Bạch Diệc Phi không dám sơ ý, anh dùng dao cắt vào vết thương.
"Leng keng!"
Con dao rơi xuống đất.
Bạch Diệc Phi dựa vào vách tường thở hổn hển.
Anh nhớ lần đầu tiên chạm trán với Trần Ngạo Kiều, Trần Ngạo Kiều cũng tự cầm dao rạch bụng mình, sau đó lấy viên đạn ra, lúc đó anh cũng chỉ cảm thấy đau thôi.
Giờ đây khi tự mình trải nghiệm thì thật sự muốn thốt lên một câu: Mẹ nó! Đau quá đi!
Đợi cơn đau thuyên giảm, Bạch Diệc Phi cũng không dám chậm trễ, anh duỗi ngón tay ra chịu đựng đau đớn, cắm ngón tay vào trong miệng vết thương.
"Á..."
Bạch Diệc Phi gắt gao cắn chặt quần áo và băng gạc.
Anh cảm thấy mình sắp cắn đứt luôn cả quần áo và băng gạc vậy.
Bạch Diệc Phi dùng tay tách da thịt của mình ra, trông giống như dã thú đang xé thức ăn.
"Phù..."
Bạch Diệc Phi thở hổn hển, rốt cuộc anh cũng sờ được thứ ở trong miệng vết thương.
Sau đó anh nắm chặt lấy nó rồi kéo mạnh ra khỏi vết thương.
"Phù..."
Cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng lấy được thứ màu đen kia ra, anh thả nó vào lòng bàn tay.
Đó là một khối màu đen chỉ to bằng móng tay cái, trên thứ đó còn dính màu đỏ của máu.
Chỉ trong phút chốc nhưng Bạch Diệc Phi cảm giác như đã trải qua một thế kỷ, quần áo trên người anh ướt đẫm mồ hôi.
Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn khối đen trong tay rồi cười khổ một tiếng: "Con mẹ mày!"
Bạch Diệc Phi tức giận ném nó vào sọt rác trong nhà vệ sinh, sau đó nhanh chóng lấy thuốc chống viêm từ trong túi nhỏ ra, bôi thuốc lên vết thương ngoài da, cuối cùng lấy băng gạc mới băng bó lại vết thương.
Làm xong tất cả những việc này thì Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Bạch Diệc Phi rửa sạch vết máu trên tay rồi bước ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài Bạch Diệc Phi đã phát hiện có vệ sĩ đi xung quanh, còn có một ít đang ở tòa nhà đối diện.
Quan sát một lúc rồi Bạch Diệc Phi dứt khoát nhảy ra khỏi cửa sổ, đi theo hướng khác để tránh người.
Sau khi nhảy ra thì anh chỉ rời khỏi tòa nhà, vẫn chưa ra khỏi phạm vi của nhà họ Triệu.
Bạch Diệc Phi nhìn quanh, anh thấy một chiếc xe địa hình đậu cách đó không xa, vì thế anh lén lút đi qua.
Anh nấp sau chiếc xe địa hình, nhìn quanh không thấy ai thì nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.
Trên xe vẫn có một người ngồi, thật trùng hợp, người này hóa ra lại là Triệu Thiên.
Khuôn mặt Triệu Thiên lúc này vẫn còn đang sưng lên, vừa thấy có người tiến vào thì kinh ngạc quát lớn: "Mẹ nó ai đấy? Cút xuống ngay cho ông!"
Bạch Diệc Phi quay đầu cười: "Mày đúng là hay quên thật!"
Khi Triệu Thiên nhìn thấy là Bạch Diệc Phi thì sững sờ một chút, sau đó gã nghĩ đến gương mặt mình bị đánh sưng vù thì lập tức phản ứng lại: "Mày... người đâu... ưm..."
Bạch Diệc Phi che miệng Triệu Thiên, cổ họng gã cũng bị bóp chặt.
“Triệu Thiên, mày bắt nạt người khác một cách tùy tiện, có phải cảm thấy giết người thoải mái lắm đúng không? Hả?”, Bạch Diệc Phi mạnh mẽ nắm lấy cổ Triệu Thiên.
Bạch Diệc Phi thật sự không thể hình dung được tại sao gã Triệu Thiên này có thể vì một món ăn không ngon mà có thể tùy ý làm nhục người khác, thậm chí còn tùy ý giết người nữa. Điều gì đã khiến bọn họ trở nên vô pháp và không kiêng nể gì đến như vậy?
Nghĩ đến chị em nhà họ Dương thì lực tay của Bạch Diệc Phi càng tăng lên.
Triệu Thiên cảm thấy hít thở không thông, gã kinh hãi trợn to hai mắt, Bạch Diệc Phi không che miệng gã nữa mà chỉ bóp chặt cổ họng, Triệu Thiên liên tục thốt lên: “Mày…buông ra…buông ra…"
Bạch Diệc Phi chế nhạo: "Buông ra hả!"
Rốt cuộc Triệu Thiên thật sự đã được thả ra, nhưng Triệu Thiên còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Diệc Phi đã đấm gã một cú, Triệu Thiên cứ thế ngất đi.
Bạch Diệc Phi buông Triệu Thiên ra rồi di chuyển đến vị trí phụ, sau đó tìm kiếm trên người gã.
Tìm kiếm một lúc cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại, anh lập tức vui vẻ.
Công nhân cấp thấp không đủ điều kiện sử dụng di động ở đảo Lam, chỉ có người như Triệu Thiên mới được sử dụng điện thoại.
