Bạch Diệc Phi rất bực mình.
Kỳ Kỳ có đầy đủ lý do để giết anh, nhưng đến cuối cùng, khi mà Kỳ Kỳ thực sự ra tay với anh thì anh vẫn cảm thấy rất tức giận.
Nếu như không phải vì cứu Kỳ Kỳ thì anh làm gì đến mức như bây giờ, có khi anh đã chạy trốn từ lâu rồi, nói không chừng là anh đã gặp được chị em nhà họ Dương rồi ấy chứ.
Thế này tính là gì? Có lòng tốt cứu người ngược lại còn bị đối phương giết?
Bạch Diệc Phi ngồi dựa vào thân cây, khuôn mặt anh nhăn nhó trông có vẻ rất đau đớn, mà hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Đầu nhọn của thanh gỗ đang cắm trên đầu vai anh, anh không dám tự tiện nhổ nó ra, bởi vì thuốc trị thương mà anh mang theo đã dùng sắp hết rồi, nếu như sau khi rút ra mà chẳng may thanh gỗ kia lại cắm đúng vào động mạch của anh thì anh chỉ có nước chết vì mất máu.
Cộng thêm những chỗ bị thương khác còn chưa kịp khỏi thì anh càng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Kỳ Kỳ cũng bị thương nặng, bị Bạch Diệc Phi đạp cho một cái thì cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Hai người đều bị mất sức, mỗi người ngồi dựa vào một thân cây nhìn nhau chằm chằm.
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Giờ thì hay rồi, con mẹ nó chạy được ra ngoài thì cũng vẫn phải chết!”
“Nếu sớm biết thì tôi đã không nên cứu cô”.
Kỳ Kỳ lại hơi run run nói: “Bí mật ở đây không thể bị người bên ngoài biết đến, chỉ cần anh chết đi rồi thì tôi có chết hay không cũng chẳng sao”.
Hô hấp Bạch Diệc Phi càng nặng nề hơn, lại nhìn xuống thanh gỗ đang cắm trên người mình, đột nhiên giật mình, có lẽ Kỳ Kỳ biết bản thân không thể giết được anh cho nên ngay từ đầu đã lập sẵn kế hoạch.
Bởi vì kết quả bây giờ và việc trực tiếp ra tay giết anh cũng không khác nhau mấy.
Trong lòng Bạch Diệc Phi thầm nói: Thực sự là một người phụ nữ giảo hoạt! Hôm nay xác suất để sống được thoát ra ngoài rất thấp, nhưng nếu như có thể sống sót rời đi thì người phụ nữ này chắc chắn phải chết!
Lúc này, đột nhiên có người hét lên.
“Bên kia có người!”
Nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt của Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ tức khắc thay đổi.
Không lâu sau có một đám người từ phía xa chạy đến, trong tay còn cầm theo dao rựa và gậy gộc.
Tổng cộng có bốn năm chục người nhanh chóng vây bọn họ lại.
Sau đó, đám người này tách ra một lối đi nhỏ, từ lối đi đó xuất hiện thêm vài người.
Người đi đầu chính là Triệu Thiên, còn có một người khác chính là tên Đầu trọc trước đây từng đánh nhau với Bạch Diệc Phi, người còn lại là một người đàn ông tóc vàng mặt lạnh.
Triệu Thiên nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ nửa chết nửa sống xong thì tâm tình rất vui vẻ, cười ngoác miệng nói: “Ha ha… các người chạy nữa đi! Bị thương đến mức như vậy rồi còn con mẹ nó muốn chạy đi đâu?”
“Các người đúng là phúc lớn mạng lớn, lửa thiêu, nổ hầm mà các người vẫn thoát ra được, đúng là giỏi trốn lắm!”
Nói xong, Triệu Thiên đi đến phía trước mặt Bạch Diệc Phi, đạp một chân lên người anh, miệng thì nói: “Con mẹ mày chạy nữa đi? Mày không phải là giỏi đánh đấm lắm à?”
“Con mẹ mày còn muốn giết tao nữa mà? Bây giờ thì giết thử cho tao xem nào?”
“Hự…”.
Bạch Diệc Phi bị Triệu Thiên đạp cho một đạp thì đau đớn vô cùng, rên lên một tiếng sau đó thì cả người bắt đầu run rẩy.
Triệu Thiên càng nói càng tức: “Ông đây từ bé đến lớn còn chưa từng bị đứa nào đánh, con mẹ mày lại dám đánh tao! Xem tao có đánh chết mày không!”
