Mọi người quay sang nhìn nhau, bọn họ cũng đã nghe thấy câu nói vừa rồi của Bạch Diệc Phi, hóa ra từ đầu đến cuối bọn họ thật sự đã bị dắt mũi.
Bạch Diệc Phi không muốn ức hiếp người khác, nhưng Lý Phàm quá đáng nên anh mới phải làm như vậy. Bạch Diệc Phi cũng nhắc tới ông cụ Lý, điều này chứng tỏ Lý Phàm thật sự đáng đánh.
Lý Phàm nói dối để bọn họ trách mắng Bạch Diệc Phi.
Lúc này mọi người bắt đầu nhìn nhìn Lý Phàm với ánh mắt không mấy thiện cảm, so với ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi lúc trước còn tăng thêm vẻ xem thường và cười nhạo hơn.
Lý Phàm không chịu nổi cái nhìn như vậy, gã ta trừng mắt với vệ sĩ đang đứng ở xa: “Lũ vô dụng chúng mày còn đứng đó làm gì hả?”
Vệ sĩ hiểu ý của Lý Phàm, bọn họ lập tức đẩy xe lăn đưa Lý Phàm ra khỏi đám người.
…
Màn đêm buông xuống, hai bên đường đã bắt đầu lên đèn, đèn neon của các cửa hàng cũng sáng lên, ánh sáng lập lòe lúc mờ lúc rạng.
Bên đường có rất nhiều người, trong tay bọn họ cầm gậy gộc.
Người qua đường chỉ dám liếc nhìn một chút rồi cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Những người sống gần đây đã quen với mấy vụ đánh nhau hội đồng trên đường như này rồi, vì vậy sau khi nhìn thấy thì phản ứng đầu tiên là mau chóng đi qua.
Không lâu sau xung quanh đó đã không còn ai nữa.
Lúc này người đàn ông cầm đầu mặc quần áo thể thao, một tay cầm gậy một tay cầm điếu thuốc nhìn quán bar đối diện: “Sao vẫn chưa tới vậy?”
“Đại ca, không phải tin tức sai rồi chứ?”, một gã đàn em nghi ngờ nói
Người đàn ông liếc gã đàn em một cái: “Không sai đâu, tin tức chắc chắn chính xác, đối phương không đưa tin tức giả cho chúng ta đâu".
“Vậy...”, gã đàn em không biết nên làm thế nào.
Người đàn ông nói: “Đi, chúng ta trực tiếp đi vào, sớm hay muộn thì cũng phải phá cả”.
Dứt lời thì cả đám người đi vào trong quan bar đối diện.
Trong quán bar đèn đuốc nhấp nháy, xung quanh chật kín toàn người, quầy rượu bàn dài đều không còn chỗ trống, tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến người ta không thể không sa đọa.
Lúc hai mươi mấy người xông vào thì chẳng ai phát hiện ra bọn họ, ai làm việc nấy, hoặc đúng hơn là không thèm đếm xỉa đến.
Người đàn ông không vui, gã ta ra hiệu: “Phá đi”.
Gã ta nói xong thì tất cả đàn em phía sau đều xông ra, nhìn thấy cái gì là phá cái đó.
“Á”
“Bộp!”
“Ầm ầm!”
Trong quán bar vô cùng hỗn loạn, khắp nơi vang lên tiếng hét chói tai, tiếng bình rượu vỡ và tiếng vật nặng rơi xuống.
Khách trong quán đều bị dọa sợ, bọn họ thấy tình hình không ổn thì đều nhanh chóng chạy đi, không lâu sau bên trong chỉ còn nhân viên phục vụ và đám người tới đập phá.
Nhân viên phục vụ cũng tránh đi, trong đó một quản lý trực tiếp chạy lên tầng hai tìm ông chủ của bọn họ, Lưu Đầu Trọc.
