“Kẻ không có quyền thế thì chẳng có quyền nói gì đâu. Ở trước mặt tao, mày chỉ có nước bị tao hành hạ thôi”, thuộc hạ của nhà họ Hồng nghe thấy Hồng Kỳ nói như vậy thì lập tức xông lên. Chúng cầm vũ khí trong tay xông về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thần sắc không thay đổi, cười lạnh một tiếng nói: “Chút thế lực này của nhà họ Hồng, trong mắt tao chẳng là cái méo gì cả”.
Hồng Kỳ nghe thấy vậy thì không khỏi cười lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ, nói: “Mẹ mày chứ! Đến lúc này mà vẫn còn cứng miệng nhỉ, đúng là…”.
Nhưng gã vẫn chưa nói xong thì toàn thân như chết sững. Bởi vì lúc người nhà họ Hồng xông về phía Bạch Diệc Phi thì phía sau Bạch Diệc Phi có một tấm màn lớn đột nhiên rơi xuống.
Và phía sau tấm đó toàn là xác chết. Đều là xác của nhà họ Hồng.
Lúc này, đám thuộc hạ của nhà họ Hồng đều ngây người ra, chúng đều đơ tại chỗ và không ai dám lên trước cả.
Nhưng những kẻ làm việc cho nhà họ Hồng, có kẻ nào chưa từng giết người và chưa từng nhìn thấy xác chết đâu?
Cũng đúng như vậy, chúng đều từng giết người và nhìn thấy nhiều xác chết nên không sợ nhưng đó chỉ là một hai xác thôi.
Nhưng hiện giờ trước mặt chúng là núi xác người, vì vậy ai nấy cũng đều sợ cả.
Không chỉ sợ núi xác người này mà chúng còn hoàn toàn không biết những người này chết khi nào và chết kiểu gì nữa?
Hồng Kỳ cũng đơ người ra. Gã cứ nhìn núi xác người này mà hồi lâu không định thần lại được.
Còn Lục Miêu Miêu ở bên cạnh gã sau khi nhìn thấy cảnh này thì cũng không biết nên hình dung kiểu gì.
Ban đầu khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, trong lòng cô ta rất phức tạp. Vì Bạch Diệc Phi mà nhà cô ta mới chết thảm nên cô ta rất hận anh. Nhưng dù sao thì Bạch Diệc Phi và Hồng Kỳ cũng đối đầu nhau, Hồng Kỳ lại muốn giết anh, vậy thì đến cuối cùng, kẻ thù của cô ta phải là nhà họ Hồng mới phải.
Loading...
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Bạch Diệc Phi thì cô ta lại không kìm nổi mà lo lắng, đồng thời trong lòng cũng thất vọng. Vì cô ta mong Bạch Diệc Phi có thể giết chết Hồng Kỳ để báo thù cho nhà họ Lục. Vì thế mà khi thuộc hạ của Hồng Kỳ xông lên, cô ta cũng chấp nhận số phận rồi.
Nhưng ban nãy khi nhìn thấy núi xác người thì cô ta hoàn toàn chấn động.
Sau một hồi chấn động, Lục Miêu Miêu không kìm nổi sự sợ hãi. Cô ta thấy run rẩy và cũng không biết ông chủ Bạch là người như thế nào?
Còn Bạch Diệc Phi lúc này vẫn thần sắc thản nhiên. Anh chỉ nhìn núi xác người ở sau mình, hỏi: “Không thấy quen sao?”
Hồng Kỳ lấy lại tinh thần, sau đó lắc đầu nói: “Không, không thể nào! Những người này đều đi theo cao thủ cấp hai, mày không thể giết nhiều người như vậy được, còn cả đám cao thủ cấp hai kia nữa”.
Bạch Diệc Phi nhìn gã rồi cười lạnh một tiếng.
Theo như Hồng Kỳ thấy thì một mình Bạch Diệc Phi thật sự không thể nào làm được. Nhưng những xác chết này chất đống ở đây, có gì không thể được?
“Mày nhìn đi”, Bạch Diệc Phi chỉ vào xác chết, nói.
“Nhìn cái gì?”, Hồng Kỳ ngây người nhìn lại, như tự hỏi là nhìn xác chết kia sao?
Sau đó Hồng Kỳ phát hiện ra, người này không mặc quần áo của nhà họ Hồng. Nói cách khác, hắn không phải là người nhà họ Hồng. Vậy thì hắn là thuộc hạ của Đạo Trưởng, chính là cao thủ cấp hai.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hồng Kỳ lập tức trở nên tái nhợt. Bởi vì gã không chỉ nhìn thấy một cao thủ cấp hai mà còn nhìn thấy xác của cao thủ khác. Nói cách khác, những cao thủ cấp hai của Đạo Trưởng đều chết ở đây.
Trong lòng Hồng Kỳ thấy kinh hãi, lập tức phản ứng lại rồi quát lớn: “Rút thôi”.
Trong lúc gã hét câu đó thì cửa lớn phía sau bị đóng chặt lại, phát ra âm thanh ầm ầm.
Đồng thời lúc này ở cửa xuất hiện rất nhiều người áo đen. Họ chặn hết ở cửa rồi bao vây đám người kia lại, hơn nữa trong tay ai cũng có vũ khí. Cùng với đó, phía sau Bạch Diệc Phi cũng xuất hiện rất nhiều người.
Trước tấn công sau bao vây khiến cho Hồng Kỳ và người nhà họ Hồng bị vây chặt bên trong.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng nói: “Còn bắt tao quỳ xuống dập đầu nữa không?”
