Bạch Diệc Phi nuốt nước bọt, trong lòng anh càng thêm khủng hoảng.
Gã sát thủ đó không vội giết Bạch Diệc Phi luôn, gã ta tiếp tục nói: "Thật ra tao cũng thông cảm cho mày! Dù sao thì số phận của chúng ta cũng giống như nhau!"
Bạch Diệc Phi nghi ngờ.
"Gì cơ?"
Gã sát thủ đó mỉa mai: "Lúc đầu tao chỉ là một thằng nhà quê, không tiền bạc không quyền thế, nhưng may mắn sau khi lên thủ đô thì cưới được con gái của gia đình giàu có. Lúc đầu vì chuyện chăn gối của tao cũng khá nên cuộc sống vẫn ổn. Nhưng sau này cô ta dần dần chê bai tao, cô ta chê tao không kiếm được tiền, không có việc làm cũng không phải con ông cháu cha, cuối cùng cô ta còn dám mèo mả gà đồng với thằng Lâm Tiêu đó nữa!"
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, anh có thể cảm nhận được sự thù địch của người này khi nói về Lâm Tiêu, cảm giác đó vô cùng ngột ngạt và đáng sợ!
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn có chút nghi ngờ: "Không phải Lâm Tiêu đã nhảy lầu chết rồi sao?"
"Ha ha, trợ lý của thằng đó nói với mọi người như thế chỉ để giữ lại chút thể diện cuối cùng cho nó mà thôi”.
Bạch Diệc Phi hít một hơi sâu, ngay cả cao thủ như Lâm Tiêu cũng bị giết thì anh và Bạch Hổ chắc rằng cũng chỉ có đường chết mà thôi, nếu đã như thế thì anh phải bảo vệ cho Lý Tuyết được an toàn!
Sau khi nghĩ thông thì Bạch Diệc Phi dứt khoát cúp điện thoại, anh cố ý nói: "Thật ra vừa rồi tao không gọi cho anh ta, mà là gọi cảnh sát".
Anh vừa dứt lời thì ánh mắt của gã sát thủ kia lập tức trở nên lạnh lẽo, gã nói: "Gọi cảnh sát? Đối với tao thì cảnh sát cũng chỉ là một lũ rác rưởi mà thôi! Còn gì muốn nói nữa không? Nếu không thì tao sẽ ra tay đấy".
Bạch Diệc Phi cạn lời, ra tay còn phải báo trước nữa hả? Sao vừa rồi không thấy gã nhắc nhở chứ?
Nhưng Bạch Diệc Phi không dám bất cẩn, anh cảm giác được rằng gã sát thủ kia đã hết kiên nhẫn rồi, gã muốn ra tay giết chết anh.
Trái tim Bạch Diệc Phi căng lên, anh nhân cơ hội gã sát thủ đó chưa kịp phản ứng thì nghiến răng nghiến lợi lao tới.
"Muốn chết hả!"
Ánh mắt của gã sát thủ trở nên lạnh lùng, khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi lao tới thì gã cũng không hành động gì, chỉ hơi né người sang một bên.
Bạch Diệc Phi mạnh mẽ lao về phía trước, nhưng do không chạm vào được gã sát thủ kia nên người mất đà suýt nữa ngã xuống đất, nhưng gã không cho anh cơ hội, gã nắm lấy cổ áo sau lưng của Bạch Diệc Phi rồi lấy dao găm ra.
Lý Tuyết trốn ở một góc, cô nhìn thấy cuộc đối đầu của hai người họ qua khe hở, khi cô nhìn thấy gã sát thủ lấy dao găm ra thì vội vã hét lớn: "Không!"
Sau đó Lý Tuyết mở tấm bạt rồi chạy ra.
Bạch Diệc Phi nghe thấy giọng nói của Lý Tuyết thì trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng.
Có thể vì thấy người mình quan tâm đang gặp nguy hiểm nên Lý Tuyết đột nhiên bộc phát sức mạnh, cô lao tới thật nhanh định đẩy gã sát thủ kia ra.
