Lý Tuyết ngồi một bên, khẽ nói: “Em không có ký ức về những chuyện trước đây nhưng bọn họ đều đã kể cho em nghe”.
“Anh vì em mà chịu đựng những lời oán trách của mẹ”.
“Anh vì em mà đối địch với người nhà họ Lý”.
“Anh vì em mà không màng nguy hiểm đối đầu với tên bệnh nhân tâm thần”.
“Anh vì em mà cho em uống viên thuốc giải duy nhất”.
“Anh vì em mà bị đánh đến bầm dập, thậm chí còn suýt mất mạng”.
“Vì thế, trong lòng em, anh là anh hùng”.
Bạch Diệc Phi nghe từng câu của Lý Tuyết mà nhớ lại những chuyện trước đây, anh không nói gì mà khóe miệng chỉ khẽ cong lên.
Lý Tuyết lại nói: “Người có mạnh đến đâu thì cũng không thể chắc chắn 100% mọi việc, cũng không thể bảo vệ tất cả những người bên cạnh mình, bởi vì chúng ta không phải thần”.
“Vì thế đây không phải nỗi của anh, anh không phải đồ bỏ đi”.
Câu cuối cùng khiến Bạch Diệc Phi tỉnh táo lại. Đúng thế, anh không phải thần, anh không thể bảo vệ tất cả mọi người, nhưng anh phải trở nên mạnh mẽ, trở thành người mạnh nhất!
…
Nghỉ ngơi thêm một buổi sáng xong Bạch Diệc Phi cũng không quan tâm đến vết thương của mình nữa, anh định đi tìm Lưu Hiểu Anh.
Sau một buổi sáng thảo luận, Lưu Hiểu Anh cũng bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Tạm thời không có cách nào”.
Lúc này, Trương Hoa Bân gọi điện thoại đến.
“Đã tra ra rồi. Là Tùng Vưu Duy, nhưng Diệp Hoan cũng nhúng tay vào, cung cấp cho gã một ít tin tức”.
Đúng như anh đoán!
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Hiểu Anh không nhịn được nói: “Bây giờ anh muốn đi báo thù?”
“Đúng thế”, lửa hận của Bạch Diệc Phi đã bùng cháy, thù này không báo thì vĩnh viễn không thể dập tắt được.
Lưu Hiểu Anh nghĩ nghĩ: “Tôi biết việc báo thù là tất yếu nhưng với tình hình bây giờ thì không quá thích hợp. Người nhà họ Tùng và họ Diệp anh cũng biết rồi đấy, e là…”.
“Tôi không quan tâm”, Bạch Diệc Phi nói xong thì rời đi.
Trên xe, Bạch Diệc Phi lại nhận được điện thoại của Ngô Quế Hương.
Bà nhất định đã biết được chuyện xảy ra vào ngày hôm qua nhưng lúc này mới gọi điện đến, rốt cuộc là muốn làm gì?
“Diệc Phi, mẹ biết con phải chịu uất ức nhưng đừng kích động. Chúng ta phải suy tính về lâu về dài. Mẹ biết con không cam tâm, muốn báo thù nhưng con không thể lấy trứng chọi đá, bây giờ con còn chưa đủ sức để đối đầu với nhà họ Diệp, chẳng may…”.
“Đây là chuyện của riêng con”, Bạch Diệc Phi cảm thấy hơi phiền.
“Sao lại là chuyện của riêng con được? Con là người nhà họ Bạch, mỗi một hành động của con đều đại diện cho nhà chúng ta. Hơn nữa bây giờ con vẫn đang trong thời gian kiểm tra, nếu làm chuyện thiếu suy nghĩ thì những người khác sẽ không chấp nhận con”.
“Với lại quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sao không đợi đến lúc con đủ lông đủ cánh rồi hãy cho kẻ địch một cú trí mạng?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Con không quan tâm nhà họ Bạch có thừa nhận hay không”.
“Sao con cứ không nghe chứ? Chuyện này dính dáng đến quá nhiều thứ. Nếu con không suy nghĩ kỹ mà đã ra tay thì sẽ chịu thiệt. Nói không chừng sẽ đẩy nhà họ Bạch vào thế bị động…”.
“Vì thế tất cả những điều này đều chỉ vì nhà họ Bạch?”, Bạch Diệc Phi cười gằn.
Ngô Quế Hương trả lời: “Con là người nhà họ Bạch thì đương nhiên phải vì chúng ta. Con phải suy nghĩ đến toàn cục, biết không?”
“Hơn nữa người kia không phải còn chưa chết ư?”
Bạch Diệc Phi nghe đến đây thì lập tức cúp điện thoại.
Chưa chết?
Bông Hoa, Vô Bệnh không phải đã chết rồi đấy ư?
Bọn họ không gây thương tổn gì cho anh, thậm chí Bông Hoa còn cứu anh, mà Vô Bệnh cũng đã cứu Từ Lãng.
Bọn họ đáng chết ư?
Còn có Tần Hoa, anh ruột anh, đã trở thành người thực vật.
Anh sao có thể cam tâm, có thể nhẫn nhịn được?
Vì thế thù này anh tất phải báo!