Buổi lễ đã được nàng tạm dừng lại, như kế hoạch ban đầu. Khúc Tiểu Đàn vẫn quyết định trở về phòng mình để bỏ trốn.
A Nha cũng đã chuẩn bị sẵn đồ và đang đợi nàng ở Ngạn Viên rồi, bây giờ cũng chỉ cần thay bộ y phục hỉ này ra là được.
Sau một hồi loay hoay mãi thì nàng cũng đã thay xong cho mình một bộ y phục khá cũ kĩ, nhưng được làm bằng chất liệu vải lụa.
Bây giờ chỉ cần đánh lừa lính canh thì đã có thể bảo đi rồi.
Khúc Tiểu Đàn đi lại chỗ cánh cửa, gõ nhẹ vào vài cái
Bên ngoài liền lập tức truyền đến tiếng nói:
“Hoàng Hậu, ngài có gì dặn dò ạ?”
Trong đây Khúc Tiểu Đàn giả vờ ho nhẹ vài cái: “Ta cần một chút nước ấm để rửa rồi trang điểm lại. Ngươi đi lấy giúp ta nhé?”
Tên đó liền lấp tức vâng lời đi ngay.
Nàng áp tai vào cánh cửa, xác nhận hắn đã đi mới tiếp tục lên tiếng nói với tên lính canh còn lại: “Ta có một chút đói nữa, đi đến Thuyền viện lấy ít nước canh gà cho ta nhé.”
Tên lính canh đó có vẻ nghi hoặc, cứ ậm ừ mãi không chịu rời đi.
“Ta mà đói đến ngất thì ngươi làm sao ăn nói với bệ hạ?”
Nghe đến hai chữ bệ hạ, tên đó liền lập tức sợ hãi mà đồng ý đi ngay.
Tiếng bước chân xa dần, Khúc Tiểu Đàn mới hé cửa mở ra, nhẹ nhàng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Cũng may khi nãy chỉ có hai tên lính canh đi theo sát nàng, những tên còn lại đều canh ở những nơi khác.
Tiếng nhạc hào du dương nghe rất vui tai, sẽ chẳng ai để ý đến nàng đâu.
Khúc Tiểu Đàn đi nhanh đến Ngạn Viên, quả thật A Nha đã đợi sẵn ở đó.
“A Nha, A Nha.”
Nàng nhỏ tiếng gọi A Nha.
Chỉ sợ xung quanh đây có người canh gác.
“Tiểu thư.”
A Nha chạy thẳng lại chỗ nàng, A Nha cũng đã ngụy trang kĩ càng rồi.
Nàng che trên mặt một miếng vải màu nâu cũ sờn, còn bôi trên mặt một ít phấn đen để che lại gương mặt trắng trẻo của mình.
“Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
A Nha gật đầu đi theo nàng, trên người còn xách theo một cái túi màu đen khá to.
Đây chính là vài bộ đồ của A Nha và Khúc Tiểu Đàn.
Trong người nàng bây giờ cũng không có nhiều tiền, nhưng có thể sinh sống đến một tháng.
Nằm ngoài kế hoạch một chút, ngay chỗ ra vào của Ngạn Viên nối ra một cánh dồng nhỏ dẫn đến một vùng nông thôn thì lại có một tên lính canh đang đi qua chỗ đó.
A Nha phải ra tay lần này.
Khúc Tiểu Đàn cùng túi đồ núp vào một bụi cây hoa giấy ở góc tường quan sát.
A Nha đi lại chỗ tên lính canh đó, gương mặt mỉm cười như gặp được ân nhân: “May quá, cuối cùng cũng thấy được ngươi. Tên lính canh ở phòng của Hoàng Hậu đột nhiên bị đau bụng nên đang nhờ ngươi đến đó canh giúp hắn ta đó.”
Mặc dù có chút không tin, nhưng hắn buộc phải nghe theo.
“Được được, thần đến đó ngay.”
Tên lính canh dễ lừa đó liền nhanh chóng chạy đi.
Đến lúc này Khúc Tiểu Đàn đi ra, tán thưởng cho sự thông minh này.
“A Nha, em thật giỏi, không hổ danh là tỉ muộ từ nhỏ của ta. Đi, chúng ta đi nhanh thôi.”
Thuận theo đó, cả hai cùng nhau thuận lợi đi qua một cánh đồng nhỏ.
Bên này hình như Cố Vị Dịch cũng đã phát hiện ra một cái gì đó.
Hắn nhanh chóng chạy lại phòng của nàng, nhìn thấy một bát canh đã nguội cùng một chậu tương lạnh tanh đặt trước cửa, còn ba tên lính thì đã ngất, chỉ thấy cánh cửa phòng được mở hé ra ngoài.
Cố Vị Dịch lại gần hơn, đi qua ba tên lính canh xông thẳng vào phòng, y phục hỉ màu đỏ của nàng được đặt trên giường, đôi giày đỏ được làm bằng vải kia cũng để dưới sàn lạnh, trang sức làm bằng đá hồng ngọc cũng để lại trên bàn trang điểm không xót một thứ nào.
Xung quanh còn nghe thoang thoảng mùi *Cổ Dực.
Cố Vị Dịch gần như đã phát hiện ra một cái gì đó, hắn đi sang phòng kế bên. Y phục của nàng không bị biến mất, nhưng đó chỉ là những bộ được làm bằng loại vải tơ tầm và vải lạu mới tinh và đắt đỏ. Còn những bộ đơn giản nàng thích mặc mọi ngày hầu như đã biến mất gần hết.
Ngoài ngày một tốp người đã chạy theo hắn đến chỗ ở của Khúc Tiểu Đàn.
Một vị thái giám chạy vào, gấp gáp nói:
“Bệ hạ, ngài gấp gáp như vậy làm lão nô chạy theo muốn hụt hơi đó bệ hạ.”
Nhìn thấy sắc mặt của Cố Vị Dịch rất dọa người, hơi lạnh từ đâu truyền đến xunh quanh, vị thái giám đó run rẩy hỏi:
“Bệ hạ, có… có chuyện gì vậy ạ…”
Gương mặt hắn nổi giông bão, gân xanh nổi trên trán, hai tay nắm thành quyền, miệng rít lên những hơi lạnh toát:
“Hoàng Hậu, Hoàng Hậu bỏ trốn rồi. Mau, mau cho người đi tìm. Phong tỏ lại hết ngóc ngách cho ta!”
Lúc hắn phát hiện ra cũng là lúc nàng đã đặt chân sang một vùng nông thôn thứ hai rồi.
* Cổ Dực là một loại thuốc mê nặng. Có thể bất tỉnh đến 12 giờ liên túc nếu sử dụng nhiều.