Sắc mặt Hồng Kỳ trở nên khó coi nhưng cũng may trong tay gã còn Lục Miêu Miêu. Vì vậy gã nắm chặt lấy cô ta, xiết chặt cổ, nói: “Thả cho bọn tao đi, nếu không tao sẽ giết cô ta”.
Thuộc hạ của Bạch Diệc Phi định ra tay nhưng bị anh giơ tay lên ngăn lại.
Hồng Kỳ nhìn thấy nhiều người như này, có chút kinh hãi hỏi: “Mẹ kiếp, mày là ai? Ở đâu ra nhiều người vậy?”
“Tao là Bạch Diệc Phi”, Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp.
Hồng Kỳ sững người ra, lắc đầu nói: “Chưa nghe thấy bao giờ”.
Nghe thấy câu này, Diệp Hoan đột nhiên nói: “Tên Bạch Diệc Phi mà chưa nghe thấy, vậy chỉ trách mày quá mù thông tin”.
“Theo như các người thấy, liên minh doanh nghiệp là tổ chức cao cấp. Nhưng các người lại không biết rằng, bốn gia tộc lớn ở thủ đô cũng không dễ chọc vào đâu”.
“Ngoài ra, anh ta còn từng đối đầu với chủ tịch liên minh doanh nghiệp của các người đấy”.
“Vì vậy, anh ta nói các người là con chó của Đạo Trưởng là không sai đâu”.
Hồng Kỳ nghe thấy vậy thì chết sững. Gã không ngờ người mình đắc tội lại thần thông như thế.
Đảo Lam được liên minh doanh nghiệp giúp sức và ủng hộ nhưng Bạch Diệc Phi còn không sợ cả Đạo Trưởng là chủ tịch liên minh doanh nghiệp. Huống hồ gã chỉ thuộc nhà họ Hồng có địa vị ở khu số 4 Đảo Lam thôi?
Thoắt cái, gã vốn là người có quyền thế ngút trời, giờ đây lại thành con kiến trong mắt người khác.
Hồng Kỳ không phản ứng kịp, vì vậy mà thái độ của gã chưa hoàn toàn chuyển biến. Gã định nói điều kiện với Bạch Diệc Phi: “Đại cà à! Giữa chúng ta cũng không có thù hận gì quá sâu đậm. Chi bằng thế này đi, tôi thả cô ta còn anh tha cho nhà họ Hồng, anh thấy sao?”
“Sau này mà anh có chuyện gì thì cứ căn dặn, người nhà họ Hồng sẽ cố hết sức”.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại không do dự mà lắc đầu.
Hồng Kỳ thấy thế thì lập tức sốt sắng: “Mẹ kiếp, vậy mày muốn làm gì chứ? Nhất định muốn cả hai bên đều thiệt à, muốn tao giết cô ta sao?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy chỉ cười lạnh một tiếng, hỏi: “Trong những người mày giết thiếu một người như này sao?”
“Đó đều là đám tiện dân hạ đẳng”, Hồng Kỳ cảm thấy mình nói rất có lý.
Bạch Diệc Phi bị câu nói này làm cho tức chết: “Hạ đẳng ư? Vì người khác nghèo nên bị gọi là tiện dân hạ đẳng sao?”
“Mày nói mày không có thù gì sâu đậm với tao, vậy mày có thù với nhà họ Lục à?”
“Mày nói xem, những người dân kia có thù với mày sao?”
“Nếu hôm nay tao tha cho mày thì có xứng với ân tình mà Lục Viễn đối với tao không?”
“Làm sao xứng với những người dân vô tội kia”.
Câu nói cuối cùng, Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào Hồng Kỳ, lạnh lùng nói: “Thả cô ta ra, tao bảo đảm giữ lại nguyên vẹn xác của mày”.
Vừa nghe thấy câu cuối cùng, toàn thân Hồng Kỳ như sụp đổ. Ý của Bạch Diệc Phi là, bất luận gã có thả Lục Miêu Miêu ra hay không thì cuối cùng gã đều phải chết. Chỉ có điều, khác ở chỗ là chết toàn thây thôi.
Nhưng từ ‘chết’ vốn rất lạ lẫm với gã, vì trước nay gã chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải chết cả. Gã nghĩ rằng với thế lực của nhà họ Hồng thì gã sẽ sống sung sướng tiêu dao đến già.
Vì vậy, Hồng Kỳ vốn không oán hận gì Bạch Diệc Phi nhưng vài phút sau đã biến thành hận thù. Lúc này, gã ra sức ghì chặt con dao trong tay.
Lực mạnh nên sắc mặt Lục Miêu Miêu tái nhợt, miệng há ra. Cô ta muốn hít thở chút không khí nhưng lại bất lực.
Trong ánh mắt Hồng Kỳ toát ra vẻ độc ác. Gã quát lớn: “Giết phá vòng vây cho tao, nếu không sẽ phải chết ở đây đấy”.
Tất nhiên đám thuộc hạ hiểu được, vì vậy sau khi định thần lại thì lập tức cầm vũ khí xông ra cửa lớn.
Chỉ cần xông ra được thì có thể có hi vọng sống sót.
Nhưng lúc này, Sa Phi Dương nhanh chóng về trước và đến trước mặt Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ cũng không quan tâm nhiều mà ném Lục Miêu Miêu về phía Sa Phi Dương, xoay người chạy ra phía cửa.
Đám thuộc hạ nhà họ Hồng là người bình thường, nếu so với tổ chức Cuồng Sa thì căn bản không đọ nổi.
Chỉ có ba mươi người đứng ở cửa, nếu bắt họ đối phó hơn trăm người bình thường này thì cũng không có áp lực gì.
- ------------------