Lý Tuyết bị thương không nặng, hai ngày sau đã được xuất viện.
Ngày cô xuất viện, gia đình bốn người ngồi ăn cơm chung với nhau trong biệt thự.
Sau bữa cơm, Lưu Tử Vân kéo Lý Tuyết đi nói chuyện, Bạch Diệc Phi thì đi theo Lý Cường Đông vào trong phòng đọc sách.
Hai ngày trôi qua nên tâm trạng của Bạch Diệc Phi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, anh cũng đã nghĩ rất nhiều.
Trong đó có một việc, chính là việc liên quan đến Liễu Chiêu Phong.
Lúc đó Trần Ngạo Kiều mang theo người đi giết Liễu Chiêu Phong, nhưng sau khi quay lại thì Trần Ngạo kiều mới có thời gian để nói cho anh biết, Liễu Chiêu Phong đã bị người nào đó cứu đi rồi.
Lúc đó Bạch Diệc Phi vừa kinh ngạc lại vừa bất đắc dĩ: “Là ai đã cứu gã?”
“Không biết”, Trần Ngạo Kiều lắc đầu: “Trong tay đối phương có súng, còn có cả súng tiểu liên”.
Bạch Diệc Phi lập tức nhớ đến đám người cầm súng tiểu liên kia: “Là một bọn à?”
“Hẳn là như vậy”.
Lúc đó Bạch Diệc Phi còn chưa hiểu ra vấn đề, nhưng mà sau hai ngày suy nghĩ kỹ càng thì anh đã nghĩ thông rồi.
Trước đó anh đoán đám người cầm súng tiểu liên kia là người của Bạch Vân Bằng, điểm này thì không có gì phải nghi ngờ, mà anh Sáu kia thì chắc là người của Lý Cường Đông.
Còn về việc ai đã cứu Liễu Chiêu Phong, hừ, nếu không phải là người bên Bạch Vân Bằng thì chính là người của Lý Cường Đông làm.
Bạch Diệc Phi và Lý Cường Đông đứng đối diện nhau, thần sắc trên mặt Lý Cường Đông rất bình tĩnh, không khác gì so với bình thường. Còn Bạch Diệc Phi trên mặt dù rất bình tĩnh những mà trong lòng thì lại không hề bình lặng.
“Bây giờ, bố có thể nói cho con được chưa?”
“Đám người cầm súng là của Bạch Vân Bằng?”
“Anh Sáu kia là người của bố?”
“Liễu Chiêu Phong là do bố cứu hay là Bạch Vân Bằng cứu?”
Một loạt các câu hỏi được đưa ra, đôi mắt của Bạch Diệc Phi sáng quắc nhìn chằm chằm Lý Cường Đông, anh muốn có được một đáp án rõ ràng.
“Đúng”, Lý Cường Đông trả lời, chỉ có một chữ.
Trong lòng Bạch Diệc Phi trầm xuống rồi đột nhiên cười lạnh: “Cho nên, bố là người của Bạch Vân Bằng?”
“Đúng”, Lý Cường Đông lại trả lời cũng một câu.
Lần này thì Bạch Diệc Phi cười có chút thê lương: “Bố là người của ông ấy, cho nên lợi dụng cả con gái của mình?”
“Chẳng lẽ bố không để tâm đến Tuyết Nhi một chút nào sao? Cô ấy không phải là con gái ruột của bố sao?”
Lý Cường Đông chỉ trả lời bằng giọng nhàn nhạt: “Có con ở đây, nó sẽ không sao cả”.
“Bố nói láo!”, Bạch Diệc Phi nói tục với Lý Cường Đông: “Bố có biết không, tình huống lúc đó nguy hiểm thế nào, tất cả mọi người đều biết cô ấy chính là điểm yếu của con, chỉ cần bắt được cô ấy là có thể tóm gọn được con!”
“Bố có biết hay không, hai lần cô ấy bị người ta bắt rồi dùng dao kề sát vào cổ, nếu là bố, thì bố có bằng lòng hay không?”
“Càng không nói đến việc người mà bố phái đến kia, khi thấy Tuyết Nhi bị bắt lại muốn con từ bỏ việc cứu cô ấy!”
“Anh ta là người của bố! Bảo con từ bỏ Tuyết Nhi, mẹ kiếp, có cái người bố ruột như bố à!”
Mắt Bạch Diệc Phi vằn lên tia máu, đập mạnh vào bàn, tay chỉ thẳng vào mặt Lý Cường Đông.
Lý Cường Đông vẫn giữ nguyên biểu cảm như vậy, ông không hề quá bất ngờ trước sự phẫn nộ của Bạch Diệc Phi: “Tuyết Nhi không phải đã không sao rồi à?”
