Một Bước Lên Tiên

Chương 648: A Vũ bị bắt



Thật ra cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, sau khi tiếng súng vang lên cô ta đã thấy Bạch Diệc Phi ngã xuống, tim cô ta chợt thắt lại, như ngừng đập ngay lúc đó.

Hai người họ không phải bạn bè, thậm chí có thể nói là kẻ thù, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi trúng đạn ngã xuống đất thì cô ta thật sự lo lắng, thật sự nôn nóng và sợ hãi.

Trần Ngạo Kiều do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng không nói gì mà quay đầu rời đi.

Diệp Ngải ở trong xe nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, cô ta muốn xuống xe. Diệp Hoan đến đây vì cô ta, nếu cô ta xuống xe nói cho Diệp Hoan biết bản thân vẫn an toàn thì có lẽ sẽ khống chế được cục diện.

Nhưng bên ngoài hỗn loạn như thế, Diệp Hoan có thể vì sự an toàn của cô ta mà dừng tay lại, nhưng người của Bạch Diệc Phi thì sao?

Bạch Diệc Phi đã trúng đạn rồi!

Diệp Ngải hoảng hốt, do dự không biết nên làm gì bây giờ.

Cuối cùng Diệp Ngải vẫn cắn răng đẩy cửa xe, định đi ra ngoài.

Cô ta không thể nhìn mọi chuyện tiếp tục mất khống chế được, nếu không cả hai bên đều sẽ thiệt hại nặng nề.

Nhưng tay Diệp Ngải vừa đặt lên cửa xe thì Bạch Diệc Phi ở ghế sau đột nhiên lên tiếng: "Đừng ra ngoài!"

Giọng của Bạch Diệc Phi rất yếu ớt, có thể thấy anh bị thương rất nặng.

Diệp Ngải kinh ngạc quay đầu lại: "Anh... tỉnh rồi sao? Anh thế nào rồi?"

Bạch Diệc Phi đau đến toàn thân đổ mồ hôi, anh lấy một tay che ngực mình, sau đó giọng đứt quãng nói với Diệp Ngải: "Lái xe... đưa tôi... đưa tôi đi... bệnh viện".

Diệp Ngải đột nhiên phản ứng lại, đúng rồi, hiện tại cô ta nên đưa Bạch Diệc Phi đi bệnh viện. Vì thế cô ta nhanh chóng ngồi vào vị trí ghế lái rồi khởi động xe, đi đến bệnh viện.

Sau khi bọn họ rời đi thì trận hỗn loạn ở đây đã kết thúc, bởi vì đột nhiên vang lên rất nhiều tiếng còi xe cảnh sát.

Người của hai bên đều dừng tay lại, nhưng Lưu Đầu Trọc vẫn hằm hè dọa dẫm: "Diệp Hoan, mày chờ đấy, nếu ông chủ xảy ra chuyện gì thì tao nhất định sẽ giết chết mày!"

Tuy tất cả mọi người đều có dao, chém người cũng là chuyện thường, nhưng bọn họ đều rất biết điều, không có ý định giết người.

Hai bên nâng các anh em bị thương của mình dậy rồi nhanh chóng lên xe rời đi.



Diệp Ngải đạp mạnh chân ga, phi thẳng đến bệnh viện, cô ta cực kì sốt ruột: "Anh Bạch, anh phải kiên trì đấy, sắp đến rồi, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, đừng có ngủ, anh có nghe thấy không?"

Lúc này Bạch Diệc Phi đang ngồi ghế sau đột nhiên đứng dậy ngồi vào vị trí của phó lái: "Đi chậm một chút, đừng có gấp, tôi cũng không muốn xảy ra tai nạn xe cộ".

Nhưng chính vì những lời này mà Diệp Ngải bị dọa đến nỗi trực tiếp phanh gấp lại.

"Kít!"

