Phương Nhiên kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.
Phương Nhiên là một ngôi sao đang lên, lúc đi trên đường phải đeo khẩu trang và mắt kính cùng với mũ lưỡi trai, như vậy thì mới không bị người ta nhận ra.
Bạch Diệc Phi ngước mắt nhìn một lúc mới nhận ra Phương Nhiên, cũng có chút giật mình: “Là cô?”
Phương Nhiên có thể nhận ra anh là bởi vì Bạch Diệc Phi đã đưa cô ta về thủ đô, chứ không phải bởi vì anh là Bạch Diệc Phi, dù sao thì lúc đầu khi cô ta gặp anh cũng không hề biết khuôn mặt thật của Bạch Diệc Phi.
Phương Nhiên ở đây lại gặp được người quen cho nên rất là vui vẻ nói: “Lúc trước không phải nói là có hợp tác với bất động sản ở cảng Lam Ba sao? Ngài mai tôi đi thử vai, hôm nay đến thành phố Thiên Bắc trước, tối nay chẳng có việc gì nên ra ngoài đi loanh quanh”.
Phương Nhiên lại hỏi Bạch Diệc Phi: “Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, anh là người bản địa, hay là anh dẫn đường cho tôi, đưa tôi đi chơi loanh quanh nhé?”
Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.
Đầu óc anh lúc này đang trống rỗng, vốn dĩ chẳng thể nghĩ ra được chỗ nào có thể đưa cô ta đi chơi được cả, cho nên anh lắc đầu.
Phương Nhiên thấy vậy mới chú ý đến sắc mặt của Bạch Diệc Phi: “Anh làm sao vậy? Sao lại cảm thấy anh có vẻ chán chường thế?”
Bạch Diệc Phi hơi khựng lại, sau đó hỏi cô ta: “Uống rượu không?”
Phương Nhiên tò mò nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, sau đó vô cùng tự tin nói: “Đi, chị Phương đây ngàn ly không say đâu!”
Bạch Diệc Phi gật gật đầu, cũng không cảm thấy Phương Nhiên là đang nói khoác, dù gì cũng là nghệ sĩ, mà một người làm nghệ sỹ muốn tìm được tài nguyên cho mình thì chắc chắn không thể thiếu được các buổi tiệc rượu xã giao, như vậy tửu lượng chắc chắn không thể tệ được.
Bạch Diệc Phi đưa Phương Nhiên đến một quán bar gần đó.
Quán bar này rất lớn, nhưng cũng rất tạp nham.
Ngoài uống rượu, nhảy nhót ra còn có những dịch vụ giải trí khác nữa.
Ví dụ như có thể chơi đấu vật hoặc cũng có thể hát hò.
Bởi vì anh nhìn thấy giữa quán bar có một khán đài, trên khán đài có hai người đàn ông to cao đang vật nhau, mà một bục cao bên cạnh lại có một band nhạc tay cầm nhạc cụ đang điên cuồng lắc đầu, miệng thì hát những bài nhạc rock sôi động.
Ở một bên còn có một cái bàn xoay, mọi người đều đứng vây xung quanh cái bàn, có một người phụ trách đứng xoay, khi cây kim trên bàn xoay vào ai thì người đó phải uống rượu, mà phía bên trên bàn ở vị trí tương ứng cũng có những con số đi kèm, kim ở vị trí số nào thì người uống phải uống đúng bằng đấy cốc rượu.
Những người nọ chơi vui đến mức quên cả trời đất.
Phương Nhiên nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt thế này thì có chút ngạc nhiên: “Không ngờ được, ở một thành phố nhỏ như vậy mà cũng có kiểu quán rượu thế này!”
Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày nhìn Phương Nhiên đang lớn tiếng nói chuyện, bởi vì tiếng ồn trong quán bar rất to, Phương Nhiên không thể không nói lớn tiếng.
Nhưng Bạch Diệc Phi chẳng có nhu cầu nói chuyện.
Bạch Diệc Phi đi đến chỗ quầy rượu nhưng không hề hét lên mà chỉ dùng âm giọng ở mức bình thường nói: “Cho hai chai rượu”.
Nhưng nhân viên bartender đã nghe hiểu, đưa cho Bạch Diệc Phi và Phương Nhiên hai chai rượu”.
Phương Nhiên thấy vậy cười he he nói: “Anh có phải là muốn chuốc cho tôi say rồi sau đó nhân cơ hội làm gì đó với tôi không?”
“Tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất đừng có nằm mơ, tửu lượng của tôi rất cao, hơn nữa tôi cũng không muốn sáng sớm ngày mai lại được lên hot search đâu”.
Nói xong câu này, Phương Nhiên tìm một cái ly cho mình rồi rót đầy ly, đúng lúc đang định rót rượu cho Bạch Diệc Phi thì cô ta liền ngây ra.
Bởi vì Bạch Diệc Phi trực tiếp uống luôn bằng chai như đang uống nước khoáng vậy.
Phương Nhiên sửng sốt: “Ghê gớm vậy sao?”
Phương Nhiên cảm thấy mình đã bị khiêu khích, cho nên cũng uống cạn rượu trong ly rồi đưa chai rượu lên miệng uống luôn.
Bọn họ đang uống rượu vang chứ không phải là rượu trắng, mặc dù nồng độ rượu không cao như rượu trắng, nhưng uống hết một chai rượu thì cũng có chút không chịu nổi, cho nên hai người đều có chút bay.
Uống hết một chai rượu, Phương Nhiên vứt luôn cái kính râm của mình lên mặt bàn, hào sảng nói với Bạch Diệc Phi: “Nhìn thấy chưa? Với tửu lượng này của chị Phương đây, chắc chắn không phải là bốc phét, ôi… mẹ, anh lại nữa hả?”
Phương Nhiên chưa kịp nói xong, Bạch Diệc Phi đã nói với nhân viên bartender: “Thêm hai chai nữa”.
Bartender lại đưa ra hai chai rượu, Bạch Diệc Phi mở luôn một chai tiếp tục uống.
Phương Nhiên thấy vậy thì ngây ra.
Bộ dạng của Bạch Diệc Phi hình như là đang cố ý muốn uống say, cho nên cô ta mới không uống chai rượu kia nữa mà hỏi anh: “Người anh em, anh bị làm sao vậy? Có phải đã gặp chuyện gì rồi không?”
Nhưng Bạch Diệc Phi mặc kệ Phương Nhiên, anh vẫn tự uống rượu một mình.
Phương Nhiên thấy vậy liền cướp luôn chai rượu trên tay Bạch Diệc Phi qua: “Ê, đừng uống nữa!”
“Anh nói anh gặp phải chuyện gì hả? Ít nhất trước kia anh đã từng giúp tôi một lần, anh cứ nói xem nào, có lẽ tôi còn có thể giúp được anh”.
“Là vì tiền à?”, Phương Nhiên không khỏi tự suy đoán.
Bạch Diệc Phi nghe vậy bất đắc dĩ cười khổ: “Nếu thực sự là vì tiền thì tốt rồi”.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi ngập sự buồn rầu và đau thương, nếu như có thể dùng tiền để đổi lại mạng sống của em gái anh, thì cho dù có phải đánh đổi hết tất cả anh cũng sẽ không tiếc.
Song, điều này là không thể.
Đúng lúc này có một người thanh niên trẻ tuổi to cao vạm vỡ, ăn mặc hợp mốt ngồi xuống bên cạnh Phương Nhiên, rất suồng sã đặt tay lên vai cô ta: “Người đẹp, uống với anh một ly nào”.
Phương Nhiên bị doạ cho giật thót một cái, lập tức hất cánh tay của người nọ đi: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi”.
Nói xong câu này bèn vươn tay ra khoác lên khuỷu tay của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vốn đã ngà ngà say, anh uống đến một chai rưỡi rượu rồi.
Phương Nhiên lúc này cũng có chút say, trên mặt cả hai người đều phiếm hồng, đứng bên cạnh nhau lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng hài hoà.
Sau đó, người thanh niên nhìn vào Phương Nhiên kinh ngạc nói: “Cô… cô là… Phương Nhiên?”
Phương Nhiên lập tức phủ nhận: “Không phải, anh nhận nhầm người rồi!”
Ở thành phố nhỏ này, nếu cô ta mà bị nhận ra rồi còn khoác tay một người đàn ông thì chắc chắn ngày mai cô ta sẽ được lên hot search.
Kỳ thực có một chút scandal để tăng độ hot cũng không phải là việc xấu, hơn nữa còn có thể gia tăng mức độ phủ sóng trên truyền thông, nhưng khổ nỗi lại là ở chỗ như thế này, hình tượng của cô ta trước công chúng là kiểu ngọc nữ, cực kỳ thuần khiết, nên đương nhiên không thể phá hoại nó được.
