Người dịch: Thy Thy
Beta: Thanh
Học kì này chả bình yên tí nào, mới bắt đầu đã không tốt. Cũng không biết có phải ngày càng tốt rồi, muốn xui thì xui cả đám, muốn bỏ đi cả đám bỏ đi, có thể coi là ứng với câu nạn huynh nạn đệ rồi.
“Bốp” một tiếng, không lớn lắm. Nhưng vừa qua 11 giờ, trong căn tin mới mở cửa chưa đông người, cũng đủ để gây chú ý rồi.
Mạc Mặc ngồi trên lầu ba của căn tin ăn rau xào nghiên đầu nhìn ra đại sảnh: “Sao lại là bạt tai a? Làm như phim ngôn tình lúc tám giờ vậy.” Cậu quay đầu cười với Đường Văn Minh, cười tới cái mặt như khỉ tinh vậy, “Ban đầu hệ hoa không có cho anh một bạt tai?”
Đường Văn Minh lườm hắn, lại nhìn xuống lầu. Người đánh đã đi rồi,người bị đánh lại nhìn theo hướng người rời khỏi mà ngẩn ra.
“Mạnh Kha!” Đường Văn Minh kêu anh một tiếng huơ huơ tay.
“Ê, anh đừng có làm bộ mặt đưa đám nữa!” Mạc Mặc đẩy đẩy Duẫn Húc ngồi bên cạnh, “lúc Tiểu Xuyên đá anh không động thủ, chắc anh cũng mạnh hơn Mạnh Kha.”
Nói rồi, cái người xui xẻo hơn đã bước tới. Trên mặt ẩn hiện năm dấu tay.
Đường Văn Minh không nói gì, chỉ là vỗ vỗ vai anh ta, coi như an ủi.
Mạnh Kha miễn cưỡng cong khóe môi, coi như là cười một cái.
“Được rồi được rồi, đừng cảm kích nữa. Cũ không đi, mới không lại!” Mạc Mặc rất có khí thế huơ tay đầu tiên, “Bữa này tôi mời, coi như là đem vận xui của chúng ta rửa sạch sẽ!”
“Hiếm à nha, sao rộng lượng vậy?Không để dành tiền nữa?” Đường Văn Minh cười cười.
“Chúc mừng tôi đi, giờ có thể tự do huy động tiền bạc rồi.”
“Vậy tôi phải bắt đầu moi móc anh rồi.”
“Không có vấn đề!” Mạc Mặc cười rất rộng lượng.
Gọi rất nhiều món, lại uống không ít rượu. Bốn tên xui xẻo vây quanh bàn ăn, từ trưa ăn đến chiều.
Đường Văn Minh vỗ vào Mạc Mặc một cái: “Đi vệ sinh với tôi.”
Mặc đáp lời, đứng dậy, đỡ cái vị tạm thời xếp vào đội ngũ tàn tật, uốn éo bước đi.
“Đường Văn Minh cũng uống nhiều rồi? Sao bước chân có chút lung lay a.”Duẫn Húc nằm dài trên bàn nói vo vo.
Mạnh Kha không nói gì, lại rót cho mình ly bia.
“Ê,anh uống nhiều rồi a, đứng cũng đứng không vững!” Mạc Mặc dùng sức đỡ cánh tay của Đường Văn Minh.
Đường Văn Minh chỉ lo giải quyết cái vấn đề cấp bách quan trọng này, trọng lượng toàn thân đều giao cho Mạc Mặc gánh vác.
“Anh lấy đâu ra cái bàng quang lớn vậy a, xong chưa vậy?” Mạc Mặc chán nản cằn nhằn, hạ tầm mắt quét qua cơ quan của người nào đó đang lộ trong không khí.
Không ngờ màu da không có gì nổi bật của hắn, cái bộ phận đó nhìn lại có màu hồng hồng. Kích cỡ a, coi như là trên trung bình. Quen biết bấy lâu, đúng là chưa gặp mặt qua. Cũng phải, họ đều không đi phòng tắm công cộng, cũng không có nơi để công khai quan sát rồi.
“Nhìn đủ chưa?” Đường Văn Minh nghiêng đầu nhìn cậu, trên mặt như cười như không.
Khuôn mặt Mạc Mặc nóng ran lên: “Xong rồi thì đi lẹ! Ở đây thơm lắm hả?”
Đường Văn Minh cũng không nói gì, chỉnh chu lại hình tượng, liền để người ta kéo đi. Chỉ là, nụ cười ám muội trên mặt hắn, khiến Mạc Mặc toàn thân mất tự nhiên.
Lúc tính tiền, Đường Văn Minh hỏi: “Cậu trả thiệt? Hay là tôi với cậu chia đều đi.”
