Người đó vừa nghe thấy cảnh sát thì sợ đến nỗi run cầm cập: “Đại ca… Giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ… Đại ca… Hay là cũng chém một cánh tay của tôi đi… Đừng báo cảnh sát”.
Là một sát thủ nên có không ít mạng người chết dưới tay bọn chúng. Nếu như bị cảnh sát bắt đi thì bọn chúng chỉ có bị xử bắn thôi.
Từ Lãng không đáp lại mà nhìn xung quanh một cái.
Lúc này, có một tên mắt ti hí mặc đồ hip-hop ngồi trong xe van nhỏ cách đây không xa. Gã đã nhìn thấy tất cả, lúc này nói vào tai nghe bluetooth: “Đó là Từ Lãng, quả nhiên là giả”.
Trong tai nghe truyền lại giọng nói của một người phụ nữ: “Cũng may là không ra tay, nếu không thì chúng ta đã trúng kế rồi”.
“Ừm”, người đàn ông nói tiếp: “Chúng tôi sẽ quan sát thêm, biết đâu Bạch Diệc Phi ở gần đây”.
Trần Hạo đã báo cảnh sát, sau đó quay về trên xe. Nhưng Từ Lãng vẫn ở bên ngoài xe quan sát tình hình. Đợi một hồi lâu, đường đi cũng được lưu thông, xe cũng chầm chậm chuyển bánh.
Hai sát thủ kia nhìn thấy tình huống này thì biết nếu như bọn chúng không đi thì sẽ không có cơ hội nữa, vì vậy hai người liếc mắt nhìn nhau.
Từ Lãng cũng là người tinh mắt nên cũng nhìn thấy cả rồi.
Hai tên sát thủ vừa định từ lan can nhảy xuống thì đã bị Từ Lãng nắm chặt cổ áo rồi kéo lại.
“Kém cỏi thế này thì làm sát thủ cái nỗi gì? Rõ ràng là sỉ nhục cái nghề này mà”, Từ Lãng lạnh lùng nói bên tai hai người.
Hai người sợ hãi không ngừng: “Đại ca nói phải ạ, chúng tôi không xứng làm sát thủ, đại ca tha cho chúng tôi đi”.
“Đại ca, chúng tôi thật sự sai rồi, tha cho chúng tôi đi”.
Từ Lãng không quan tâm mà kéo hai người đi về trước. Còn Trần Hạo thì lái xe chầm chậm.
Ngồi trong xe dã ngoại ở phía sau, Bạch Diệc Phi cảm thấy xe đã chuyển động được rồi nên nhắm mắt lại, hỏi: “Đã giải quyết được rồi sao?”, lời nói tưởng chừng như hỏi nhưng thực chất là khẳng định lại lần nữa, vì anh tin Từ Lãng.
Lưu Hiểu Anh không lên tiếng, chỉ nhìn cửa sổ xe rồi lại nhìn Bạch Diệc Phi.
“Châm cứu đã không có tác dụng với anh rồi”.
Bạch Diệc Phi ậm ừm một tiếng, nói: “Tôi biết rồi”.
…
Tên mắt ti hí trên xe đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe dã ngoại cứ đi theo phía sau thì trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
“Mẹ kiếp”.
“Sao vậy?”, tiếng nói trong tai nghe bluetooth vọng lại.
Tên mắt ti hí nói: “Mẹ nó chứ! Thằng Bạch Diệc Phi quả nhiên giảo hoạt. Tôi còn tưởng rằng hắn sẽ trốn ở nơi khó tìm, ai ngờ lại ngang nhiên ngồi trên xe như vậy”.
“Ý anh nói là Bạch Diệc Phi đang ngồi trên xe?”
“Đúng vậy! Chiếc xe kia cứ đi theo xe của Trần Hạo, giữ khoảng cách không xa không gần, nếu như không chú ý thì quả thật không phát hiện ra được”.
“Quả nhiên là giảo hoạt thật”.
“Nếu hắn đã ở đây thì cứ tiếp tục kế hoạch của chúng ta thôi”.
“Ok! Tôi đi cướp xe trước, lát nữa cô đến tiếp ứng cho tôi”, người đàn ông nói.
“Được, anh cẩn thận đấy, đừng để bị phát hiện”.
“Cô yên tâm, hiện giờ hắn sắp chết rồi, không còn sức chú ý đến tôi đâu”, người đàn ông đáp.
“Ừm”.
Tên mắt ti hí cố ý để xe mình áp sát xe của Bạch Diệc Phi. Gã cố ý để xe mình va chạm vào xe kia để xe kia phải dừng lại.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh ngồi trong xe rồi liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi xuống xe, tên mắt ti hí nhìn thấy lái xe của đối phương cũng xuống xe, liền áy náy nói: “Thật ngại quá, ban nãy tôi không cố ý, tôi có đâm hỏng hóc chỗ nào không?”
Lái xe nghe thấy thế thì lắc đầu, nói: “Không sao đâu”.
Nói xong, lái xe định quay người lên xe thì bị một khẩu súng dí lên người: “Không được cử động! Quay lên xe đi, tao với mày cùng lên xe rồi làm như tao bảo”.
Lái xe tất nhiên không muốn chết nên gật đầu làm theo.
Theo như lệnh của tên mắt ti hí, hai người đến ghế ngồi phía sau còn lái xe thì tiếp tục đi về trước.
Không bao lâu sau, xe tiếp tục chuyển động, còn Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh thì không lên tiếng.
Nửa tiếng sau, Trần Hạo thốt lên một tiếng: “Mẹ kiếp”. Lúc này hắn ta phát hiện ra chiếc xe đi theo mình từ đầu, giờ không thấy đâu nữa.
“Sao thế?”
“Bọn họ không đi kịp chúng ta rồi”, Trần Hạo nói với sắc mặt tái nhợt.
Từ Lãng chau mày nói: “Quay lại”.
“Quay lại?”, Trần Hạo sững người nói: “Nhưng đây là cao tốc…”.
Từ Lãng trầm giọng nói: “Quay lại”.
Trần Hạo nhớ tới sự lợi hại của Từ Lãng nên không dám nói nhiều, lập tức quay xe lại.
Còn chiếc xe dã ngoại do tên mắt ti hí ra lệnh nên lái xe đã lái ra khỏi đường cao tốc mà đi về phía ngoại ô. Không bao lâu, xe dừng lại ở một nơi hoang vu không bóng người.
Sau khi tên mắt ti hí bảo lái xe dừng lại một dùng một tay đánh ngất lái xe, sau đó đi đến bên trong xe.
“Ồ, thê thảm như này rồi sao?”, tên đó nói với giọng giễu cợt.
Lưu Hiểu Anh kinh ngạc, hỏi: “Làm sao mà anh vào đây được?”
Bạch Diệc Phi có chút bất lực dựa trên ghế sofa, sau khi nhìn thấy tên mắt ti hí thì anh có chút kích động. Chính là gã, gã chính là kẻ đã bỏ thuốc.
Tên mắt ti hí nhìn lên người Bạch Diệc Phi, nói: “Bộ dạng sống không bằng chết mà mày còn định đến thủ đô á? Đúng là vớ vẩn, tao thấy mày vẫn chưa đến đó thì đã chết ở đây rồi”.
“Ai chết còn chưa biết đâu”, Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp lại.
Tên mắt ti hí bật cười, nói: “Mày nhìn thấy tao là biết tao đến giết mày. Hơn nữa bây giờ, chúng ta đang ở nơi hoang vu thế này thì ai sẽ đến cứu mày?”