Hai người đã ghé thăm một vài cửa hàng trang sức, cuối cùng quyết định mua một chiếc dây chuyền màu xanh ngọc cho Chu Khúc Nhi.
Sau khi Lý Tuyết mua xong thì Bạch Diệc Phi nói: "Anh cũng mua quà cho anh trai anh".
"Được".
Bạch Diệc Phi nghĩ rất đơn giản, Tần Hoa có hết quần áo giày dép rồi, đồ đàn ông mà anh ta thiếu chỉ còn một chiếc đồng hồ hàng hiệu thôi, vì thế hai người đã đến quầy bán đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng.
“Thưa anh, anh cần gì ạ?”, một nữ nhân viên mặc đồng phục mỉm cười hỏi.
Bạch Diệc Phi tùy ý nhìn một lượt: "Đồng hồ nam, loại đắt nhất".
Nhân viên nữ sửng sốt một lát, cô ta thấy cách ăn mặc của Bạch Diệc Phi không giống người có thể mua được chiếc đồng hồ đắt nhất, mua cái một cái đồng hồ hai mươi ngàn coi như là căng rồi.
"Thưa anh, chiếc đồng hồ nam đắt nhất ở chỗ chúng tôi là hai trăm ngàn, anh có chắc là muốn chiếc đắt nhất không?"
Bạch Diệc Phi tùy ý gật đầu.
Lý Tuyết kéo Bạch Diệc Phi: "Hai trăm ngàn đó, không cần tới mức đó đâu?"
"Anh trai kết hôn, đắt một chút không sao đâu".
Nhân viên nữ nghe thấy bọn họ nói chuyện thì nghĩ chỉ đang làm màu giữ thể diện thôi, vì thế bèn nói: "Thưa anh, chỗ này có mấy kiểu đồng hồ cũng rất phù hợp với đàn ông kết hôn, hơn nữa giá cũng không đắt, chỉ có ba mươi ngàn thôi".
“Không cần, lấy cho tôi xem mẫu đắt nhất của các cô đi”, Bạch Diệc Phi xua tay.
Nhân viên nữ thấy vậy thì thở dài, cô ta đành phải lấy mẫu đắt tiền nhất ra, còn tự cho là tốt bụng nói: "Thế này đi, nếu anh thật sự có thể mua mẫu này thì tôi giảm 20% cho anh".
“Thật sao?”, Bạch Diệc Phi có chút bất ngờ.
Nhân viên nữ thấy vậy thì càng cảm thấy Bạch Diệc Phi không mua nổi: "Là thật, nếu anh thật sự mua nổi thì tôi sẽ giảm giá cho anh".
Bạch Diệc Phi cười: "Vậy được, cầm đi quẹt thẻ đi, nhớ giảm 20%, đừng quẹt nhiều".
Nét mặt của nhân viên nữ hơi cứng lại, cô ta cúi đầu liếc nhìn tấm thẻ đen trước mặt: "Cái này...có thể quẹt được sao?", cô ta nghểnh cổ nói.
Bạch Diệc Phi gật đầu, anh đã quen với trường hợp này rồi, dù sao cũng rất ít người biết loại thẻ này, vì thế bọn họ đều nghĩ đây không phải thẻ ngân hàng.
Nhân viên hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất: "Thưa anh, nếu như anh không mua nổi thì xin anh đừng nói giỡn như vậy được không? Chúng tôi không thể lãng phí thời gian với anh được".
“Cô có ý gì vậy?”, Lý Tuyết phùng má hỏi: “Gì mà mua không nổi chứ?"
"Tôi nói sai sao? Cái này mà là thẻ ngân hàng hả? Cô từng thấy thẻ ngân hàng nào như thế này chưa? Muốn lòe người thì phải giả bộ cho giống một chút chứ!", nhân viên gân cổ cãi.
Lý Tuyết vô cùng tức giận: "Cô chưa từng thấy thì nói đây không phải thẻ ngân hàng hả, cô quẹt rồi thì biết ngay thôi? Vẫn chưa quẹt đã nói không phải, lý ở đâu hả?"
Nhân viên nữ hừ một tiếng: "Được thôi, tôi cũng muốn xem thử có thể quẹt được không!"
Nói xong thì cô ta cầm chiếc thẻ đen quẹt vào máy, trên màn hình hiển thị “quẹt thẻ thành công”.