Nhưng gã sát thủ kia nhìn Lý Tuyết với ánh mắt khinh thường, gã cũng không định dừng lại động tác đâm dao vào lưng Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng cảm giác được nguy hiểm, anh chật vật giãy dụa, thậm chí còn khiến gã ta phải thả lỏng tay ra.
Gã sát thủ sững sờ một lúc, sau đó sắc mặt gã trở nên u ám đáng sợ.
“Ha ha, tao thật sự đánh giá thấp mày rồi”, gã sát thủ đó cho rằng Bạch Diệc Phi là đứa trói gà không chặt, gã cũng không dùng nhiều sức, nhưng gã không ngờ rằng Bạch Diệc Phi có thể thoát ra được.
Bạch Diệc Phi vừa thoát ra thì Lý Tuyết đã chạy tới trước mặt Bạch Diệc Phi, giọng nói cô vô cùng run rẩy: "Chồng ơi..."
Một câu “chồng ơi”, đã khiến trái tim Bạch Diệc Phi run lên.
“Anh không sao”, Bạch Diệc Phi dừng lại lấy hơi.
Lý Tuyết hơi yên tâm, sau khi cô nhìn thấy gã sát thủ trước mặt thì cũng mất hết dũng khí, lúc này cô sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi rất thích Lý Tuyết dựa dẫm vào mình, anh bước tới chắn trước mặt Lý Tuyết rồi nói: "Mục tiêu của mày là tao, hãy để cô ấy đi!"
“Ai cũng đừng mong thoát”, lúc gã sát thủ tới thì không nhìn thấy Lý Tuyết, với thói quen sắc bén của một sát thủ, khi nói chuyện với Bạch Diệc Phi gã quan sát xung quanh, phát hiện trong góc có gì đó không ổn nên đoán được Lý Tuyết đang trốn ở đó. Quả nhiên đúng thật!
Bạch Diệc Phi nhíu mày: "Mục tiêu của mày là tao, không phải cô ấy! Sao thế, kẻ thuê mày trả tiền cho hai mạng người hả?"
Gã sát thủ lạnh lùng nói: "Người thuê tao đã nói chuyện này làm càng sạch sẽ càng tốt, thế nên tao không thể để cô ta đi được!"
Bạch Diệc Phi nhìn thấy gã sát thủ cầm dao găm lao tới, anh theo phản xạ đã đẩy Lý Tuyết ra, Lý Tuyết chẳng qua là bị anh liên lụy, anh sẽ không để cô xảy ra chuyện gì, hơn nữa Lý Tuyết còn là vợ anh!
Lý Tuyết bị đẩy ra, cô vừa quay lại nhìn thì con dao găm đã đâm thẳng vào bụng Bạch Diệc Phi.
“Bạch Diệc Phi!”, Lý Tuyết kinh hãi hét lên.
Tuy nhiên Bạch Diệc Phi không có cảm giác sắp chết như trong tưởng tượng, anh chỉ cảm thấy đau đớn.
Anh mở mắt ra thì phát hiện con dao găm chỉ mới xuyên qua một chút, lưỡi dao găm đang bị một bàn tay dày cộp cầm lấy, lưỡi dao sắc bén khiến máu trên tay nhỏ xuống đất.
“Bạch Hổ!”, Bạch Diệc Phi vốn nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng khi thấy Bạch Hổ thì lập tức bừng lên hy vọng.
Nhưng anh cũng không ngờ Bạch Hổ có thể nhanh như vậy.
Gã sát thủ kia cũng vô cùng bất ngờ, gã ta sững sờ một lúc trước sự xuất hiện đột ngột của Bạch Hổ.
Đúng lúc này Bạch Hổ lạnh lùng nhìn tới, anh ta đá bay gã sát thủ ra ngoài.
"Rầm".
Tên đàn ông ngã xuống đất.
Gã ta ôm bụng đứng lên: “Tới rồi hả? Ha ha, nhưng cũng không có ích gì! Vừa rồi do tao bị bất ngờ thôi, giờ mấy người chuẩn bị chết hết đi!"
Gã sát thủ nói xong thì cầm dao găm lao tới lần nữa.
Bạch Hổ cũng không chịu thua kém, anh ta lao tới.