Nói xong, Triệu Thiên nhấc chân đạp liên tiếp lên người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đã bị đạp đến mức ngã lăn ra đất, vết thương trên người đau đớn vô cùng khiến anh toát mồ hôi ướt hết cả người, ý thức của anh cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Nhưng mà Bạch Diệc Phi vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, anh vẫn mở miệng nói: “Mẹ kiếp! Tốt nhất mày đừng rơi vào tay ông, nếu không ông nhất định sẽ đánh chết mày!”
Triệu Thiên nghe vậy thì lại đạp cho anh một trận: “Đánh chết tao? Mẹ kiếp mày nằm mơ đấy à? Tao mới là ông trời ở trên cái đảo này, chỉ cần mày vẫn còn ở trên đảo này một ngày thì mày phải nghe lời tao!”
Bạch Diệc Phi không nói thêm gì nữa, bởi vì ý thức của anh đã mơ hồ đến mức không thể kiểm soát được nữa rồi.
Sau khi đạp mệt, Triệu Thiên mới tha cho Bạch Diệc Phi, đi đến bên cạnh Kỳ Kỳ, ngồi xổm xuống, dùng tay siết chặt lấy cằm cô ta cười nham hiểm nói: “Con ghẹ này không tệ, trước giờ tao còn chưa từng được chơi loại này, đưa về cho tao”.
Nhưng mà Đầu trọc lại không đồng ý để Triệu Thiên làm vậy.
Ý thức của Bạch Diệc Phi mơ hồ nhưng mà vẫn cảm giác được dường như Triệu Thiên và Đầu trọc không cùng chung quan điểm.
Đầu trọc nói: “Người phụ nữ này buộc phải chết, tên đàn ông kia chết hay không cũng không sao”.
Triệu Thiên nói: “Không được, tôi bị đám chó này hành hạ cho nên không thể để chúng chết dễ dàng như thế được, người phụ nữ này phải để tôi chơi trước đã sau đó lại giết cũng được”.
“Không được! Để lâu ắt có biến!”, Đầu trọc vẫn không đồng ý.
Hai người đều kiên trì ý kiến của mình nhưng bất kể ra sao thì Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ cũng đều chạy không thoát, chỉ có thể mặc cho đám người này xử lý.
Một khi đợi bọn họ thống nhất ý kiến thì Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ chỉ còn nước chịu đựng sự hành hạ vô tận đến chết mà thôi.
Tiếp đó, biến cố đã xảy ra.
“Phụt…”.
Cảm nhận được những giây phút cuối cùng của cuộc đời, cả cơ thể run lên một cái rồi ngã vật ra đất.
Tiếp đó, một cái bóng màu đen xuyên qua đám người, sau đó bóng đao sáng loáng bóng người thoăn thoắt như con thoi.
Chẳng bao lâu sau lại có thêm nhiều bóng đen từ trong rừng xông ra, trong một lúc ánh đao lấp lánh máu văng tung toé.
Trong nhất thời, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Đám người mà Triệu Thiên mang theo cũng chỉ là những vệ sỹ thông thường, bản lĩnh tầm tầm, mà nhóm người mặc áo đen vừa xuất hiện này lại toàn là cao thủ.
Do vậy, chẳng bao lâu sau đám người của Triệu Thiên đã bị nhóm người mặc áo đen giết hết hơn một nửa, chỉ còn lại khoảng gần hai mươi người.
Đám người còn lại thấy tình thế thay đổi như vậy đều bị doạ cho sợ hết hồn, cả đám chẳng ai dám xông lên nữa.
Triệu Thiên lại càng sợ mất mật.
Lúc này, Đầu trọc và Tóc vàng lập tức rút một khẩu súng ra ngắm chuẩn vào nhóm người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện kia.
Nhóm người mặc áo đen thấy vậy thì đều dừng tay lại, hai bên giữ nguyên trạng thái giằng co.
Bạch Diệc Phi nằm trên mặt đất, dồn hết chút ý thức còn sót lại để nhìn rõ nhóm người áo đen này.
Vào giờ khắc này anh biết bản thân mình được cứu rồi, cho nên mới yên tâm mà ngất xỉu.
Đúng vậy, nhóm người áo đen mới xuất hiện chính là đội ngũ mà Trần Ngạo Kiều xây dựng nên, là thế lực của anh, Cuồng Sa.
