Nửa tiếng sau, Bạch Hổ băng bó vết thương xong liền tự giác rời khỏi phòng làm việc.
Lưu Hiểu Anh ngồi xuống hỏi: "Các anh đi làm cái gì vậy? Vết thương này do bị dao chém phải không?"
Bạch Diệc Phi hướng mắt lên nhìn cô ta nhưng lại đánh trống lảng sang chuyện khác: "Buổi tối cô cùng Long Linh Linh tan làm sớm một chút, tôi có chuyện phải xử lý".
...
Từ Lãng sau khi chạy ra khỏi quán bar liền đi một mạch tới một chung cư nhỏ rồi ấn thang máy đến tầng 20.
"Cốc cốc cốc..."
Gõ cửa xong, chỉ trong chốc lát đã có người mở cửa.
Người mở cửa lại chính là tên ma ốm, người đi theo Diệp Ngải.
"Đại ca?"
Từ Lãng ừ một tiếng rồi cất bước đi vào.
Tên ma ốm dìu Từ Lãng đến phòng ngủ để cho gã nằm xuống.
"Anh lại đi làm nhiệm vụ à?"
Từ Lãng trả lời: "Không phải".
"Vậy đây là như thế nào?", tên ma ốm cầm hòm thuốc ngồi ở mép giường, xử lý vết thương cho Từ Lãng.
Vết thương của Từ Lãng là do mảnh chai thủy tinh cứa vào, trông thật dữ tợn.
Từ Lãng mím môi, kể sơ qua chuyện vừa xảy ra.
Tên ma ốm cau mày nói: "Thật không giống cách làm của anh".
Nếu là trước kia, Từ Lãng được giao nhiệm vụ tương tự đều sẽ giải quyết nhanh chóng, chứ đâu có kéo dài như vậy?
Đương nhiên, cũng không thể thiếu được nguyên nhân là do Từ Lãng đồng ý nhận nhiệm vụ của Bạch Diệc Phi, mặc dù chỉ cần Từ Lãng muốn thì hắn cũng có thể từ chối nhận nhiệm vụ này.
Từ Lãng không lên tiếng.
Tên mà ốm lại nói: "Anh dứt khoát từ chối nhiệm vụ này, trực tiếp giết hắn không được sao?"
Từ Lãng cau mày: "Không được".
"Vì cái gì không được? Cũng không phải chưa từng làm như vậy?"
Tên ma ốm nhớ trước kia Từ Lãng cũng đã từng gặp qua nhiệm vụ tương tự, nhưng Từ Lãng trước giờ đều không quan tâm, trực tiếp giết chết người đó.
Từ Lãng trừng mắt nói: "Bạch Hổ ở đó, tôi muốn ra tay cũng không có cơ hội".
"Bạch Hổ tương đối khó nhằn", tên ma ốm cũng gật đầu đồng ý: "Nhưng mà đại ca, anh có chắc nếu lúc đó không có Bạch Hổ thì anh thật sự có thể ra tay không?"
"Tại sao lại không?", Từ Lãng trả lời, nhưng trong lòng gã cũng có chút do dự.
Gã không khỏi nghĩ tới hình ảnh Bạch Diệc Phi đã cứu gã, còn Bạch Diệc Phi vừa mới nói coi gã như bạn, trong lòng gã càng không thể xác định được.
Tên ma ốm nhanh chóng xử lý xong vết thương, thu dọn hòm thuốc rồi nói: "Đại ca, em thấy anh nên mau chóng giải quyết nhiệm vụ này".
Nếu không, chuyện này có thể sẽ vượt qua khỏi tầm kiểm soát.
Từ Lãng khẽ cau mày: "Tôi biết rồi".
Nói xong, Từ Lãng móc một chai cao Tuyết Lê từ trong ngực mình ra, ném cho tên ma ốm.
Tên ma ốm nhận được, khẽ mỉm cười.
Tên ma ốm cũng bị ho khan một chút, phổi không được khỏe, nên đại ca của hắn thường xuyên mang Tuyết Lê Cao tới để chế biến mấy món bổ phổi hắn.
Gã ta ngoài miệng không nói gì, nhưng tấm lòng của gã, hắn có thể cảm nhận được.
"Đại ca, nếu như anh không nỡ ra tay, có thể tới tìm em".
"Không cần".
Từ Lãng cảm thấy hắn có thể ra tay được, đương nhiên, cũng chỉ là gã tự cảm thấy.
Tên ma ốm nghe vậy liền nhún vai: "Tùy anh".
...
7 giờ tối, Bạch Diệc Phi đúng giờ đi đến khách sạn Thiên Bắc.
Hôm nay anh đã bao toàn bộ hai tầng của khách sạn Thiên Bắc, anh đã bố trí mười bàn ăn, trừ mấy vị chủ tịch ngân hàng lớn cùng với Tôn Vĩ ra anh còn mời những vị chủ tịch của các công ty vừa và nhỏ khác ở Thiên Bắc.
Bạch Diệc Phi vừa đi tới, mọi người đều đứng lên rối rít chào hỏi anh.
Bạch Diệc Phi đáp lại từng người một, sau đó đi tới bàn của người chủ trì buổi tiệc, anh phát hiện mấy chủ tịch ngân hàng đã đến rồi mà Tôn Vĩ còn chưa tới.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã 7 giờ 2 phút rồi.
"Chủ tịch Tôn bị tắc đường sao?", Bạch Diệc Phi hỏi một câu.
Một vị chủ tịch ngân hàng có chút lúng túng đáp: "Cái này, có thể là như vậy..."
Khóe miệng Bạch Diệc Phi cong lên: "Ừ, vậy chúng ta cứ bắt đầu trước đi!"
Những người ở các bàn khác nghe vậy cũng rối rít hùa theo.
Thật ra có rất nhiều người hoàn toàn không biết tại sao chủ tịch Hầu Tước lại muốn mời bọn họ ăn cơm, nhưng đối phương là chủ tịch Hầu Tước, đương nhiên họ không thể từ chối.
Bạch Diệc Phi mời mọi người bắt đầu ăn uống.
7 giờ 10 phút, Tôn Vĩ mới tới.
Tôn Vĩ mặc bộ âu phục đắt tiền, tóc được chải chuốt bóng bảy, khuôn mặt vô cùng kiêu ngạo.
Chờ lát nữa ông ta sẽ nhân cơ hội này đưa ra điều kiện của mình với Bạch Diệc Phi, từ đó đạt được nhiều lợi ích hơn, thuận tiện để cho Bạch Diệc Phi biết rằng ở đất Thiên Bắc này, chủ tịch Hầu Tước có giỏi như thế nào cũng vẫn phải nghe lời ông ta.
Nhưng mà đến tầng thứ hai xong, vẻ mặt của Tôn Vĩ trở nên cứng đờ: "Cậu chắc chắn là ở đây?"
Người phục vụ bên cạnh phụ trách dẫn đường gật đầu: "Chắc ạ, chủ tịch Bạch hôm nay bao toàn bộ hai tầng".
Tôn Vĩ sửng sốt một chút, toàn bộ hai tầng ư?
Bạch Diệc Phi không chỉ mời ông ta mà còn mời những vị chủ tịch của ngân hàng khác nữa sao?
Tôn Vĩ nhìn xung quanh, những người ở hơn mười bàn này đều do Bạch Diệc Phi mời đến sao? Anh ta muốn làm cái gì chứ?