Lúc này Lưu Đầu Trọc đang ở trong phòng nói chuyện cùng một người đàn ông, thấy người khác đột nhiên xông vào thì không khỏi giật mình, sau gã đó lập tức mắng to: “Làm cái gì thế? Hớt hải thế làm gì”.
“Đại ca, có người tới phá quán, khách đều chạy hết rồi, bàn ghế ở tầng dưới bị đập tan nát cả!”
Lưu Đầu Trọc nghe vậy thì ngừng một lát rồi, sau đó gật đầu nói: “Để cho bọn nó phá, tí nữa sẽ có người tới xử lý”.
Nói xong thì Lưu Đầu Trọc vẫy tay, ý bảo quản lý đi ra ngoài.
Quản lý cảm thấy mơ hồ, sau khi ra ngoài vẫn ngẩn người một lúc.
Nếu trước kia đại ca biết quán bị đập phá thì chắc chắn sẽ dẫn anh em đi đánh lại, nhưng sao hôm nay lại thế? Tại sao lại phản ứng bình tĩnh đến vậy? Còn chờ người đến xử lý đám kia nữa?
Ai sẽ tới đây? Lẽ nào đại ca đã biết chuyện này rồi, vì vậy đã thông báo với các anh em khác từ trước?
Trong phòng, Lưu Đầu Trọc nhìn người đàn ông ngồi đối diện, vẻ mặt hơi bối rối nói: “Tôi là người thô kệch, vì thế không muốn hợp tác với mấy người, hơn nữa tôi và Bạch Diệc Phi chỉ là quan hệ làm ăn, không có giao tình gì cả".
Người đàn ông đối diện cười: “Tôi biết, tôi tới đây cũng không phải vì vấn đề này”.
“Vậy anh muốn gì?”, Lưu Đầu Trọc cảnh giác nhìn người đó.
Người đàn ông đáp: “Tôi tới đây vì muốn anh tiếp tục giúp Bạch Diệc Phi, đừng vì tình hình sa sút bây giờ mà đầu quân cho người khác”.
“Nghĩa là sao?”, Lưu Đầu Trọc không hiểu: "Bảo tôi tiếp tục giúp Bạch Diệc Phi? Nhưng tôi và anh ta đâu quan hệ gì?”
“Hơn nữa chính anh kéo anh ta xuống, giờ lại bảo tôi giúp anh ta?"
Người đàn ông gật đầu: "Không có gì mâu thuẫn cả”.
Lưu Đầu Trọc càng không hiểu: "Hai người không phải bạn bè à, sao lại phải làm như thế?”
Người đàn ông ngồi đối diện Lưu Đầu Trọc chính là bạn cũ của Bạch Diệc Phi, Vương Lâu.
Vương Lâu bình tĩnh nói: “Vì là bạn cũ nên mới không để cậu ta thất bại quá thảm hại”.
Vẻ mặt Lưu Đầu Trọc phức tạp, gã không nói gì.
Vương Lâu lại nói: "Chuyện này cũng không hại gì cho anh cả, hơn nữa cậu ta cũng không phải người thường”.
“Nếu thế thì anh ta nhất định sẽ tới rục rịch trở lại, lúc đó sẽ tính sổ với anh, anh...”, Lưu Đầu Trọc không nói hết vế sau.
Vương Lâu ngừng lại, cậu ta nắm chặt tay lại: “Trở lại cũng tốt, nhưng đợi đến lúc đó rồi tính”.
Lưu Đầu Trọc ừ một tiếng: "Thật sự không hiểu nổi mấy người”.
“Anh không cần hiểu, biết càng nhiều thì chết càng sớm”, Vương Lâu thản nhiên nói.
Lưu Đầu Trọc lúc đầu còn ngớ người, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì thêm.
Thật ra không cần Vương Lâu đến nói với gã thì gã cũng sẽ chọn giúp Bạch Diệc Phi, không chỉ vì hợp tác với Bạch Diệc Phi rất tốt, mà còn là vì Bạch Diệp Phi đã từng cứu em gái gã.
