Tùng Lệ Tư cũng trợn tròn hai mắt: “Hóa ra là anh ta!”
Sau đó, Tùng Thảo Tân đứng cạnh Tùng Lệ Tư cũng nói: “Đây không phải là... Bạch Diệc Phi hay sao?”
“Bạch Diệc Phi?”, Tùng Lệ Tư run rẩy nhìn bố mình một cách hoài nghi.
Anh ta là Bạch Diệc Phi?
Anh ta vậy mà lại là Bạch Diệc Phi!
“Nhưng mà... Bạch Diệc Phi không phải vừa lùn vừa béo vừa xấu sao?”
Còn Bạch Diệc Phi đang đứng trong mưa kia, không chỉ cao mà dáng người còn rất đẹp, không hề béo chút nào, thậm chí về ngoại hình, không được tính là đẹp trai nhất nhưng nhìn rất ngay thẳng, cộng thêm khí chất kia nữa, vậy thì chính là đẹp trai rồi.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đi tới cau mày nói: “Tôi chính là Bạch Diệc Phi!”
Sau khi nghe vậy, Tùng Thảo Tân ngạc nhiên hỏi: “Anh Bạch, thực lực của Bạch Diệc Phi cao như vậy, tiến bộ này có phải là nhanh quá không?”
Bạch Vân Bằng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, trên mặt không có nét tự hào mà ngược lại là vẻ nghiêm nghị.
Tùng Lệ Tư sau khi xác nhận người trong lời nói của Bạch Vân Bằng là Bạch Diệc Phi.
Người đàn ông đã giúp cô ta trên ban công lúc nãy lại còn bị cô ta mắng, cũng chính là người đã đụng vào cô ta hai lần làm cô ta khiếp sợ.
Ngoài ra, anh còn là người đàn ông mà gia tộc đã sắp xếp sẵn cho cô ta kết hôn.
...
Sau khi đám người Đạo Trưởng phát hiện ra là Bạch Diệc Phi, chỉ cần liếc nhìn nhau một cái là đã hiểu ý nhau.
Vì vậy, Đạo Trưởng, Liễu Chiêu Phong và Mạnh Kình, 3 người họ đồng thời tấn công về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi bây giờ cũng không cần thiết phải giả bộ nữa, bắt đầu thể hiện thực lực thật sự của mình.
Ngay khi ba người kia lao tới, bóng dáng Bạch Diệc Phi lóe lên rồi đột nhiên biến mất trước mặt bọn họ.
Ba người lập tức bị sock.
Ngay lúc ấy Bạch Diệc Phi đã xuất hiện sau lưng bọn họ, giơ tay đấm vào lưng Đạo Trưởng.
Đạo Trưởng vốn đã cảm giác được nguy hiểm nhưng không kịp quay đầu, chỉ có thể tăng tốc lao về phía trước.
Tuy nhiên tốc độ của ông ta không nhanh bằng Bạch Diệc Phi, cho dù Bạch Diệc Phi không đánh phía sau lưng ông ta, nhưng sức mạnh ám kình tiềm ẩn trong nắm đấm cũng truyền đến, làm ông ta lao về phía trước hai bước, nôn ra một ngụm máu.
Còn Liễu Chiêu Phong và Mạnh Kình bên cạnh ông ta nhanh chóng xoay người, đồng thời ra tay đánh về phía anh
Hai người vừa hay một trái một phải, Bạch Diệc Phi chỉ có thể giơ hay tay lên đỡ.
Nhưng đồng thời chịu một đòn từ đối phương, phải lùi lại mấy bước.
Đây là lí do tại sao anh lại gọi điện cho Tần Hoa.
Ở cấp độ của mình, anh có thể dễ dàng giết chết bất cứ ai cấp thấp hơn mình, nhưng 1 đánh 3, sẽ có chút khó khăn, hơn nữa, vẫn còn Lương Vĩ Siêu chưa động đậy gì.
Vào chính lúc này, Bạch Diệc Phi mới cảm nhận được phía sau có một luồng gió nhẹ, anh vô thức quay người, né sang một bên để tránh đi sức lực phía sau lưng.
Mà người đang tấn công anh, chính là Lương Vĩ Siêu.
Lương Vĩ Siêu tung ra liên tiếp mấy chiêu, Bạch Diệc Phi mặc dù đã vung tay gạt sang một bên, nhưng vẫn né hụt một chưởng, chưởng đó đánh thẳng vào ngực anh.
“Phụt!”
Bạch Diệc Phi lùi lại mấy bước, lại nôn ra một ngụm máu.
Những người ở trong sảnh tiệc nhìn thấy Bạch Diệc Phi bị đánh cho liên tiếp lùi lại thì cũng trở nên căng thẳng.
Phương Nhiên cũng lo lắng nắm chặt vạt áo cưới của mình.
Tùng Lệ Tư bất giác trở nên lo âu.
Tùng Thảo Tân thấy vậy thì quay lại và hỏi Bạch Vân Bằng: “Anh Bạch, chuyện này...”
Bạch Vân Bằng vẻ mặt lo lắng nói: “Tôi đã thông báo tới trưởng bối của nhà họ Bạch rồi, chỉ cần nó có thể kiên trì 10 phút, cứu viện sẽ tới”.
Lúc này Bạch Diệc Phi đã bị Lương Vĩ Siêu và những người khác vây quanh, mọi người trong sảnh tiệc đều cảm thấy Bạch Diệc Phi toi đời.