Hai bên giằng co một lúc, bỗng phía sau lưng nhóm người áo đen lại xuất hiện thêm vài người nữa.
Vì lúc này ai cũng không dám động đậy cho nên hiện trường vô cùng yên tĩnh, không khí cũng rất căng thẳng.
Nhưng sau khi Lưu Hiểu Anh xuất hiện, nhìn thấy Bạch Diệc Phi toàn thân đầy máu nằm hôn mê bất tỉnh trên đất liền không để ý đến mọi thứ mà kêu lên một tiếng sau đó xông đến bên cạnh Bạch Diệc Phi đỡ anh dậy.
“Sao lại bị thương nặng thế này?”
Lý Tuyết cũng ở trong nhóm người, cô cũng muốn chạy lên phía trước nhưng lại chậm hơn một bước, Lưu Hiểu Anh đã ôm chặt lấy Bạch Diệc Phi, cô thấy vậy thì bước chân khựng lại, không còn bước tiếp nữa.
Đám người Bạch Hổ, Từ Lãng, Chung Liên, Trần Ngạo Kiều, Trương Hoa Bân đều có mặt.
Ngoại trừ bọn họ còn có một số gương mặt chưa từng xuất hiện trước đây.
Mọi người thấy Lưu Hiểu Anh ôm Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết khựng lại không bước tiếp nữa và vẻ mặt trở nên u ám, mọi người đều im lặng không dám mở miệng nói gì.
Sau đó, cũng may Lưu Hiểu Anh là bác sĩ nên mọi người đột nhiên đều hiểu ra vấn đề.
Lưu Hiểu Anh cũng ý thức được bản thân mình có chút thất lễ nên sau khi phản ứng lại thì đem Bạch Diệc Phi đặt nằm thẳng trên đất, vội vàng lấy thuốc trị thương từ trong ba lô của mình ra để sơ cứu cho Bạch Diệc Phi.
Triệu Thiên bị tình huống lúc này doạ cho sợ hết hồn nên trốn ra phía sau Đầu trọc và Tóc vàng, nhưng mà vẫn miệng hùm gan sứa hỏi: “Các người là ai? Thuộc khu vực nào? Báo tên ra đây!”
Nói xong, Lý Tuyết bước lên trước, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng Triệu Thiên: “Là anh làm chồng tôi bị thương?”
Hôm nay Lý Tuyết mặc một chiếc áo đơn màu trắng, quần dài hơi bó, tóc buộc đuôi gà. Khuôn mặt cô vốn mang nét thanh thuần sạch sẽ, nay lại nhiều thêm một phần khí thế nên trông có vẻ già dặn hơn rất nhiều.
Triệu Thiên nhìn mà ngây ngẩn cả người, đây là người phụ nữ đẹp nhất mà gã từng gặp từ trước đến giờ.
Lý Tuyết hơi chau mày, nhìn chằm chằm Triệu Thiên lại lạnh giọng hỏi thêm lần nữa: “Là anh làm chồng tôi bị thương?”
Nghe thấy câu này, Lưu Hiểu Anh đang ở một bên trị thương cho Bạch Diệc Phi hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục động tác của mình.
Mà Kỳ Kỳ ở một bên, bây giờ mới hiểu ra, hoá ra nhóm người này là người của Bạch Diệc Phi.
Tâm trạng của cô ta trở nên phức tạp.
Kỳ Kỳ nghĩ, nếu cô ta rơi vào tay Bạch Diệc Phi thì chắc chắn sẽ tốt hơn là rơi vào trong tay đám người kia, cho nên Kỳ Kỳ mới mở miệng nhắc nhở Lý Tuyết: “Cẩn thận tên Đầu trọc và tên Tóc vàng, trong số các người không có ai là đối thủ của bọn họ đâu”.
Kỳ Kỳ không nói sai, bởi vì sau khi nhóm người Bạch Hổ đến đây thì vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người này, bọn họ cảm giác được sự nguy hiểm.
Mà Lý Tuyết lại chẳng thèm quan tâm, tiếp tục hỏi Triệu Thiên: “Là các người làm chồng tôi bị thương?”
Triệu Thiên đột nhiên phản ứng lại, lời nhắc nhở của Kỳ Kỳ cũng đã nhắc nhở gã, bên cạnh gã còn có hai cao thủ nữa có thể sử dụng được, hơn nữa họ còn có thêm mấy khẩu súng, gã không nên sợ, người nên sợ phải là đám người đối diện.