Tiếng phanh xe chói tai vang lên. Bạch Diệc Phi suýt chút nữa thì văng ra ngoài, may mà anh kịp chống tay vào phía trước, tay còn lại thì bắt được vào tay vịn phía trên.

Bạch Diệc Phi giật cả mình: "Mẹ nó! Cô làm gì thế?"

Diệp Ngải trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Anh... sao anh lại… không phải anh trúng đạn rồi sao?"

Diệp Ngải nói xong vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi rồi cười nói: "Do may mắn thôi".

"Có ý gì hả?", Diệp Ngải khó hiểu hỏi, sau đó hoảng sợ nói: "Là do anh sắp xếp trước sao? Anh căn bản không bị trúng đạn?"

Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Chuyện kẻ bắn súng không phải do tôi sắp xếp, tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, nhưng tôi chắc chắn những người đứng sau đang thúc đẩy xung đột giữa chúng ta".

Nói xong thì Bạch Diệc Phi lấy trên cổ ra một sợi dây chuyền, một viên đạn biến dạng được khảm trong mặt dây chuyền, trông giống như một con quái thú.

Thấy sợi dây chuyền này thì tâm trạng Bạch Diệc Phi trầm xuống.

Đây là sợi dây chuyền Tần Hoa đưa cho anh. Tần Hoa nói đây là sợi dây chuyền ba anh ta để lại, còn nói đeo cái này có thể bình an, nhưng sau khi bố Tần Hoa đưa sợi dây chuyền này cho anh ta thì đã chết.

Mà sau đó Tần Hoa đưa sợi dây chuyền này cho anh thì Tần Hoa cũng xảy ra chuyện.

Mặt dây chuyền này đã chắn một phát đạn cho Bạch Diệc Phi. Anh xé áo sơ mi của mình ra, trên ngực có một mảng màu đỏ, đó là dấu vết bị cháy.

Diệp Ngải nhìn anh, trong mắt đầy khiếp sợ.

Khiếp sợ đến nỗi không nói nổi một lời.

Lúc này điện thoại Bạch Diệc Phi vang lên: "Ông chủ, A Vũ bị người bắt đi rồi".

Tô Đại Lưu gọi điện tới, giọng ông ta mang theo sự nôn nóng, bất an và sợ hãi.

Bạch Diệc Phi kinh hãi.

Lúc trước anh không giết A Vũ, chẳng qua là vì muốn moi từ trong miệng gã ra một số bí mật mà mình không biết. Đáng tiếc gã nhìn thì nhát gan nhưng thực tế rất kín miệng, nên cũng chẳng hỏi ra được chút tin tức hữu dụng nào cả.

Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện không quan trọng anh sẽ không quan tâm, vì thế đã quên mất sự tồn tại của gã.

Hiện giờ A Vũ chính là một quả bom.

Bởi vì gã biết quá nhiều bí mật.

Bạch Diệc Phi lập tức gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân: "Anh Trương, A Vũ bị bắt đi rồi".

Trương Hoa Bân nghe thấy thế cũng rất sợ hãi: "Tôi sẽ lập tức phái người đi tìm ngay".

Bạch Diệc Phi lại nói: "A Vũ liên quan đến quá nhiều chuyện, chúng ta tạm thời gác lại kế hoạch bên kia đã, anh tự mình đi tìm đi".

"Được!", Trương Hoa Bân nói.

Sau khi cúp điện thoại thì Bạch Diệc Phi nói với Diệp Ngải: "Đổi chỗ đi".

Bạch Diệc Phi tới vị trí ghế lái, anh lái xe nhanh hơn Diệp Ngải rất nhiều, bọn họ nhanh chóng tới bệnh viện Ngọa Long, Bạch Diệc Phi nói với Diệp Ngải: "Ở trong xe chờ tôi".

Diệp Ngải gật đầu, Bạch Diệc Phi lập tức đi vào nhà giữ xác dưới lòng đất.

Tô Đại Lưu đứng ở cửa nhà giữ xác, cúi đầu trông rất suy sụp.

