Bạch Diệc Phi lập tức cảm nhận được có gì đó không ổn nên lập tức đuổi theo.
Bạch Diệc Phi biết mình trúng độc rồi. Thông thường, độc dược không có tác dụng quá lớn với cao thủ nhưng ban nãy rõ ràng anh cảm nhận được cánh tay mình tê buốt.
Đây là thành phố Thiên Bắc, là địa bàn của anh nhưng lại có kẻ dám ra tay với anh.
Người này không đơn giản, vì vậy anh nhất định phải bắt được.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng chạy về trước, dẫn đến mọi người phía sau đều hô lên kinh ngạc.
“Wao! Tốc độ của anh ta nhanh thật!”
“Nhanh quá đi?”
“Trời ơi! Nhìn kìa, anh ta lên tầng rồi”.
…
Người đó phát hiện ra Bạch Diệc Phi đang đuổi theo mình nên vung tay ra sau rắc bột màu trắng.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng né được rồi đuổi theo hướng khác.
Hai người rất nhanh đã đến một tòa nhà chưa hoàn thành. Sau khi vào trong thì người đó không thấy đâu nữa. Bạch Diệc Phi lập tức chau mày lại.
Đồng thời lúc này, anh cảm thấy tim đập nhanh, có chút khó thở. Đây rõ ràng là dấu hiệu của trúng độc.
Anh lập tức dùng ám kình đẩy độc ra, sau đó anh phát hiện ám kình toàn thân biến mất, không còn chút nào.
Trong lòng anh thầm thấy kinh ngạc rồi lại cảm thấy đau đầu, sau đó vội lấy điện thoại gọi cho Tần Hoa.
Chỉ là lúc này phía sau anh truyền lại tiếng gió xào xạc.
Bạch Diệc Phi lập tức cúi đầu né tránh, đồng thời lúc này xoay người tung quyền về người phía sau đó.
“Bụp”, người đó lập tức bay ra ngoài.
Bạch Diệc Phi thấy toàn thân khó chịu. Bởi vì ban nãy anh đẩy nhanh độc tố ra ngoài nên đầu đau ghê gớm hơn.
Điện thoại cũng không gọi đi được, một giây sau anh dần mất đi nhận thức.
…
Đợi khi anh lấy lại nhận thức thì anh phát hiện mình bị trói trên một chiếc giường đơn, trên giường có ga nhưng không có chăn, còn buộc anh không phải là dây thừng mà là xích sắt.
Căn phòng mà anh ở là một phòng nhỏ rách nát, trên cửa sổ không có kính, gió cứ thổi đến từng đợt.
Bạch Diệc Phi chớp chớp mắt, trong lòng thấy ngạc nhiên, không ngờ anh lại bị trúng chiêu ở chính địa bàn của mình.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vọng lại giọng nói: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Trong lòng Bạch Diệc Phi kinh ngạc, vội quay đầu lại nhìn.
Ở cách anh không xa có một bóng hình. Người này mặc áo dài, còn đeo mặt nạ quỷ khiến người khác không nhìn ra đó là nam hay nữ.
Còn về giọng của người đó rõ ràng đã được xử lý bởi máy biến âm nên đó không phải là giọng thật của người đó.
Người đó nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi, nói với giọng khinh bỉ: “Hay là cậu đoán xem, ai muốn lấy mạng cậu”.
Bạch Diệc Phi khẽ nhúc nhích nhưng phát hiện toàn thân không còn chút sức lực, còn ám kình cũng không dùng được. Anh còn bị xích sắt buộc chặt nên không cởi ra được.
Hiện giờ anh như cá nằm trên thớt cứ mặc người khác chém giết.
Bạch Diệc Phi không phải sợ mà là có chút kinh ngạc. Dù sao thì độc tố đối với anh cũng không có tác dụng gì.
Anh nhìn người đó rồi hỏi: “Cô là ai?”
Mặt nạ quỷ cười nói: “Chắc chắn cậu không biết được ai muốn lấy mạng mình?”
Bạch Diệc Phi chau mày hỏi: “Rốt cuộc là ai? Nam hay nữ?”
Mặt nạ quỷ có vẻ tức giận, hừ lạnh một tiếng nói: “Đến lúc này mà vẫn còn hống hách nhỉ?”
Cuộc nói chuyện của hai người không hợp nên Bạch Diệc Phi không đáp lại bất cứ câu hỏi nào của mặt nạ quỷ nên cô ta tức giận.
Bạch Diệc Phi đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu cô muốn giết thì giết, sao phải đợi lúc tôi tỉnh rồi bắt tôi đoán làm gì?”
“Lẽ nào cô còn hy vọng tôi cho cô nhiều tiền để cô quay lại giết người đã thuê cô?”
Những lời này khiến mặt nạ quỷ ngây người ra.
Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Vì vậy, mục đích thật sự của cô là muốn nói điều kiện với tôi chứ không phải là giết tôi”.
Mặt nạ quỷ lại giật mình, hơn nữa còn vội kéo tóc của mình.
Hành động này khiến Bạch Diệc Phi rất bất ngờ, sao lại giống dáng vẻ của kẻ điên vậy.
