Nguyên Sơ đứng trong bóng tối, yên lặng nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.
“Hoắc Doãn, xin lỗi, tôi không thể trở về cùng anh được.” Cách sơn động mấy chục mét, một người thanh niên chừng hai mươi tuổi nét mặt u buồn nhìn người đàn ông đang ngăn cản dị thú.
“Quý Minh, tại sao?” Người đàn ông cả người đẫm máu, cổ họng khô khốc tức giận hỏi.
“Đất nước của chúng ta đã hết hi vọng rồi.” Quý Minh đau buồn nói. “Lãng phí thời gian tìm cách cứu chữa, còn không bằng tìm con đường khác để đi.”
“Tìm con đường khác?” Hoắc Doãn dùng hết sức lực của mình, giống như một bức tường đồng vách sắt ngăn chặn trước mặt dị thú, ngăn cản nó tiến lên, “Con đường khác mà anh nói chính là phản bội đất nước của mình?”
“Tôi không có phản bội!” Quý Minh quát lớn, “Tôi chỉ lựa chọn một con đường phù hợp với mình mà thôi.”
Hoắc Doãn nhếch môi giễu cợt, vết máu đỏ tươi chảy xuống trán và khóe mắt, đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự thất vọng và đau khổ sâu sắc.
“Quý Minh, đừng nói nhảm nữa, mau đi thôi.” Một người đàn ông tóc vàng cách đó không xa lớn tiếng nói: “Cốt Thứ Hoa Đằng quá mạnh, Hoắc Doãn không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”
Quý Minh nhìn Hoắc Doãn thật sâu, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
“Quý Minh!” Thân thể Hoắc Doãn bị mấy cái dây leo đâm thủng, không trốn được, cũng không còn sức để đánh trả.
Nếu Quý Minh và những người khác ở lại cùng anh kề vai chiến đấu, thì có lẽ còn có hy vọng chiến thắng, nhưng sự phản bội của Quý Minh khiến sự hi sinh của anh không còn chút ý nghĩa nào.
“A —” Hoắc Doãn không cam lòng gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực, đạp hai chân, giống như một viên đạn có gai khắp người lao vào cái miệng lớn của Hoa Đằng.
Cái miệng lớn của Hoa Đằng nhanh chóng khép lại, dây leo điên cuồng nhảy múa chậm rãi ngừng chuyển động, lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Lúc này Nguyên Sơ bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt lấp lóe, tựa như đang chờ gì đó.
Cô đã đi theo đội ngũ này bảy ngày, cho đến tận giờ phút này, cô luôn rất khiêm tốn, không có chút cảm giác tồn tại nào.
Nguyên Sơ cũng không phải là con người chân chính, cô đến từ cõi hư vô, giữa vũ trụ Hồng Hoang, dần sinh ra ý thức của bản thân, nhìn thấy vạn vật phát triển mạch lạc, thay đổi quỹ đạo của vận mệnh. Có được năng lực mạnh mẽ như thế khiến cô trở thành một tồn tại giống như “bug”, không được Thiên Đạo chấp nhận. Vì sống sót, cô nhất định phải gom đủ sức mạnh để chống lại Thiên Đạo - thứ đó là “số mệnh”.
Trong vũ trụ có rất nhiều tiểu thế giới, mà mỗi tiểu thế giới có rất nhiều “số mệnh chi tử”. Bọn họ thường có tài năng siêu phàm trong một lĩnh vực nào đó, có thể hóa nguy thành an, tìm được đường sống trong cõi chết, bước lên đỉnh cao của cuộc đời, thành tựu sự nghiệp to lớn.
Nhưng, trong quá trình trưởng thành của “số mệnh chi tử” sẽ gặp rất nhiều trở ngại và khó khăn, chỉ khi vượt qua tất cả mới có thể đạt được viên mãn và thoát khỏi Thiên Đạo. Nếu không, số mệnh của bọn họ sẽ bị Thiên Đạo cướp đi, cuộc đời vĩnh viễn bị thao túng.
“Số mệnh chi tử” thoát khỏi Thiên Đạo sẽ có được lĩnh vực của mình, không dễ dung nạp ngoại vật. Nguyên Sơ chỉ cần tìm “số mệnh chi tử” khi họ còn chưa cường đại, thành lập liên hệ với bọn họ, cùng bọn họ trưởng thành, bảo vệ mạng sống của bọn họ, chia sẻ số mệnh với bọn họ.