"Cái này …"
Vẻ mặt nhân viên tràn đầy xấu hổ, tay cầm thẻ cũng có chút run rẩy.
Thấy vậy thì Lý Tuyết vênh mặt: "Cô xem đi, tôi đã nói quẹt được rồi mà, cô còn không tin!"
Nhân viên nữ lập tức nở nụ cười: "Thật sự xin lỗi… vừa rồi tôi …"
Bạch Diệc Phi giơ tay chặn lời nhân viên: "Gói đồng hồ lại cho tôi, đừng dài dòng".
"Vâng vâng vâng …", nhân viên lập tức gật đầu rồi cầm đồng hồ đi đóng gói, nhưng trong lòng cô ta thấp thỏm không thôi, bởi vì cô ta tiện miệng nói giảm giá 20% thôi, chứ thực tế không có giảm giá như thế.
Bây giờ chỉ lấy giá 160 ngàn, vậy chẳng lẽ bản thân cô ta phải bù vào 40 ngàn sao? Vậy sao được chứ?
Đột nhiên nhân viên nữ cái khó ló cái khôn, cô ta tìm tổ trưởng của mình giúp đỡ, cũng không hề nói rõ tình hình thực tế, chỉ nói nhờ anh ta giúp đỡ để cho bọn họ tham gia vào một hoạt động không hề có, rồi dựa vào đó kiếm lại 40 ngàn thay thế.
Trưởng nhóm nghe thấy vậy thì đương nhiên đồng ý.
Thế là đợi đến lúc nữ nhân viên cầm chiếc đồng hồ đã đóng gói quay lại thì có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi theo, anh ta đeo một cặp kính nhỏ, trông rất xảo quyệt.
“Thưa anh, đây là đồng hồ của anh”, nhân viên nữ mỉm cười đưa qua đó.
Bạch Diệc Phi cầm lấy túi đồ rồi định dẫn Lý Tuyết đi, nhưng lại bị trưởng nhóm đó gọi lại: “Xin dừng bước đã ạ, là như vầy, chỗ chúng tôi có một hoạt động đặc biệt dành cho khách hàng với hóa đơn vượt quá 100 ngàn, khách hàng như thế sẽ được tặng một cơ hội rút thăm trúng thưởng, hoạt động rút thăm trúng thưởng này liên quan đến khả năng cá nhân của anh”.
“Tóm lại có thể giúp anh tiết kiệm được nhiều tiền hơn”, trưởng nhóm mỉm cười nói.
Lý Tuyết kéo Bạch Diệc Phi nói: "Muốn tham gia không?"
"Có thể”, Bạch Diệc Phi gật đầu rồi hỏi tổ trưởng đó: “Cụ thể tham gia như thế nào?”
Thấy vậy thì tổ trưởng lập tức tươi cười giới thiệu: "Hoạt động là như vậy, chỗ chúng tôi có một câu hỏi, chỉ cần có thể trả lời đúng thì có thể giảm giá 20% hóa đơn trước, ngoài ra còn được nhận một tấm thẻ VIP".
"Nhưng nếu sai thì phải chi trả tất cả".
"Vậy thì cứ nói ra xem, câu hỏi là gì”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Trưởng nhóm mỉm cười lấy điện thoại ra cho Bạch Diệc Phi xem câu hỏi.
"Trong xã hội ngày nay, các chủ doanh nghiệp đều kiếm ăn bằng cách nào?"
Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi nhìn nhau, câu hỏi này …
“Là câu hỏi mở sao?”
Trưởng nhóm mỉm cười: "Đúng, câu hỏi này không khó, anh thấy đúng không?"
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều im lặng, nếu trong tình huống thông thường thì câu hỏi này chắc chắn không khó, nhưng trong trò chơi này thì khó mà trả lời đúng được.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết, Lý Tuyết cũng nhìn anh lắc đầu: "Em không biết".
Lý Tuyết thật sự không biết, cô không phải là chủ doanh nghiệp, hơn nữa cô cũng chưa từng nghiên cứu về vấn đề này, vì thế hoàn toàn không biết.
Trưởng nhóm và nhân viên nữ đó mỉm cười nhìn Bạch Diệc Phi, nếu Bạch Diệc Phi trả lời sai câu hỏi này thì anh sẽ phải trả thêm 40 ngàn, như vậy cô ta sẽ không bị mắng nữa.
Bạch Diệc Phi rơi vào im lặng.
Chủ doanh nghiệp kiếm ăn bằng cách nào?