Một lát sau, mặt nạ quỷ đột nhiên hét lớn một tiếng: “Cậu đừng tự coi mình là đúng, tôi chính là người đến lấy mạng cậu đấy”.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Không! Không phải”.
Mặt nạ quỷ lại giật giật tóc, dường như sau một phen dày vò, cuối cùng cũng thỏa hiệp nói: “Được rồi, được rồi. Quả thực không phải là tôi đến lấy mạng cậu, thật ra chỉ là có người nhờ tôi đến hãm cậu lại thôi”.
Bạch Diệc Phi ngây người ra hỏi: “Vậy là ý gì?”
Mặt nạ quỷ nghe thấy vậy thì gật đầu, nói với giọng chắc chắn: “Đúng là tôi được người ta nhờ giữ cậu ở đây hai ngày”.
“Hai ngày?”, Bạch Diệc Phi sắc mặt biến đổi.
Mặt nạ quỷ, cười nói: “Đúng vậy! Hai ngày”.
“Hai ngày sau, sau khi Lưu Hiểu Anh gả cho người đàn ông khác và cùng người ta ‘điên đảo’ trên giường tân hôn thì lúc đó tôi sẽ thả cậu”.
Câu nói này cứ như ngọn lửa thiêu đốt Bạch Diệc Phi.
Hai mắt anh tràn đầy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Bây giờ tốt nhất hãy thả tôi ra, nếu không thì…”.
“Cậu có thể làm gì?”, mặt nạ quỷ không sợ chút nào, nói: “Lẽ nào cậu còn định đi cướp hôn sao?”
“Nhưng Lưu Hiểu Anh đâu có để ý đến cậu, bố mẹ cô ta cũng không chấp nhận cậu. Vậy thì cậu còn mặt mũi gì đến tìm người ta và cướp hôn?”
Sắc mặt Bạch Diệc Phi biến đổi, mắt cũng sụp xuống.
Đúng thế! Anh đâu còn mặt mũi nào?
Anh làm gì có tư cách?
Mặt nạ quỷ nhìn thấy vậy thì không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Vì vậy, cậu hãy ngoan ngoãn ở đây hai ngày đi”.
“Dù sao thì cô ta cũng không liên quan gì đến cậu. Kể cả có thả cậu ra thì cậu có thể làm gì? Chi bằng một mình ở lại đây đi”.
“Hơn nữa Lưu Hiểu Anh cũng đi theo cậu một thời gian rồi nhưng vậy thì đã sao? Đó đã là chuyện quá khứ rồi”.
“Còn về việc cô ta không thể sinh đẻ được cũng là chuyện của cô ta, không liên quan gì đến cậu cả”.
“Nói gì thì cô ta cũng là người đẹp, kể cả không thể sinh con cho Phan Bộ Đình nhưng cũng đủ để chơi bời được. Cùng lắm là chơi xong rồi bị vứt bỏ thôi”.
“Phan Bộ Đình khác cậu! Mặc dù hắn ta cũng có mối quan hệ với rất nhiều người con gái khác nhưng hắn ta chưa kết hôn, chưa có vợ con đàng hoàng”.
“Vì vậy, cậu có tư cách gì mà tranh giành với hắn ta?”
Những lời này của mặt nạ quỷ như những chiếc kim đâm vào trong tim của Bạch Diệc Phi.
Anh không ngừng giãy dụa, cả xích sắt cũng bị anh làm lung lay nhưng không thoát ra được.
“Mẹ kiếp mau thả tôi ra!”
“Còn nói những lời này với tôi, tôi sẽ giết đấy”, Bạch Diệc Phi phẫn nộ hét với mặt nạ quỷ.
Mặt nạ quỷ nghe thấy lời này thì ho khụ khụ hai tiếng, châm biếm nói: “Tôi nghĩ mãi không ra, cô ta kết hôn thì liên quan gì đến cậu? Cậu sốt sắng làm gì?”
Bạch Diệc Phi phẫn nộ không ngừng: “Mẹ kiếp!”
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Nếu cô ấy thiếu mất sợi tóc thì tôi nhất định sẽ bóp chết cô”.
Mặt nạ quỷ nói: “Còn người phụ nữ của cậu cơ à? Cô ta có thừa nhận không?”
“Mẹ kiếp!”, Bạch Diệc Phi phẫn nộ quát.
Mặt nạ quỷ không tức giận, chỉ cười lạnh một tiếng nói: “Nếu cậu đã muốn ngăn cản thì tôi sẽ cho cậu một cơ hội”.
Sau khi nói xong, mặt nạ quỷ lấy ra một con dao nhỏ.
“Dao này muốn cắt đứt xích sắt là không thể nhưng cậu có thể ngậm ở miệng rồi mài dần dần, nói không chừng có thể mài đứt xích sắt và đến kịp hôn lễ đấy”.
“Mẹ nó chứ!”, Bạch Diệc Phi nhìn dao găm quát: “Đùa nhau à?”
Mặt nạ quỷ lập tức cười, nói: “Ôi chao! Cậu lại đoán trúng rồi”.
Bạch Diệc Phi trợn trừng mắt nhìn mặt nạ quỷ, sau đó hít sâu một hơi rồi nhắm chặt mắt lại.