“Không cần không cần, tốt nhất anh nên nhân tôi hiện tại còn hào phóng mà cố gắng bóc lột tôi đi. Qua thôn này là hết tiệm rồi.” Mạc Mặc cảm kích móc ra nhân dân tệ.
Trên đường, Duẫn Húc nhớ lại rồi. Kéo tay Đường Văn Minh: “Anh phải đi kiếm phụ đạo viên một chuyến. Hôm qua thầy thể dục hỏi tôi, tôi nói anh gãy xương rồi, thầy nói kêu phụ đạo viên đưa đơn nghỉ.”
Đường Văn Minh o một tiếng, khóe mắt liếc nhìn Mạc Mặc.
Người đằng sau hình như không nghe thấy, vẫy vẫy tay với họ: “Sắp trể rồi, đi trước nha.”
Thế là, ba người còn lại tiếp tục từ từ chậm rãi bước về phía hệ lầu.
Từ sau lần cãi nhau với cậu ta trước khi đi nghỉ đông, Mạc Mặc cũng không nhắc đến Liêu Bác Viễn trước mặt mình. Cộng thêm bản thân càng không chủ động đề cập đến, con người này giống như đột nhiên từ chủ đề tán dóc của họ biến mất vậy. Đường Văn Minh cảm thấy bản thân có chút đê tiện. Một mặt không muốn cậu ta ở bên cái người tệ như vậy, mặt khác lại sợ nếu thật phải chia tay cậu ta sẽ rất đau khổ.
“Lão đại, ở lầu mấy a?” Duẫn Húc, hắn và Mạnh Kha bước vào thang máy, xoay đầu hỏi anh ta.
“Lầu 8.” Lời này là Mạnh Kha đáp.
Đường Văn Minh dựa vào vách thang máy, ho một tiếng: “thật ra các cậu không cần đi với tôi, kí tờ đơn nghỉ thôi mà.”
Duẫn Húc ha ha cười khổ: “Lão đại nói sớm a, giờ cũng vào thang máy rồi.”
“Vẫn là đi cùng đi. Phụ đạo viên hỏi han cũng dễ nói hơn. Dù sao đi nữa cũng là tôi hại anh bị thương.” Mạnh Kha nói, trên mặt viết đầy tội lỗi.
Lúc ba người họ hung hồn gõ cửa phòng làm việc của phụ đạo viên, vừa hay thấy một đôi cẩu nam nữ thì thì thầm thầm.
Khụ… khụ, đây là cảnh trong mắt Đường Văn Minh. Thật ra cũng chỉ là đồng chí phụ đạo viên và một vị giáo viên trẻ tuổi ngồi rất gần, tán dóc tán đến rồng bay phượng múa thôi mà. Mượn một câu nói của Duẫn Húc, đó chính là “nhìn hai người là biết ngay có gian tình không thể nói ra.”
Quả nhiên, Duẫn Húc không lên tiếng kéo kéo tay áo của hắn, ra hiệu.
Xem ra vị này chính là bạn gái cùng du ngoạn biển Thanh Hồ a. Đường Văn Minh đánh giá một hồi. Khoan nói mặt mũi ra sao, body như thế nào, đơn thuần cái mùi nước hoa nồng nặc đủ làm hắn đau đầu.
“Thầy Liêu có học sinh đến rồi a. Vậy tôi về trước.” Vị giáo viên nữ đó hiên ngang rời khỏi.
Sau khi cô ta đi, Liêu Bác Viễn hắng giọng, chính thức hỏi: “Các cậu có chuyện gì sao?”
Duẫn Húc nở mặt cười, thầy, chúng tôi đến lấy đơn nghỉ. Chân Đường Văn Minh gãy xương, giờ thể dục đi không được rồi. Thầy giáo bảo chúng tôi kiếm thầy lấy tờ chứng minh đơn nghỉ.
Liêu Bác Viễn o một tiếng, đối mắt sau mặt kiếng quét qua cái chân bó bột của Đường Văn Minh, vừa viết vừa theo trình tự biểu đạt sự quan tâm đối với học sinh.
Đường Văn Minh đè nén nộ khí, từ trong họng hừ một tiếng, cảm ơn thầy giáo quan tâm.
Đừng nói Mạnh Kha nữa, cả Duẫn Húc cũng kì quặc nhìn hắn. Lau mồ hôi nghĩ: Lão đại có ý kiến với phụ đạo viên?
Liêu Bác Viễn có chút lúng túng cười cười, đưa đơn nghỉ cho hắn.
Ra khỏi cửa, Đường Văn Minh càng nghĩ càng tức, Mẹ nó, một tên thư sinh bại hoại!
Vào thang máy rồi, hắn lại ra.
“Mấy cậu xuống lầu đợi tôi, tôi xuống liền.” Để lại câu nói đó, và hai người có chút mê mang trong thang máy, hắn vừa đi vừa lết quay đi.