Bây giờ nếu anh muốn rời khỏi đây thì anh cần một chiếc điện thoại di động.
Vừa rồi anh không giết Triệu Thiên, bởi vì anh nghĩ nếu như tìm được điện thoại thì anh không thể mở khóa.
Bạch Diệc Phi cất điện thoại vào trong ngực, định lái xe đi.
“Anh đang ở đâu?”, giọng nói của Kỳ Kỳ từ trong tai nghe truyền ra.
Bạch Diệc Phi sợ tới mức thầm chửi rủa: Trời ạ! Như vậy mà cũng không chết!
Đấy là xe tăng đó, dù bắn trượt nhưng tòa nhà kia cũng đã sụp đổ. Đấy không phải trò chơi đâu!
“Anh đang ở đâu?”, giọng Kỳ Kỳ lại vang lên.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì yếu ớt đáp lại: "Trong nhà vệ sinh".
Máy theo dõi được để trong nhà vệ sinh, nói ra vị trí này sẽ không khiến mọi người nghi ngờ.
“Anh đang làm gì trong nhà vệ sinh?”, Kỳ Kỳ hỏi.
Bạch Diệc Phi lập tức trả lời: "Tôi bị bọn họ vây quanh nên trốn vào nhà vệ sinh. Cô có thể nghĩ cách cứu tôi không?"
Kỳ Kỳ im lặng một lúc mới nói: "Anh tự mình tìm đường đi, bên này cũng gặp chút phiền phức..."
Giọng Kỳ Kỳ run run, có vẻ như đang bị thương.
Bạch Diệc Phi cứ nghĩ tên đầu trọc không nhìn thấy, hoặc tên đó cũng chỉ là dân thường mà thôi, nhưng không ngờ tên đó lại có hẳn xe tăng.
Trâu bò thật!
Đúng lúc này có một người đang đi về hướng xe địa hình, sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy là ai thì anh đột nhiên mỉm cười nói với Kỳ Kỳ: “Thôi, cô cứ lo việc của mình đi, bên này cũng có người tới..."
Bạch Diệc Phi dứt lời thì tháo tai nghe xuống, sau đó dùng tay bóp nát ném xuống đất.
Người tới là vệ sĩ của Triệu Thiên.
Không sai, đó là tên vệ sĩ chỉ cao một mét sáu, người ở phòng bếp đạp Bạch Diệc Phi cũng chính là tên vệ sĩ này.
Bạch Diệc Phi mở cửa bước xuống.
Vệ sĩ nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì kinh ngạc, sau đó lập tức nhìn vào chiếc xe địa hình.
Bạch Diệc Phi lợi dụng lúc này đi tới chỗ vệ sĩ, nhân cơ hội tên đó chưa kịp chuẩn bị mà đá bay tên đó ra ngoài.
Một tiếng rầm vang lên, tên vệ sĩ ngã xuống đất.
Tên vệ sĩ phản ứng rất nhanh, vừa tiếp đất đã đứng dậy ngay.
Tốc độ Bạch Diệc Phi cũng rất nhanh, anh biết thực lực của tên vệ sĩ này không kém anh là bao, nếu không phải cận chiến thì sợ rằng cơ hội chiến thắng của anh cũng không lớn, cho nên sau khi đá xong thì anh lập tức nhảy tới.
Ngay lúc tên vệ sĩ định đứng dậy thì anh lập tức ngồi lên người tên đó, rồi ấn tên đó xuống đất, sau đó vòng tay qua cổ khóa chặt.
Tên vệ sĩ lập tức vùng vẫy.
Bạch Diệc Phi vừa dùng sức vừa nói: "Tao nói tao đã nhớ kĩ cú đá của mày mà!"
"Tao là người hay mang thù!"
Tên vệ sĩ dãy dụa cũng vô ích, tên đó bị Bạch Diệc Phi khống chế, cổ cũng bị ghì chặt, hoàn toàn không thể đứng dậy cũng như chống cự, thậm chí còn không thể phát ra âm thanh.
Bạch Diệc Phi chế nhạo: "Tao không phải loại người thích giết người, nhưng trên đảo Lam này mấy người đã quy định có thể tùy ý giết người".
"Vì mày đang tuân thủ các quy tắc giết người bừa bãi, còn giúp bọn chó má kia giết người nữa, vì thế mày cũng nên trả giá cho những gì mình đã làm!"
Bạch Diệc Phi vừa dùng lực đã nghe thấy một tiếng "rắc", cổ tên vệ sĩ bị Bạch Diệc Phi bẻ gãy.
Bạch Diệc Phi buông tay ra rồi đứng lên, cơ thể tên vệ sĩ mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, chết một cách không nhắm mắt.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Đây là kết cục vì đã đạp tao, cái loại làm chó cho kẻ ác!"
Sau đó Bạch Diệc Phi xoay người đi về phía xe địa hình.
"Nhanh! Ở đằng kia!"
Lúc này một giọng nói đột ngột vang lên, Bạch Diệc Phi nhìn sang, anh phát hiện có người chạy ra từ nhà họ Triệu chạy thẳng về phía mình.
“Mẹ nó!”
Bạch Diệc Phi nhanh chóng lên xe, khởi động xe, rồi xông thẳng ra ngoài.
Đây là địa bàn của nhà họ Triệu, mà bọn họ ai nấy đều được trang bị súng ống, Bạch Diệc Phi không dám cậy mạnh, anh chỉ có thể lái xe bỏ chạy, tuyến đường anh chạy là tuyến đường anh đã tới trước đó.