…
Dưới tầng một, hơn hai mươi tên vẫn đang ra sức đập phá mọi thứ, vì bên cạnh tên cầm đầu chỉ có một tên đàn em, nên tên đàn em đó theo lời dặn của đại ca hét lên với nhân viên phục vụ: "Mau kêu ông chủ Lưu Đầu Trọc của mấy người ra đây”.
Nhân viên liếc nhìn nhau nhưng không ai động đậy.
Tên đàn em thấy vậy lại gầm lên: “Không nghe thấy à? Mau lên, thời gian của đại ca bọn tao có hạn, đừng lãng phí thời gian nữa, nếu không ra thì bọn tao cũng đánh cả chúng mày luôn”.
“Đứa nào đang làm loạn trên địa bàn của tao vậy?”, Lưu Đầu Trọc tiễn Vương Lâu, hai người đi xuống từ tầng hai.
Tên đàn em thấy người thì lập tức kiêu ngạo la hét: "Mày chính là Lưu Đầu Trọc hả? Mau đưa cho tao cái gậy!”
Nhân viên trong quán nghe thấy vậy thì đều nhìn về phía Lưu Đầu Trọc, bọn họ làm việc cho đại ca lâu rồi, nhưng chưa từng thấy có kẻ nào dám nói như thế với đại ca.
Lưu Đầu Trọc đi tới trước quầy rượu, gã nhìn hai người trước mặt rồi giễu cợt nói: "Không biết tao đắc tội với chúng mày khi nào, mà chúng mày tới phá địa bàn của tao, còn muốn đánh tao nữa?"
"Mày đã động vào người mày không nên động, thế mà còn không biết à?”, tên đại ca hừ lạnh nói.
Lưu Đầu Trọc nhướng mày: “Người tao đắc tội nhiều như vậy, làm sao tao biết được ai với ai chứ?”
“Mày”.
Hai người nghẹn họng, sau đó có người trực tiếp nói: "Tất cả lên cho tao, đánh nó”.
Dứt lời thì mấy người đang đập phá lập tức tập hợp lại, bao vây Lưu Đầu Trọc và nhân viên quán.
Lưu Đầu Trọc cùng và nhân viên trong quán cộng lại cũng mới có chục người, trong tay còn không có vũ khí, mà người ở đối diện lại chuẩn bị sẵn mới tới, hơn hai mươi người trong tay ai cũng có gậy gộc.
Vào lúc hai bên chuẩn bị đánh nhau thì cửa quán bar mở ra, một người đi vào, chính là Bạch Diệc Phi.
“Xin lỗi, đến muộn rồi”.
Lưu Đầu Trọc nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì lập tức chạy lại: "Sếp, lâu rồi không gặp, hôm nay sao lại có thời gian tới đây vậy?”
“Được rồi, đừng nói anh không biết chuyện này”, Bạch Diệc phi xua tay, anh bước tới trước mắt hơn hai mươi người kia.
Lưu Đầu Trọc hơi ngẩn người, gã quả thật đã biết trước, Vương Lâu đã nói với gã, bởi vì lần trước gã giúp Bạch Diệc Phi phá xưởng của Phùng Dũng Cống, Phùng Dũng Cống lại không làm gì được Bạch Diệc Phi nên mới tới phá gã.
“Tôi có thể tự mình giải quyết”, Lưu Đầu Trọc cười ha ha.
Bạch Diệc Phi xua tay: "Chuyện này dù sao cũng là do tôi, vì vậy tôi mới tới đây”.
Lưu Đầu Trọc không nói gì, bản thân gã càng tán thưởng Bạch Diệc Phi hơn, nếu như là mấy ông chủ trước kia, một khi xảy ra chuyện như vậy thì chỉ sợ đã phủi sạch quan hệ rồi, làm gì có chuyện chạy tới đây giúp chứ?