Nhà họ Hồng ở đảo Lam có phải cũng là hậu duệ của Nguyệt?
Còn nữa, nếu đúng là như vậy thì phải chăng chị họ nhà bác cũng là…
Lúc này, Mạnh Lâm lại tiếp tục nói: “Còn một điểm nữa, nghe nói huyết mạch này chỉ truyền cho con trai…”.
“Hự…”, Mạnh Lâm nhìn Bạch Diệc Phi đang ngây người ra, đột nhiên chau mày nói: “Chắc họ coi trọng thân phận và tài năng của cậu, nhưng… Thực lực và huyết mạch hiện giờ của cậu dường như có chút không phù hợp…”.
Bạch Diệc Phi với vẻ mặt đờ đẫn, đáp lại một tiếng: “Vâng!”
Mạnh Lâm khoát tay, nói: “Ý của tôi là hiện giờ cậu quá yếu”.
“Gì cơ?”, Bạch Diệc Phi đơ người ra, sau đó cảm thấy mình bị coi thường nhưng không thể phản bác được, cuối cùng đành chuyển chủ đề nói: “Cá tôi nướng ngon lắm đấy”.
Mạnh Lâm hỏi luôn: “Cậu bắt đầu luyện từ khi nào?”
“Chắc là hồi hai mươi lăm tuổi, đến giờ cũng được hai ba năm”, Bạch Diệc Phi đáp.
Lời nói vừa dứt, Mạnh Lâm kinh ngạc trợn trừng hai mắt, dáng vẻ chấn động nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi có chút khó hiểu, hỏi: “Ông… Ông làm sao thế?”
Mạnh Lâm định thần lại, lắc đầu cười khổ một tiếng, nói: “Sức mạnh của cậu quả thật quá mạnh, như vậy thì tài năng thiên bẩm của cậu đủ để so với ông ta rồi”.
Bạch Diệc Phi chau mày hỏi: “Ông ta bao nhiêu tuổi rồi?”
Anh chỉ muốn biết nữ tổ tiên của nhà họ Bạch lợi hại như vậy lại đi chọc giận vào nhân vật như Nguyệt?
Mạnh Lâm lắc đầu nói: “Ừm! Nếu như ông ta vẫn còn sống thì cũng phải hơn trăm tuổi rồi”.
“Hơn trăm tuổi ư?”, Bạch Diệc Phi lập tức kinh ngạc hỏi.
Mạnh Lâm ăn nốt con cá rồi nói với Bạch Diệc Phi: “Haiz! Thời gian còn lại của tôi không nhiều nữa rồi”.
Bạch Diệc Phi lập tức ngừng lại, Mạnh Lâm khẽ thở dài nói: “Cả đời này tôi không thắng được Tử Y, xem ra chỉ đợi kiếp sau lại đấu tiếp vậy”. . Cập nhật truyện nhanh tại ( Trùm Truyện. com )
Bạch Diệc Phi vẫn kinh ngạc. Lúc đó anh và Tử Y dừng lại, nhìn dáng vẻ thảm hại của cô ta cứ nghĩ là Tử Y đã thua, ai ngờ Mạnh Lâm thua.
Mạnh Lâm nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Bạch Diệc Phi mà thở dài nói: “Tôi vẫn muốn ăn thêm cá cậu nướng, coi như trút hơi thở cuối cùng vậy…”.
“Haiz! Cả đời này, tôi học võ công tám mươi năm và đều đặt tâm tư vào đó. Tôi đã sai lầm nhiều lần, không chịu trách nhiệm với cô gái đó, cũng không giữ được con, còn có lỗi với người thân của mình…”.
“Kể cả như vậy thì tôi cũng không nhận học trò”.
“Vừa may hôm nay gặp cậu, nếu không thì không tìm được người kế nghiệp thật”.
“Nể tình cậu nướng cá cho tôi ăn, để báo đáp thì tôi sẽ tặng cậu một thứ”.