Tuy nhiên, cô không thể tùy tiện ra tay giúp đỡ, bởi vì nhất cử nhất động của cô có thể gây chú ý với Thiên Đạo.
Hoắc Doãn chính là “số mệnh chi tử” mà Nguyên Sơ đã lựa chọn của thế giới này.
Anh đến từ hành tinh Lam, một tinh cầu bị khai thác quá mức, gần như sắp sụp đổ. Tinh cầu này chịu ảnh hưởng của phóng xạ, đang cận kề bờ vực diệt vong. Cho đến hơn trăm năm trước, đội thăm dò vũ trụ phát hiện một tinh cầu kỳ lạ. Tinh cầu này có ý thức của chính nó, có thể tạo ra các “sự sống” không thể tưởng tượng được. Chỉ cần đánh bại những “sự sống” này, thì có thể lấy được kỹ thuật và năng lực tương ứng, giống như nhặt vật phẩm khi giết quái trong trò chơi vậy.
Người của hành tinh Lam gọi tinh cầu này là “Hành tinh Tạo Vật”, nơi đây không chỉ có những loại thực vật đặc biệt có thể chống lại bức xạ mà còn có công nghệ sinh học rất cao cấp, có thể cải thiện rất nhiều môi trường của hành tinh Lam, khiến nó bước vào một giai đoạn phát triển mới.
Thế nhưng, bên ngoài của hành tinh Tạo Vật có một vành đai ngăn cách rất kỳ lạ, chỉ có các “vật sống” mới có thể đi qua và không thể mang theo bất cứ đồ vật gì không thuộc về hành tinh này, và trong quá trình đi qua, “vật sống” sẽ bị cải tạo một cách thụ động để nó có thể thích ứng với hoàn cảnh của hành tinh Tạo Vật, nhưng loại cải tạo này chỉ có 50% tỷ lệ thành công, sống hay chết, sàng lọc tốt hay xấu, không thể đi đường tắt, vô cùng tàn khốc.
Vì sự sống còn của hành tinh Lam, thế lực khắp nơi chọn cách ăn được cả ngã về không, định kỳ lựa chọn một nhóm người đến hành tinh Tạo Vật, thu thập thông tin, công nghệ, khoáng sản, vật liệu, động vật và thực vật để cải thiện và phát triển hành tinh Lam.
Vành đai ngăn cách là cửa ải đầu tiên, người hành tinh Lam vượt qua thành công sẽ được kích phát tiềm năng trên diện rộng, nhận được các thuộc tính năng lượng khác nhau. Tuy nhiên, thứ tiếp theo bọn họ phải đối mặt đó là vô số sinh vật kỳ lạ trên hành tinh Tạo Vật. Động vật, thực vật, ma quỷ, máy móc, nguyên tố hóa học,… tất cả đều có khả năng trở thành dị thú cường đại.
Người hành tinh Lam nếu muốn trở về cố hương thì nhất định phải lấy được không gian hạch trên người dị thú hệ không gian, chỉ cần có được không gian hạch thì có thể tự do qua lại giữa hai tinh cầu. Nhưng không gian hạch rất ít ỏi, một số người cực kỳ may mắn mới có thể tìm được trong vòng một hai năm. Cho nên, mỗi người hành tinh Lam sống sót rời khỏi hành tinh Tạo Vật đều sẽ trở thành nhân tài khiến nhiều thế lực tranh đoạt.
Hoắc Doãn đến từ Hoa Quốc, đất nước này nhiễm phóng xạ nghiêm trọng nhất, tài nguyên khô kiệt, bệnh tật, tử vong ở khắp nơi, mấy thập kỷ gần đây, tỉ lệ trẻ sơ sinh chào đời giảm xuống rất nhiều, dân số từ bảy trăm triệu giảm xuống chỉ còn bốn trăm triệu người. Đáng sợ nhất chính là, sức đề kháng của trẻ con rất kém, tỷ lệ bị nhiễm phóng xạ lên tới 80%, phần lớn đều không thể sống đến tuổi trưởng thành.