Bạch Diệc Phi nghẹn họng, sau đó thì lại càng phẫn nộ: “Vậy phải thế nào thì mới tính là có sao? Phải đợi đến lúc Tuyết Nhi chết rồi thì bố mới cảm thấy là có sao à?”
Lý Cường Đông nghe vậy thì rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa mà cười khổ: “Không”.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh sau đó hít một hơi thật sâu để bản thân mình bình tĩnh hơn: “Tại sao?”
Tất cả những điều này là vì sao?
“Vì để dẫn dắt người đứng phía sau lộ diện”.
Bạch Diệc Phi hơi ngẩn ra: “Người đứng phía sau gì?”
Lý Cường Đông thở dài sau đó nói một cách nghiêm trọng: “Bố của con phát hiện có người đang động vào gốc rễ của nhà họ Bạch, nhưng mà người này chưa hề lộ diện, bố con cũng không tra ra được là ai”.
“Cho nên mới muốn để con làm mồi nhử”.
“Ha!”, Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Mẹ kiếp, dựa vào cái gì mà muốn con làm mồi nhử cho ông ta? Nhà họ Bạch có liên quan gì với con?”
Lý Cường Đông không đồng ý với anh: “Con là con trai của Bạch Vân Bằng”.
“Con không thèm!”, Bạch Diệc Phi quát lên: “Con không có người bố như vậy”.
Một người bố có thể vì nhà họ Bạch mà không tiếc mang con trai của mình đi làm mồi nhử, con mẹ nó ai mà thèm chứ?
Lý Cường Đông nhíu mày: “Bạch Diệc Phi, bây giờ con đã không thể tách mình ra được nữa rồi”.
Đúng vậy, cục diện hiện tại đã thành thế này rồi, Bạch Diệc Phi đã trở thành mồi nhử, vậy thì anh có muốn thoát thân cũng chẳng còn cách nào nữa rồi, trừ phi, anh chết!
Đôi mắt Bạch Diệc Phi hơi tối lại, siết chặt nắm tay của mình nói: “Con không phải là con cờ cho bất kỳ người nào thao túng! Các người muốn dẫn dắt kẻ đứng sau lộ diện thì hãy đi tìm người khác, không phải chỉ mình con mới làm được!”
“Không, chỉ có mình con!”, Lý Cường Đông khẳng định chắc nịch: “Nguyên nhân của sự việc này bắt đầu từ việc bố con giết Lương Minh Nguyệt, mà bây giờ tất cả những gia đình quyền thế đều đang đuổi giết bố con, con là người duy nhất có thể dẫn dắt người nọ xuất hiện”.
“Bọn họ không khỏi đánh giá con quá cao rồi”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Bạch Vân Bằng không chỉ có một người con trai! Bạch Khiếu cũng được đó?”
“Bởi vì, chỉ có con mới có tư cách thừa kế nhà họ Bạch”, Lý Cường Đông nói với hàm ý sâu xa.
Bạch Diệc Phi hiểu ra ngay tức khắc, đồng thời cũng cảm thấy lòng mình lạnh buốt, chỉ vì như vậy cho nên muốn anh trở thành mồi nhử sao?
“Bố hẳn là có thể liên lạc được với Bạch Vân Bằng?”, Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Bố nói với ông ấy, con sẽ không hợp tác đâu!”
Lý Cường Đông thấy Bạch Diệc Phi cố chấp như vậy thì có chút đau đầu: “Chẳng lẽ con không muốn cho Tuyết Nhi một môi trường sống an toàn và thoải mái hay sao? Con không muốn sống một cuộc sống bình yên với nó hay sao?”
“Con muốn!”, Bạch Diệc Phi không hề che dấu suy nghĩ của mình: “Cho nên, con sẽ không đồng ý làm mồi nhử”.
“Con sai rồi!”, Lý Cường Đông lắc đầu: “Con không đi làm mồi nhử thì sẽ chỉ có nước chết nhanh hơn mà thôi, bởi vì con sẽ bị nhà họ Bạch từ bỏ, không có sự giúp đỡ âm thầm từ nhà họ Bạch, con không thể sống nổi đâu!”
“Vì thế, làm sao con có thể mang đến cuộc sống như vậy cho Tuyết Nhi?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì lòng trầm xuống, không thể không thừa nhận, anh đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu này rồi, nếu anh chỉ muốn lo cho mỗi bản thân mình thì gần như là không thể.
Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi cười tự diễu, anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị với Lý Tuyết thôi, một mong ước nhỏ nhoi như vậy mà cũng không thể thực hiện được hay sao?
“Người hôm đó đã tra ra được chưa?”
“Đều là đám tép riu”, Lý Cường Đông lắc đầu.
Bạch Diệc Phi khựng lại: “Đám tép riu? Tép riu thôi mà đã đến mức này? Mẹ kiếp thế thì con còn làm mồi nhử cái gì nữa?”