“Bốn người, người kia coi bộ xong đời rồi!”
“Ba người kia có vẻ thực lực cũng tương đương với Đạo Trưởng, Bạch Diệc Phi nhất định đánh không lại!”
“Thật là đáng tiếc...”
Lương Vĩ Siêu lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi, mỉa mai nói: “Cậu quá kiêu ngạo rồi, muốn một mình đánh với 4 người chúng tôi? Nếu như Lý Cường Đông hoặc Tần Hoa ở đây, cậu cũng không đến nỗi bị chúng tôi vây đánh đúng không?”
“Mà bây giờ, cậu tự mình tìm đến tận cửa, lại không còn giá trị lợi dụng nữa, hôm nay sẽ là ngày chết của cậu!”
Lương Vĩ Siêu sau khi nói xong, Liễu Chiêu Phong cũng cười nhạo nói: “Bạch Diệc Phi, tất cả những chuyện trước đây, hôm nay cũng nên kết thúc rồi!”
Mạnh Kình và Đạo Trưởng cũng khinh thường liếc anh, bọn họ dường như đã nhìn thấy trước số phận của Bạch Diệc Phi.
Nhưng Bạch Diệc Phi không hề lộ ra vẻ hoảng sợ nào, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Sau đó, anh lấy ra ba miếng sắt trên người ném về phía đám người.
Đạo Trưởng và những người khác nhìn anh khó hiểu.
Bạch Diệc Phi tiếp tục sờ soạng trên người mình, lấy hết những miếng sắt trên người ra.
Lương Vĩ Siêu thấy vậy thì ánh mắt sắc lạnh nhìn đồng bọn nói: “Đừng quan tâm nữa, giết hắn đi!”
Lời của cô ta vừa dứt thì Bạch Diệc Phi đã hành động trước, anh dùng lưng đâm sầm vào Lương Vĩ Siêu.
“Rầm!”
Lúc này, Đạo Trưởng và ba người kia đồng thời tấn công về phía Bạch Diệc Phi.
Mọi người trong sảnh tiệc đều nín thở.
Bạch Vân Bằng không khỏi nắm chặt tay, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Ông biết, trình độ của mình quá chênh lệch so với đám người này, ông không những không giúp được Bạch Diệc Phi và còn làm liên lụy đến anh, thế nên ngay từ đầu đã không đi lên.
Lúc này, Nhất Dương chưởng của Đạo Trưởng đã đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, mà Bạch Diệc Phi không ngoài dự liệu trực tiếp bị đánh trúng.
Thấy vậy, trong lòng Đạo Trưởng lập tức vui mừng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ông ta lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Đạo Trưởng cảm nhận được một cỗ năng lượng ám kình phát ra từ trên đỉnh đầu Bạch Diệc Phi, khi anh vừa chạm vào liền làm tan biến ám kình của ông ta.
Vì thế nên chưởng của ông ta dường như chỉ chạm nhẹ vào anh mà thôi.
Bạch Diệc Phi bởi vì chủ động tiến lên tiếp chiêu của Đạo Trưởng, Liễu Chiêu Phong và Mạnh Kình cũng không thể đánh trúng anh.
Ngay sau đó, Bạch Diệc Phi giơ cùi chỏ đánh thẳng vào ngực Đạo Trưởng.
“Bịch!”
Đạo Trưởng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Mà lúc này, Liễu Chiêu Phong và Mạnh Kình lại một lần nữa tấn công, một nắm đấm rơi xuống sau lưng Bạch Diệc Phi, một đấm rơi đánh vào vai trái anh.
Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác cũng lùi về sau vài bước, thậm chí còn tiếp tục nôn ra máu.
Anh dù phải bị thương cũng phải khiến cho Đạo Trưởng bị thương nặng hơn, khiến ông ta không thể tiếp tục chiến đấu, nhưng mà Lương Vĩ Siêu lại không hề hấn gì cả.
Tình hình không mấy khả quan đối với Bạch Diệc Phi.
Vẻ mặt của đám người Lương Vĩ Siêu còn mang theo nét cười.
Ánh mắt của những người trong sảnh tràn ngập tuyệt vọng.
Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi trông vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn cười nữa.
Anh ngồi xổm trên mặt đất, chắp những mảnh sắt trên đất lại, biến nó thành một con dao găm.
Đây chính là vũ khí anh cho người làm hai ngày trước, độ cứng của tấm sắt này còn cứng hơn những tấm trước đó.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều cảm thấy rất khó hiểu.
Liễu Chiêu Phong lạnh lùng nói: “Lại giở ngây giở ngô gì vậy? Chỉ là chết chậm vài giây mà thôi!”
Mạnh Kình trực tiếp nói: “Giết hắn ngay đi!”
Ba người đồng thời tấn công về phía Bạch Diệc Phi.
Mà lúc này, Bạch Diệc Phi đã lắp ghép xong con dao găm, anh đứng dậy nhìn về phía bọn họ, khóe miệng nhếch lên một tia cười giễu cợt.
Liễu Chiêu Phong đứng đối diện với Bạch Diệc Phi, Lương Vĩ Siêu và Mạnh Kình công kích từ phía bên cạnh.
Không ai trong số họ coi con dao găm kia ra gì.
Liễu Chiêu Phong tiến đến với một cú đấm mạnh.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt gã ta đột nhiên mở to.