Buổi chiều, chủ tịch Tôn của Cự Đỉnh chủ động tới Hầu Tước tìm Bạch Diệc Phi.
Khi Tôn Huy nhìn thấy phòng làm việc không có người ngoài thì ông ta hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi! Chính anh đã giết Tôn Vĩ!"
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn ông ta: "Không phải tôi!"
"Hừ!", Tôn Huy hừ lạnh một tiếng: "Chắc chắn là anh! Anh không cần phải cãi chày cãi cối ở đây! Tôi nói cho anh biết, tôi đã hỏi người ở quán xông hơi. Sau khi Tôn Vĩ vào đó thì chính anh đã dẫn người xông vào quán, hơn nữa bọn họ còn thấy một đám người bị các anh đánh chạy ra ngoài, còn anh là người rời khỏi đó cuối cùng, không phải anh thì còn ai nữa?"
"Làm sao biết được bình thường ông ta có đắc tội với ai không chứ?"
"Anh! Nếu anh không thừa nhận thì cứ chờ đi, bây giờ tôi sẽ lập tức đi tố cáo anh! Còn nữa, tập đoàn Hầu Tước này của anh tiêu đời rồi!"
Nói xong thì Tôn Huy xoay người, đẩy mạnh cửa đi ra.
Bạch Diệc Phi vẫn ngồi ở đó, không phản ứng gì.
Long Linh Linh vẫn luôn đứng ngoài cửa, mặc dù cô ta không nghe được nội dung cuộc nói chuyện, nhưng khi thấy Tôn Huy đẩy mạnh cửa đi ra thì cũng biết cuộc nói chuyện giữa họ cũng không mấy vui vẻ rồi.
"Chủ tịch?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không sao đâu, hãy chuẩn bị cho một trận chiến ác liệt sắp diễn ra đi".
...
Sau khi Tôn Huy quay về thì nhanh chóng gọi thư ký của mình tới.
"Đi thông báo cho người ở trong tỉnh, mau chóng chặn hết tất cả tàu chở hàng của tập đoàn Hầu Tước. Không cần biết lý do gì, các người phải tìm lý do để ngăn lại cho tôi!"
Dù sao thì tập đoàn Cự Đỉnh cũng là một tập đoàn thuộc top 100 cả nước. Ban đầu họ không đối đầu với Hầu Tước là vì không muốn rước lấy phiền phức, nhiều hơn một chuyện cũng không bằng bớt đi một chuyện, thế nhưng Bạch Diệc Phi lại chơi ác như thế, dám giết chết Tôn Vĩ.
Vậy ông ta sẽ không để Bạch Diệc Phi sống tốt!
.....
Sau khi Tôn Huy đi thì Diệp Ngải lại tới.
"Chuyện Tôn Vĩ chết có liên quan tới anh không?"
Bạch Diệc Phi vẫn lắc đầu.
Diệp Ngải nghi ngờ nhìn anh, cô ta cũng nhận được tin tức nói rằng khi Tôn Vĩ ở phòng xông hơi thì Bạch Diệc Phi là người cuối cùng gặp ông ta, mà vừa khéo là Tôn Vĩ lại bắt cóc vợ của Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi là người có động cơ nhất trong chuyện này.
Diệp Ngải mím môi: "Bạch Diệc Phi, giết người là phạm pháp đấy. Mặc dù tôi và anh không hợp nhau, nhưng tôi thích anh, vì thế tôi không mong anh sẽ xảy ra chuyện gì".
"Xin lỗi, tôi cũng không có lời gì muốn nói với cô, chuyện của tôi thì tôi tự biết", Bạch Diệc Phi lạnh lùng trả lời.
Lúc này Tần Hoa cũng dẫn theo hai viên cảnh sát bước vào.
Anh ta nhìn Bạch Diệc Phi đầy ẩn ý: "Bạch Diệc Phi, có người tố cáo anh tội mưu sát. Căn cứ theo camera giám sát thì anh là người bị tình nghi lớn nhất, vì thế mong anh phối hợp với chúng tôi, đi cùng tôi một chuyến để hỗ trợ điều tra”.
Diệp Ngải nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Bạch Diệc Phi, mặt cô ta hiện lên vẻ khác thường.
Thế nhưng Bạch Diệc Phi bình tĩnh đứng dậy: "Hỗ trợ điều tra là việc mà tôi nên làm".
Trong lòng Tần Hoa cảm thấy có chút phức tạp, thế nhưng vẫn để viên cảnh sát kia đưa Bạch Diệc Phi đi.
Diệp Ngải và Long Linh Linh đứng trong phòng làm việc, mỗi người một suy nghĩ.
Long Linh Linh đang nghĩ, Bạch Diệc Phi cứ bị đưa đi như thế, nếu những giám đốc bộ phận khác biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ khiến mọi người bàng hoàng. Tập đoàn Hầu Tước vốn cũng không hề yên bình, bây giờ lại phải đối mặt với chuyện này thì nên làm gì bây giờ?
Còn Diệp Ngải lại nghĩ, mặc dù vẻ mặt Bạch Diệc Phi vô cùng bình tĩnh, nhưng chuyện này thật sự có liên quan tới anh. Chuyện này cũng đã cho cô ta một cơ hội, một cơ hội để cô ta ra tay với tập đoàn Hầu Tước.