Hoa Quốc lâm vào nguy cơ diệt vong và khủng hoảng kéo dài, trong tình huống đó Hoắc Doãn trở thành một trong những người tiên phong đến hành tinh Tạo Vật. Anh bị nhiễm phóng xạ vào năm 14 tuổi, mắc bệnh nan y, bị đe dọa bởi cái chết, anh và mười mấy đứa trẻ giống như thế cùng nhau đến hành tinh Tạo Vật, tìm kiếm một cơ hội sống sót.
Lúc ấy, chỉ có bảy người thuận lợi vượt qua cải tạo, bọn họ thoát khỏi sự uy hiếp của bệnh tật, đồng thời gánh trên vai trách nhiệm nặng nề.
Thực vật trên hành tinh Tạo Vật có thể chống lại bức xạ, nhưng chỉ có một số ít có thể sinh trưởng ở hành tinh Lam, nhiệm vụ chính của nhóm Hoắc Doãn chính là thu nhập hạt giống và rễ của những thực vật này.
May mắn thay, trong số bọn họ có một người trong quá trình cải tạo đã thức tỉnh dị năng hệ thực vật, hắn là Quý Minh.
Hoắc Doãn và những bạn đồng hành khác quyết định toàn lực bảo vệ hắn, bồi dưỡng cho hắn, ưu tiên những vật phẩm có thế nâng cao năng lực cho hắn.
Ở hành tinh Tạo Vật nguy cơ bốn phía, bảy người bọn họ là hạch tâm của đội ngũ, hoặc là cùng sống, hoặc là cũng giải tán, suốt mười năm qua, từng bước gian nan, Quý Minh được bảo vệ rất tốt, hắn là “tiến hóa giả” đầu tiên trong số bọn họ thăng lên cấp 9.
Tuy nhiên, điều khiến Hoắc Doãn không nghĩ tới là, khi bọn họ lấy được không gian hạch, chuẩn bị trở về Hoa Quốc, Quý Minh lại chọn phản bội, nương nhờ vào đệ nhất cường quốc của hành tinh Lam - Đại Lệ Quốc.
Đất nước bồi dưỡng, đồng đội hy sinh, mười năm cống hiến, đều dùng để làm áo cưới cho người khác (*).
(*) Những gì đã làm không giúp ích gì được cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.
Hoắc Doãn làm sao không hận, làm sao không tức giận, làm sao không đau đớn?
Cuối cùng chuyện này sẽ trở thành bước ngoặt của “số mệnh chi tử”, nhưng trước hết, anh phải sống sót.
Cốt Thứ Hoa Đằng có năng lực tái sinh rất mạnh mẽ, theo quỹ tích bình thường, Hoắc Doãn chui vào trong cơ thể của nó, toàn lực giết chết nó, sau đó vô tình dung nhập tế bào tái sinh của nó vào trong cơ thể, chẳng những có thể khởi tử hồi sinh, mà còn thức tỉnh dị năng hệ thực vật.
Nhưng kết quả cũng không phải là tuyệt đối, xác suất dung hợp thất bại của Hoắc Doãn cũng rất lớn, nếu như Cốt Thứ Hoa Đằng không lập tức chết đi, nếu như ý chí sinh tồn của Hoắc Doãn không đủ kiên định, hoặc là đại não của anh chịu tổn thương không thể cứu chữa, những điều đó đều có thể thay đổi hướng đi trong tương lai.
Hiện tại Nguyên Sơ vẫn chưa thành lập liên hệ với Hoắc Doãn, không có cách nào cộng hưởng số mệnh với anh, và cũng không thể trực tiếp hoặc gián tiếp giúp anh, anh chỉ có thể dựa vào bản thân để sống sót.
“Oanh!” Một cái dây leo đột nhiên vung về phía Nguyên Sơ, Nguyên Sơ không hề nhúc nhích, mặc kệ dây leo lướt qua người cô, rồi đập mạnh xuống đất, khiến sỏi đá bắn tung tóe.
Nguyên Sơ không tránh không né, nhưng không có bất cứ viên đá nào rơi trúng người cô.
Cốt Thứ Hoa Đằng tựa như bị kích thích, dây leo bắt đầu múa mây điên cuồng, phát ra tiếng huýt dài chói tai, vách hang xung quanh đều bị nó đập nát.
