"Vì nhà em trốn trong kho hàng lén lút lên đảo, nhưng sau khi lên đảo mới biết mọi chuyện không giống như đã nghĩ".
"Nhà em hối hận cũng đã muộn, sau đó bố em chết, mẹ em cũng chết theo, còn lại mỗi mình em và chị em".
"Bây giờ ước muốn lớn nhất của bọn em chính là góp đủ tiền, sau đó rời khỏi nơi này".
Sau khi Bạch Diệc Phi nghe xong thì cũng đã hiểu đại khái về Lâm Tử.
Cho dù trước đây có thân phận gì, nhưng một khi tới nơi này thì đều vô dụng cả, có tiền mới có địa vị, còn mạng người ở đây chính là thứ không đáng giá nhất.
Nơi này do liên minh doanh nghiệp thủ đô cai trị, bọn họ giống như là vua thời xưa vậy, mọi chuyện đều do bọn họ định đoạt.
Lâm Tử nhìn Bạch Diệc Phi một lát rồi hỏi: "Anh cũng bị lừa tới đây sao? Anh muốn làm giàu hả?"
Bạch Diệc Phi thở dài nói: "Anh không biết tại sao lại ở đây, em tin không?"
Anh nói xong thì vẻ mặt Lâm Tử tràn đầy nghi hoặc.
Đúng lúc ấy Bạch Diệc Phi đột nhiên lóe ra một suy nghĩ, anh hỏi Lâm Tử: "Em biết ở đâu có dầu không?"
"Anh muốn làm gì?", Lâm Tử cảnh giác nhìn anh.
Bạch Diệc Phi lập tức nói: "Anh biết một chỗ có thuyền, nhưng phải có dầu mới có thể đi được, nếu có thể lấy được dầu thì sẽ dẫn chị em em đi cùng".
Lâm Tử sợ hãi nói: "Nhưng dầu là thứ đắt nhất trên đảo này, đừng nói là bọn em, ngay cả những người có tiền cũng không có ấy chứ".
"Tất cả đều do liên minh doanh nghiệp thủ đô kiểm soát, sợ rằng không dễ kiếm được".
"À đúng rồi, em nhớ ra rồi, mỗi khu vực khai thác mỏ đều có một kho máy móc, ở đó chắc có dầu, nhưng chỗ đó được trông chừng 24 giờ, khó lấy được lắm".
Lúc Bạch Diệc Phi cùng Kỳ Kỳ lên đảo thì chiếc du thuyền kia cũng bị lái lên bờ, bọn họ đi rất lâu mới tới được thành phố này, vậy chắc hẳn nó thuộc về khu vực không khai thác, nên sẽ không có người lấy mất.
Nếu Kỳ Kỳ muốn đi thì có lẽ cô ta cũng sẽ không qua bên đó, dù sao cũng không thuận tiện, hơn nữa đường lại xa, chưa kể thuyền còn ở trên bờ nữa.
Còn nếu cô ta không đi thì càng tốt, thuyền kia chắc chắn vẫn ở đó.
Bạch Diệc Phi nhớ lại lúc Kỳ Kỳ chơi điện thoại trên đường, có lẽ không phải chơi trò chơi, mà cô ta đang liên lạc với người trên đảo, để bọn họ chuẩn bị xe cho cô ta, nếu không sẽ không có xe chờ sẵn ở đó.
Ở đây xe lại là thứ tương đối hiếm, nói như vậy thân phận của Kỳ Kỳ ở chỗ này không hề thấp.
Cho nên nếu cô ta thật sự muốn đi thì chắc chắn sẽ dùng xe ra ngoài.
Lâm Tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em thấy anh cũng không có chỗ ở, hay anh đến nhà em ở đi?"
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Cảm ơn".
Lâm Tử cười nói: "Không cần khách sáo, đi thôi".
Nhà Lâm Tử được làm bằng thép.
Tầng một là quán cơm, chỉ có hai mươi mét vuông, bên trong có một căn bếp rất nhỏ, chỗ còn lại để năm sáu bàn ăn.
Vừa đi vào thì chị của Lâm Tử đã cầm muỗng đuổi đánh Lâm Tử: "Thằng nhóc này, lại chạy đi đánh nhau hả?"