Bạch Diệc Phi ngây người ra, hỏi: “Ông… Ông muốn tặng tôi gì?”
Mạnh Lâm thấy Bạch Diệc Phi như vậy nên chớp mắt, nói: “Sao? Nhìn dáng vẻ của cậu thì không muốn ư?”
Bạch Diệc Phi thấy thế thì lập tức lắc đầu, nói: “Không phải! Tôi chỉ cảm thấy… Có chút kỳ quái”.
Đây giống như cảnh trong phim, một cao nhân ở thế giới kia trước khi rời khỏi nhân thế thì truyền công lực cho người có duyên với mình.
Mạnh Lâm nghe thấy vậy thì không khỏi bật cười, sau đó cầm túi đeo của mình, từ bên trong lấy ra một chiếc USB màu đen rồi đưa cho Bạch Diệc Phi.
“Tâm tư bao nhiêu năm của tôi đều ở bên trong này, hôm nay tặng cho cậu. Có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì phải xem năng lực lĩnh ngộ của cậu rồi”.
Bạch Diệc Phi: “…”.
Chỉ ở trong này?
Anh còn tưởng ông ta thật sự truyền thụ công lực cho mình? Không ngờ là cái USB.
“Thế này là xong sao?”, Bạch Diệc Phi ngây người ra hỏi.
Mạnh Lâm nhìn anh một cái, nói: “Sao? Chê không đủ à? Những thứ bên trong này đã nhiều lắm rồi, cậu nhóc, đừng tham lam quá”.
“Không phải không phải”, Bạch Diệc Phi vội lắc đầu nói: “Tôi cứ tưởng ông sẽ tiếp xúc cơ thể sau đó truyền công lực cho tôi”.
“Ha ha…”, Mạnh Lâm không kìm được mà cười, nói: “Cậu nói đến cái cảnh giống như trong phim chăng? Nhưng đây là hiện thực chứ đâu có thần kỳ như vậy?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cuối cùng cũng định thần lại, lập tức cảm thấy có chút ngượng ngùng rồi cũng mỉm cười.
Chỉ có điều, anh vừa cười xong thì Mạnh Lâm ở trước mặt đã ngã xuống bãi cát.
Bạch Diệc Phi ngây người ra, lập tức giơ tay ra đặt trên mũi ông ta, không còn hơi thở nữa.
Á? Chết luôn rồi sao?
Bạch Diệc Phi ngây người ra, cứ ngồi như vậy nhìn Mạnh Lâm.
Có lẽ đã qua một lúc lâu, giọng nói của Tử Y vang lên: “Chôn đi! Hoặc ném xuống biển cũng được”.
Bạch Diệc Phi quay đầu lại thì phát hiện Tử Y đã đứng sau lưng anh. Cũng không biết là cô ta đến từ lúc nào, hơn nữa quần áo của cô ta cũng thay sang bộ khác.
“Sư phụ, ông ta…”, Bạch Diệc Phi có chút đáng tiếc: “Ông ta chết thế sao?”
Tử Y đáp: “Ông ta chết không tốt sao? Ông ta là người của Nam Môn, hiện giờ chẳng phải các cậu đang đối đầu với Nam Môn sao? Lập tức khai chiến rồi”.
Bạch Diệc Phi do dự một lát mới nói: “Dù sao, con cũng cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì con dường như không có ý nghĩ muốn giết ông ta”.
Tử Y vuốt cằm, hỏi: “Vì ông ta không giống người Nam Môn hay vì thứ cuối cùng mà ông ta cho cậu?”
Điều này khiến Bạch Diệc Phi lập tức cảnh giác, anh đứng dậy đưa USB trong tay đưa cho Tử Y, nói: “Sư phụ, có sư phụ là đủ rồi, không cần đến thứ này nữa”.
Tử Y cười, lắc đầu, không nhận mà nói: “Cậu cứ cầm lấy đi, thứ này của cậu nên không cần đưa tôi”.
Thấy vậy, Bạch Diệc Phi cũng không nói nhiều liền thu lại.