Người thanh niên lại tỏ vẻ rất chắc chắn: “Chính là cô, cô chính là Phương Nhiên!”
Phương Nhiên muốn đeo kính râm vào, nhưng lại bị người đàn ông kia ngăn lại, Phương Nhiên sốt ruột nói: “Trả lại cho tôi!”
Người thanh niên mặc kệ Phương Nhiên mà quay đầu qua đánh giá một lượt Bạch Diệc Phi, phát hiện Bạch Diệc Phi trông rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả bèn bật cười một tiếng, trong mắt đầy sự khinh bỉ.
Người thanh niên cười với Phương Nhiên rồi nói: “Cô Phương lần đầu đến đây đúng không?”
Những ông chủ lớn thực sự ở thành phố Thiên Bắc chắc chắn đã từng gặp Bạch Diệc Phi, nhưng đối với loại côn đồ nho nhỏ ở mấy nơi như thế này thì chắc chắn chưa được gặp Bạch Diệc Phi bao giờ.
Vì vậy gã không hề biết vị trước mặt mình đây chính là ông chủ Bạch Diệc Phi, trong lòng còn cảm thấy cực kỳ bất mãn, một ngôi sao lớn như Phương Nhiên tại sao lại vừa mắt một gã tầm thường như vậy?
Phương Nhiên sa sầm mặt: “Đã nói tôi không phải rồi, anh nhận nhầm người rồi, trả kính lại cho tôi!”
Người thanh niên nghe vậy, dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Bạch Diệc Phi rồi lộ ra một nụ cười kiêu ngạo: “Trả lại cô cũng được, nhưng mà cô phải tự đến mà lấy!”
Nói xong câu này, anh chỉ về phía khán đài ở giữa: “Nhìn thấy không? Bây giờ tôi sẽ đi lên đó, nếu có bản lĩnh thì cô bảo bạn trai cô đến tìm tôi để lấy!”
Sau đó, người thanh niên đi đến phía khán đài, hai bước đã nhảy lên trên đó.
Trên khán đài có hai người đang vật nhau, nhưng khi nhìn thấy người thanh niên này bước lên thì lập tức tách nhau ra, sau đó lần lượt cung kính cúi chào người thanh niên nọ.
“Đinh Thiếu!”
Đám người vốn đang nhảy nhót điên cuồng bên dưới lập tức ào ào hò hét như điên.
“Ôi trời ơi, hoá ra là Đinh Thiếu!”
“Đinh Thiếu lên sân rồi!”
“Là ai muốn thách đấu với Đinh Thiếu vậy?”
“Ai mà lại có can đảm như thế? Đinh Thiếu chính là quán quân Taekwondo toàn tỉnh đó”.
Mọi người đều giật mình bàn luận, mà tất cả những điều này Phương Nhiên đều nghe thấy rất rõ ràng, bất giác khuôn mặt cô ta biến sắc.
Phương Nhiên kéo Bạch Diệc Phi một cái, giả bộ như rất tuỳ ý: “Đúng là nhạt nhẽo, một cái kính mắt mà thôi, chẳng sao cả, tôi không cần nữa, chúng ta đi thôi”.
Nhưng Bạch Diệc Phi không động đậy.
Phương Nhiên ngơ ngác quay đầu lại, thấy Bạch Diệc Phi đột nhiên đứng dậy đi về phía khán đài.
Đương nhiên lập tức bước lên kéo anh một cái: “Anh định làm cái gì?”
Lúc trước cô ta đã từng nhìn thấy Bạch Diệc Phi đánh nhau, lúc đó trong tay anh cầm mã tấu, nhưng đám người lúc đó chỉ là võ sĩ thông thường thôi, còn người trước mắt tên là Đinh Thiếu kia thì nghe nói là quán quân Taekwondo toàn tỉnh, rõ ràng là không giống với đám người kia.
Mặc dù Phương Nhiên không có ý gì với Bạch Diệc Phi, nhưng dù gì bọn họ cũng đến chung với nhau, cô ta cũng không muốn để Bạch Diệc Phi bị thương vì mình.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại chẳng quan tâm đến Phương Nhiên mà đi thẳng về phía khán đài.
Nhìn thấy tình hình thành ra hư vậy, sắc mặt Phương Nhiên càng trở nên khó coi.