"Hàng ngày không chăm chỉ học hành, chỉ biết đánh nhau! Đánh nhau có thể kiếm ra cơm ăn hả? Đánh nhau có thể rời khỏi đảo sao?"
"Xem chị có đánh chết được em không, xem chị hay mấy người đó đánh đau hơn này!"
Bạch Diệc Phi đứng tại chỗ, Lâm Tử nói chị cậu ta lớn hơn cậu ta ba tuổi, nói cách khác thì chị cậu ta cũng mới hai mươi mốt tuổi, tính ra vẫn còn rất trẻ, ở bên ngoài tầm tuổi này chắc đang học đại học.
Mà cô ta đến đây lúc mười ba tuổi, một mình nuôi em trai, năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất đều chôn vùi ở đây.
Anh nhớ trên đường Lâm Tử có nói: "Chị em lúc đầu đi rửa bát cho người ta, kiếm chút tiền cho hai bọn em sống qua ngày, sau đó nhà chủ kia bị đánh chết, chị em nhận lại quán cơm này".
"Nhưng em cũng nói với anh trước, chị em vừa mới bắt đầu nấu nên rất khó ăn, khách ăn xong đều chửi, nên chị em cũng không dám thu tiền".
"Anh có tin một năm rồi bọn em chưa ăn thịt không!"
"Chị em luôn xin lỗi em, vì chị ấy không thể cho em ăn ngon, nên em phát triển không tốt, mà em thấy chị ấy cũng đâu có phát triển cơ thể được bao nhiêu đâu".
Bạch Diệc Phi nghe Lâm Tử nói, mặc dù cậu ta nói rất dễ dàng, nhưng anh có thể cảm nhận được cuộc sống như vậy rất khó khăn.
…
"Chị, chị đừng đánh nữa được không? Ở đây còn có khách này?", Lâm Tử vừa chạy vừa cười ha hả vừa nói.
Chị cậu ta ngừng động tác, lúc này mới để ý tới Bạch Diệc Phi đang đứng bên cạnh, vì vậy cầm muỗng chỉ vào Lâm Tử nói: "Lúc về sẽ tính sổ với em!"
Cô ta thu cái muỗng lại, sau đó nở nụ cười chuyên nghiệp: "Xin hỏi anh muốn ăn gì?"
Lâm Tử nói là khách thì cô ta tưởng là khách đến ăn cơm.
Cô ta vừa nói thì Bạch Diệc Phi cũng cảm thấy đói, hôm qua từ lúc Kỳ Kỳ cho anh một mẩu bánh mì, uống một chút nước dừa, thì cho đến bây giờ anh chưa có gì bỏ bụng cả.
"Cho một bát mì xào đi!", Bạch Diệc Phi nói.
Chị cậu ta cười một tiếng: "Được thôi, anh chờ một chút".
Nói xong thì cô ta đi ngay vào bếp.
Bạch Diệc Phi để ý mặt chị cậu ta có vài vết nhăn, đúng ra tuổi trẻ là tuổi xinh đẹp nhất, nhưng nhìn qua thì cô ta già hơn so với tuổi rất nhiều.
Bạch Diệc Phi ngồi xuống một cái bàn, Lâm Tử ngồi đối diện anh: "May là có anh, nếu không hôm nay suýt nữa em đã bị đánh một trận rồi".
Trên đường đi Bạch Diệc Phi và Lâm Tử đã nói tên cho nhau.
Lâm Tử tên Dương Lâm, chị cậu ta tên Dương Xảo.
Bạch Diệc Phi đang muốn nói gì đó thì bên ngoài truyền đến tiếng chửi mắng.
"Con mẹ nó đây là đâu? Sao bẩn vậy!"
"Cậu chủ, cậu nhẫn nhịn một chút, ở đây miễn cưỡng cũng coi như có một quán cơm".
"Không hiểu ông già nghĩ gì mà để tao quản lý một khu bẩn thỉu hôi hám như vậy!”
Tiếng nói vừa dứt thì một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest nhạt màu bước vào, theo sau lưng gã là một người đàn ông to lớn.
Người đàn ông to lớn vừa bước vào đã nói với nhà bếp: "Ông chủ đâu? Mau ra đây!"
Lâm Tử thấy người này thì vội vàng kéo Bạch Diệc Phi ngồi tận vào bàn bên trong cùng, sau đó nhỏ giọng nói với Bạch Diệc Phi: "Ở khu số ba thì nhất định không thể chọc vào người này".