Mặc dù Mạnh Lâm là người Nam Môn, hơn nữa là thủ lĩnh xâm lược hai mươi năm trước nhưng Bạch Diệc Phi không hề có ý thù địch với ông ta.
Hơn nữa, người đã chết rồi cũng không cần phải ném xác ông ta trên biển như này. Vì vậy Bạch Diệc Phi nhìn Tử Y rồi nói: “Vậy con chôn ông ta nha?”
Tử Y không gật đầu cũng không lắc đầu mà xoay người rời đi. Bạch Diệc Phi thấy thế thì chớp chớp mắt, sau đó xoay người rồi lặng lẽ chuẩn bị đào hố chôn Mạnh Lâm.
…
Nhìn từ tình hình trước mắt, Tử Y đã giải quyết Mạnh Lâm, nguy cơ phía cô ta cũng được hóa giải rồi.
Nhưng vì lúc Bạch Diệc Phi đến mà xe tải hết xăng nên giờ muốn quay về thì phải đi bộ về, phải mất thời gian một ngày. Cộng thêm một ngày hôm nay nữa, vậy cách một ngày nữa số ngày Vân Anh cho mình.
Sau khi Bạch Diệc Phi chôn xong Mạnh Lâm thì nói lời từ biệt Tử Y, sau đó đi về thành phố Quang Minh. Nhưng ngày này, bên ngoài thành phố Quang Minh đã xảy ra trận chiến lớn.
Trong trận chiến có vô số người chết.
Và trong đêm đó, trên con đường từ thành phố Trường Minh đi về bến tàu có một chiếc xe tải đang chạy gấp. Trên xe là hai người đàn ông trung niên.
“Mẹ kiếp, chuyện gì không biết? Tự dưng lại có chiến trận, không biết làm sao nữa?”, người đàn ông trung niên vừa lái xe vừa oán trách.
Một người đàn ông khác cũng oán trách, nói: “Đúng thế! Đúng là khó hiểu, có ai muốn chết ở đây cơ chứ?”
Người đàn ông lái xe nhìn người đàn ông hơi béo bên cạnh, sau đó hỏi: “Phải rồi, anh bắt cô ta làm gì?”
“Anh không biết à? Nghe nói cô ta có chút quan hệ với Bạch Diệc Phi, nếu như chúng ta bị phát hiện thì có thể lấy cô ta làm con tin”, người đàn ông hơi béo cười hì hì nói.
Người đàn ông lái xe có chút lo lắng nói: “Nếu như không bị phát hiện thì cô gái này phải xử lý thế nào?”
“Chẳng phải đơn giản lắm sao?”, người đàn ông hơi béo nói xong rồi cười lạnh một tiếng, làm tư thế cứa cổ.
Người đàn ông lái xe nghe thấy vậy thì khẽ chau mày, nói: “Anh Tôn! Anh nói cô ta có chút quan hệ với Bạch Diệc Phi, nếu như giết cô ta mà bị Bạch Diệc Phi phát hiện thì đến lúc đó chúng ta không có kết cục tốt đâu”.
Tên kia thấy thế thì đột nhiên quát lớn: “Vậy anh bảo phải làm như thế nào? Đã bắt được rồi, lẽ nào còn trả về?”
Nói xong, sau khi trầm ngâm một lúc, người đàn ông lái xe thở dài nói: “Không còn cách nào khác, lúc này không mạo hiểm được. Nếu như bị phát hiện sớm thì kết cục cũng như nhau”.
Rất nhanh, xe đã lái đến bờ biển, hai người xuống xe rồi đứng bên bờ biển. Sau khi nhìn thấy biển lớn cười: “Cuối cùng cũng an toàn rồi”.
Tên kia cũng cười, sau đó kéo cô gái trên xe ra. Người này chính là Lục Miêu Miêu.
Toàn thân Lục Miêu Miêu bị dây trói chặt, miệng còn bị nhét một chiếc giẻ rách.