynh nhé. Ta thật sự rất yêu thích muội.”
Sắc mặt nàng đông cứng, cố gắng mỉm cười tự nhiên, gật gù vài cái.
Hoàng thái tử hôn lên tay nàng, cuối đầu trước nàng như một sự kính trọng.
Chỉ duy nhất có Cố Vị Dịch, hắn vẫn đứng đó, ngắm nhìn nàng mà bất động.
“Vị Dịch, mau chào tạm biệt tướng quân đi. Để bọn họ sớm trở về lại phủ.”
Nghe lời nói của hòng hậu nhưng hắn vẫn đứng đó, trơ mắt tiếc nuối không thể tả được.
Khúc Tiểu Đàn hiểu hắn, hắn muốn nói chuyện riêng với nàng.
“Phụ thân, phụ mẫu. Hai người lên xe ngựa trước đợi nữ nhi, tam hoàng tử hẳn là có chuyện muốn nói với con.”
Tướng quân cùng vợ mình gật đầu, trả lại không gian riêng cho cả hai.
Bên này hoàng đế cùng hoàng hậu đã đi vài phút trước rồi. Bây giờ chỉ có hai vị hoàng tử vẫn đứng ở đó, nàng đưa mắt nhìn cả hai, mỉm cười nhạt. Giây sau được thấy một người thái giám đang tìm cả hai cho buổi học kiếm thuật. Cuối cùng không gian bây giờ chỉ còn lại hắn và nàng.
“Được rồi Vị Dịch, chỉ còn là hai ta, ngươi có chuyện gì muốn nói?”
Hắn nói: “ Tiểu Đàn, có thể đừng đồng ý với phụ hoàng không? Tại sao nàng lại phải gả cho hoàng huynh? Rõ ràng ta mới là người có hôn ước với nàng!”
Hắn kiềm chế sự run rẩy trong người, nói trong sự cầu xin.
Cũng đúng, trước giờ cũng chỉ có nàng quan tâm đến hắn.
“Nếu ta không đồng ý. Nếu hoàng thượng ban lệnh xuống thì sao? Lệnh vua là lệnh trời. Trái lệnh của vua ban trời đất bất dung.”
Lệnh vua là ý trời, không thể cãi.
Hắn quỳ rạp xuống, nước mắt chảy tí tách trên mặt đất khô cằn. Cuối cùng cuối xuống hôn lên chân nàng.
Mặc dù cố gắng lùi người về phía sau nhưng vẫn không di chuyển được, nàng có chút sợ hãi và hoang mang.
Hành động này thật quá biến thái.
Hắn đứng lên, âu yếm nhìn nàng.
Khúc Tiểu Đàn vì quá hoảng sợ cũng vội lên xe ngựa, 4 bánh xe bắt đầu di chuyển, rồi từ từ khuất dần.
Cố Vị Dịch đứng nhìn mãi, rất lâu sau mọi thứ đều trở lại như ban đầu, hắn cũng buộc phải trở về cung Đinh, đó chính là nơi hắn sống, nơi có khu vườn mà nàng từng ngủ quên ở đó, là nơi từng có hơi ấm và mùi thơm của nàng ở đó.
Thật nhớ mong.
Mới đó mà nàng lại rời xa, lại bắt đầu trở về với khung cảnh lạnh lẽo tối tăm đó, hơi ấm của nàng thật khó quên. Mùi hương của nàng làm hắn phát điên.
Cho hắn tất cả mọi sự yêu thương, cuối cùng lại muốn vứt bỏ hắn?
Lẽ nào nàng muốn làm hậu?
Có lẽ là không phải như vậy? Tín ngưỡng của hắn chính là nàng, nếu muốn, hiện giờ hắn có thể giết vua cướp ngôi. Xoá sổ triều đại của vị vua thứ XVII này, để cho đời đời ghi nhận sự nhục nhã của ông ta.
Nhưng không, hắn không thể. Nàng sợ, hắn vẫn nhớ ánh mắt sợ hãi lúc đó của nàng khi nhìn thấy hắn.
Mặc dù đã cố tỏ ra là một đứa trẻ đáng thương, bao lời nói, bao nhiêu sự van xin cũng không lay chuyển được ánh mắt sợ hãi đó.
Khúc Tiểu Đàn, chờ ta.
Sẽ không phải để nàng đợi lâu nữa đâu. Sẽ không lâu nữa chúng ta sẽ gặp nhau, với cương vị là một thân phận cao quý hơn để gặp nàng, Tiểu Đàn.
Tín ngưỡng duy nhất của ta chính là nàng. Sẽ không bị lay động bởi một thứ gì khác.
Ta vẫn nhớ những lời nói lúc đó của nàng.
Từng tất da tất thịt, xương và máu đỏ chảy trong cơ thể ta đều là do nàng rũ lòng thương mà ban tặng, tình yêu của ta cũng là do nàng dạy cho. Tất cả những gì của ta đều là một tay nàng ban tặng. Là nàng rũ lòng thương xót ban cho ta.
Vào giây phút ở chánh điện của hoàng cung, sau một cơn co giật mạnh ở tim, ta đã thấy lại được nàng - tín ngưỡng của ta. Những lời nói hoang đường của ông ta thật chướng tai. Làm sao ta có thể ngoan ngoãn dâng nàng lên bằng hai tay cho hoàng huynh?
Quá khứ ta có lỗi lầm với nàng, trời đất khó dung thứ. Nhưng ta đã và đang phải trả giá, nàng đang dần trốn tránh ta rồi biến mất khỏi vòng tay của ta.
Đưa nàng lên làm hoàng hậu. Chắc chắn rồi! Xem nàng như là thần linh, tín ngưỡng của vị vua thứ XVIII, tất nhiên. Mạng sống của ta!
Hôn lên chân nàng, một kiếp đi cùng ta