"Hả?", vẻ mặt Bạch Diệc Phi tràn đầy khó hiểu.
Dương Lâm tiếp tục nói: "Khu số ba thuộc sự điều khiển của nhà họ Triệu, người này là cậu cả nhà họ Triệu, Triệu Thiên".
"Tên Triệu Thiên tính cách quái đản, không vừa mắt người nào thì giết thẳng tay, không có ai quan tâm việc này nên người ở đây rất sợ gã".
Vừa nói xong thì Dương Xảo từ phòng bếp đi ra, cô ta nhìn thấy Triệu Thiên thì lập tức tươi cười: "Anh Triệu, xin hỏi anh muốn ăn gì?"
Triệu Thiên ngồi trước bàn ăn không đáp, chỉ có người đàn ông to lớn kia kêu to: "Đem thức ăn ngon nhất của mấy người lên đi, phục vụ cậu chủ của bọn tao thật tốt thì cậu chủ sẽ có thưởng, nếu phục vụ không tốt, vậy quán cơm này cứ chờ bị phá bỏ đi! "
"Dạ dạ dạ, nhất định rồi nhất định rồi", Dương Xảo liên tục gật đầu.
Dương Xảo vội vàng đưa mì cho Bạch Diệc Phi, rồi lại đi vào bếp.
Bạch Diệc Phi nhìn món mì xào trước mặt, anh ngửi thấy mùi thơm nên ngón trỏ đột nhiên chuyển động, cũng không quan tâm Triệu Thiên mà đã vội cầm đũa lên ăn "xì xụp xì xụp".
Đã lâu chưa được ăn cơm nên Bạch Diệc Phi cũng không để ý tới cách ăn uống nhã nhặn lịch sử gì nữa, trông anh như bị bỏ đói tám đời vậy.
Triệu Thiên thấy vậy thì vẻ mặt đầy ghét bỏ, gã châm chọc nói: "Đúng là dân nghèo, ăn một bữa cơm cũng thô lỗ như vậy, con mẹ nó cứ như chưa từng ăn cơm vậy!"
Người đàn ông to lớn lập tức lên tiếng đáp lại: "Không phải đâu, nơi này là khu ổ chuột, toàn là dân nghèo, vừa hôi hám vừa bẩn thỉu".
Nói xong thì người đàn ông to lớn lập tức hét lên với Bạch Diệc Phi: "Này! Tên ăn mì kia, con mẹ nó ăn đừng phát ra tiếng! Có nghe thấy không?"
Bạch Diệc Phi cau mày, anh vừa định quay đầu nói thì đã bị Dương Lâm đè tay xuống, sau đó cậu ta ngẩng đầu cười xòa: "Thật xin lỗi, tôi sẽ bảo anh ấy chú ý một chút".
Sau đó Dương Lâm lại nói nhỏ với Bạch Diệc Phi: "Anh nhất định phải nhịn! Đừng đối đầu với bọn họ, nếu không mất mạng đó".
Bạch Diệc Phi gật đầu một cái, anh cũng không phải người muốn khoe khoang sức mạnh, hơn nữa anh không muốn liên lụy tới hai chị em bọn họ.
Bạch Diệc Phi tiếp tục yên lặng ăn mì, nhưng anh lại phát hiện ra một vấn đề.
Vừa rồi anh quá đói nên ăn cái gì cũng thấy ngon, nhưng bây giờ đã có chút đồ trong bụng, khi anh ăn tiếp thì phát hiện thấy mùi vị có vẻ không đúng.
Anh cũng từng tự nấu cơm, tay nghề không tệ lắm, đương nhiên biết bát mì này không ngon rồi.
Với tay nghề của Dương Xảo chỉ sợ đồ làm ra không thỏa mãn được khẩu vị của Triệu Thiên.
Đúng như dự đoán, sau khi Dương Xảo bê một đĩa thịt xào ra ngoài thì lại quay về tiếp tục bê món tiếp theo.
Lúc này Triệu Thiên nếm thử một miếng, sau đó gã mắng lớn: "Cái mẹ gì mà khó ăn thế này?"
Vừa nói xong thì Triệu Thiên lập tức vứt cái đĩa đi: "Con mẹ nó làm gì vậy? Mẹ kiếp đồ cho heo ăn hả?"