Bạch Diệc Phi lùi lại mấy bước, Lý Tuyết chạy nhanh tới, cô ôm lấy Bạch Diệc Phi rồi lo lắng nói: "Anh có sao không?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lý Tuyết thì vội vàng ôm bả vai cô, sau đó gật đầu.
Lý Tuyết lo lắng cho Bạch Diệc Phi, cô run rẩy nói: "Làm sao bây giờ? Chảy máu rồi...".
"Tất cả đều là do em, em không nên chạy ra ngoài...", Lý Tuyết tự trách mình, cô nên trốn cho kỹ, nhưng khi cô nhìn thấy Bạch Diệc Phi sắp bị gã sát thủ kia giết chết thì cô không tự chủ được, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Không sao đâu”, Bạch Diệc Phi đưa tay sờ đầu của Lý Tuyết: “Là do anh không tốt...”.
Không phải tại anh thì làm sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Lý Tuyết nghe thấy thế thì lắc đầu không nói gì, dù sao cô cũng cảm thấy rằng đó là lỗi của mình.
Lúc này Bạch Hổ và gã sát thủ kia đã dừng lại sau khi giao đấu vài chiêu.
Gã sát thủ giãn gân cốt, sau đó chậm rãi nói: "Mạnh hơn tao nghĩ một chút, đương nhiên cũng chỉ có một chút thôi!"
Bạch Hổ nhìn gã sát thủ với ánh mắt lạnh lùng, gương mặt anh ta không chút cảm xúc.
Khi gã sát thủ nhìn thấy thế thì đột ngột nói: "Rõ ràng biết đến đây sẽ chết, vậy mà vẫn đến? Là do mày quá trung thành? Hay là...".
“Đúng thế!”, Bạch Hổ không cho gã sát thủ cơ hội nói tiếp, anh ta nhanh chóng bước tới đấm một phát.
Gã sát thủ nhanh chóng phản ứng, gã ta né được rồi phản công lại.
Tốc độ của Bạch Hổ càng nhanh hơn, anh ta tóm lấy cổ tay gã sát thủ rồi kéo về phía trước, sau đó đá vào đầu gối gã ta.
Gã sát thủ thấy vậy thì theo bản năng dùng cánh tay còn lại ra chặn, cánh tay chắn trước đầu gối của gã ta cảm thấy đau nhói, khuôn mặt gã bỗng trở nên khó coi.
Bạch Hổ đánh hụt một đòn, cánh tay anh ta nắm lấy cổ tay gã sát thủ, sau đó nhấc bổng gã sát thủ lên.
“Mẹ kiếp!”, Bạch Diệc Phi vừa nhìn đã bị cảnh này làm cho sửng sốt.
Lý Tuyết cũng sững sờ.
Sau đó một tiếng đụng lớn vang lên, gã sát thủ lại bị ném xuống đất.
Gã sát thủ đứng dậy một cách khó khăn, gã kinh ngạc nhìn Bạch Hổ.
"Không thể nào!"
"Mới học võ được mấy năm thì không thể đạt tới trình độ này!"
Gã ta đã luyện võ hơn hai mươi năm, lẽ ra gã ta phải mạnh hơn người mới học võ vài năm chứ, nhưng thực tế Bạch Hổ lại giỏi hơn gã ta, cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều mạnh hơn hẳn gã!
Bạch Hổ nhìn tên sát thủ, gương mặt anh ta lạnh lùng nói: "Tài năng bẩm sinh là thứ rất tốt, nhưng đáng tiếc mày không có".
Gã sát thủ mở to mắt, Bạch Hổ lại lao nhanh tới.
Trong phút chốc Bạch Hổ đã tới gần gã sát thủ, gã sát thủ lập tức duỗi tay ra chặn trước ngực, sau đó một luồng sức mạnh kinh khủng ập tới.
Gã ta đã bị đẩy lùi hai ba mét, sau đó mới dừng lại được.
Trước khi gã kịp phản ứng lại thì Bạch Hổ đã lao tới tóm lấy gã ta ấn vào tường, sau đó thì đánh mạnh tới.