Thân hình mảnh mai của Nguyên Sơ đứng trước mặt dị thú to như một ngọn núi này, trông vô cùng nhỏ yếu.
Một lúc sau, động tác của Cốt Thứ Hoa Đằng dần chậm lại, sau đó duỗi thẳng ra, từ trung tâm bắt đầu nứt ra từng li từng tí, cuối cùng nổ tung, hóa thành mảnh vụn rơi khắp mặt đất.
Hoắc Doãn nằm giữa những mảnh vỡ và chất lỏng màu xanh lá cây, cơ thể chồng chất vết thương khẽ run lên, giống như chịu đựng một nỗi đau rất lớn.
Khát vọng sống của anh rất mãnh liệt, đến thời khắc cuối cùng cũng không từ bỏ, anh khó khăn mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ hiện lên một tia sáng xanh nhạt.
Đó là… Nguyên hạch, nguyên hạch của Cốt Thứ Hoa Đằng!
Nguyên hạch là bản nguyên của sinh mệnh, hạch tâm của dị năng. Vật chết nhờ nguyên hạch mà phục sinh, vật sống nhờ nguyên hạch mà tiến hóa, những sinh vật này được gọi chung là “dị thú”. Tiến hóa giả đến từ hành tinh Lam như bọn họ, có thể thông qua cách hấp thu nguyên hạch để đạt được thuộc tính tương ứng, tăng lên thực lực.
Hoắc Doãn là một tiến hóa giả hệ nguyên tố, vốn không thể dung hợp nguyên hạch hệ thực vật, nhưng đang trên bờ vực tử vong, anh không cần băn khoăn nhiều như vậy.
Anh dùng sức di chuyển cánh tay, vươn về phía nguyên hạch cách đó không xa.
Rõ ràng khoảng cách chưa đến 2cm, nhưng lại như cách xa nghìn dặm.
Nhựa cây của Cốt Thứ Hoa Đằng không ngừng thấm vào cơ thể của anh, vừa ăn mòn vừa chữa trị thân thể của anh, quá trình phân tách và tái tổ chức lại cơ thể khiến anh thống khổ, ý thức dần trở nên mơ màng.
Ngay lúc anh đang cố hết sức bắt lấy cơ hội duy nhất kia, một bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hắn, nhặt lấy nguyên hạch.
Đồng tử của Hoắc Doãn hơi co lại, ngón tay yếu ớt rũ xuống, anh thậm chí không có sức lực ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay kia là ai, chỉ cảm thấy trong lòng dâng một trận ớn lạnh, một loại cảm xúc nhàn nhạt mang tên tuyệt vọng dần dâng lên.
Kết thúc rồi ư?
Hoắc Doãn mệt mỏi chớp mắt, lại miễn cưỡng nhắm lại.
“Mở miệng ra.” Một thanh âm ôn hòa đột nhiên truyền đến bên tai, dường như có thứ gì đó chạm lên môi.
Hoắc Doãn theo bản năng mà mở miệng ra, một cảm giác mát lạnh lướt qua kẽ răng, theo động tác nuốt xuống, dọc theo cổ họng tiến vào dạ dày.
Trong mắt anh lập tức hiện lên một tia sáng, sau đó không chống đỡ nổi nữa, lâm vào hôn mê.
Nguyên Sơ nắm lấy cổ áo của Hoắc Doãn kéo vào sâu trong hang động. Nơi đây tràn ngập khí tức của Cốt Thứ Hoa Đằng, dị thú bình thường sẽ không dám đến gần, rất thích hợp làm nơi nghỉ ngơi tạm thời.
Sau khi Hoắc Doãn vượt qua nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng, ánh sáng số mệnh trên người anh sáng lên rất nhiều. Nhưng đáng tiếc, bọn họ vẫn chưa thành lập liên hệ, nên không có cách nào cộng hưởng số mệnh với anh.
Nguyên Sơ nhìn Hoắc Doãn nằm bất động trên mặt đất, trong mắt là tiếc nuối khi nhìn thấy thức ăn ngon nhưng lại không thể thưởng thức…
Không biết qua bao lâu, Hoắc Doãn tỉnh lại từ trong hôn mê, cảm giác đầu tiên chính là... Không có cảm giác gì cả!