Thấy Bạch Diệc Phi đến thì ông ta lập tức nhận sai: "Thật xin lỗi, ông chủ, tôi..."

Bạch Diệc Phi tinh mắt nhìn thấy vết máu ứ đọng trên cổ Tô Đại Lưu, vì thế lập tức hỏi: "Thấy rõ là ai không?"

Tô Đại Lưu lắc đầu, vẻ mặt như muốn khóc: "Tôi bị người ta đánh hôn mê từ phía sau, khi tỉnh lại thì A Vũ đã..."

Bạch Diệc Phi lập tức nhìn vào bên trong, anh phát hiện cửa một phòng trong đó đã mở ra.

Thật ra Kỳ Kỳ cũng ở đây, nhưng Kỳ Kỳ tự do hơn A Vũ nhiều. Nếu cô ta muốn đi ra ngoài hóng gió thì Bạch Diệc Phi sẽ sắp xếp một người giám sát đi theo, vì thế cô ta cũng không chạy thoát được.

May là vì hôn lễ của Từ Lãng nên Bạch Diệc Phi đã đưa Kỳ Kỳ đi, sau đó lại gặp được Diệp Hoan đột nhiên đến thành phố Thiên Bắc, vì thế Bạch Diệc Phi đã để Kỳ Kỳ đi theo bảo vệ bọn họ.

Nếu không thì A Vũ và Kỳ Kỳ đều sẽ bị bắt đi.

Nếu đám người bắt A Vũ đi là cùng một nhóm với những người kia, thì khi đó Kỳ Kỳ nhất định sẽ bị giết. Nếu thế anh biết giải thích với Từ Lãng thế nào đây?

Nhưng tình hình hiện tại cũng rất tệ, vì A Vũ biết chuyện của núi vàng kia.

Trên con đường mòn ở vùng ngoại ô thành phố Thiên Bắc, một chiếc xe bán tải màu đen không mấy nổi bật đang phóng trên đường.

Một lúc sau chiếc xe dừng lại, một người đàn ông cao to lực lưỡng từ trong xe đi ra, sau đó đi đến rừng cây nhỏ bên cạnh.

Phó lái là A Vũ cũng đi theo sau.

A Vũ cười ha ha nói: "Cảm ơn người anh em, không biết người anh em tên gì?"

Ngày nào A Vũ cũng bị Tô Đại Lưu ép uống thuốc, nhưng sau khi uống quá nhiều loại thuốc này thì cơ thể gã đã sinh ra một chất kháng thuốc, nên tác dụng thuốc cũng không quá lớn.

Lúc ấy Tô Đại Lưu lại đem thuốc đến, gã bỗng cảm thấy có chút tuyệt vọng. Đúng lúc đó có một người đàn ông đeo khẩu trang xuất hiện, đánh ngất Tô Đại Lưu rồi đưa gã đi.

A Vũ chưa uống thuốc kia nên bây giờ sức lực cũng đã khôi phục bảy tám phần.

Gã rất tự tin với sức mạnh của mình. Vì vậy khi thấy người phía trước đi vào rừng thì không hề lo lắng mà đi theo.

Người đàn ông cao lớn kia mặc một bộ tây trang màu trắng tinh. Sau khi đi vào sâu trong rừng cây, gã nhìn xung quanh một chút rồi quan sát mặt đất, sau đó mới thản nhiên nói: "Ở nơi này đi".

A Vũ không hiểu hỏi: "Cái gì cơ?"

"Đất chôn anh", người đàn ông kia hờ hững nói.

"Mẹ nó!"

A Vũ lập tức trở nên cảnh giác và tức giận.

Bởi vì Bạch Diệc Phi cho gã uống rất nhiều thuốc nên những người đó cũng không sợ gã nữa, hơn thế còn làm nhục gã. Đến cả một thằng trông cửa cũng khinh thường gã, vì thế oán hận trong gã đã đạt tới đỉnh điểm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv