“Này! Cô nói cái gì vậy?”, Lưu Hiểu Anh trợn mắt nhìn Lưu Hà: “Nếu không phải do cô ăn vạ thì chúng tôi cũng đâu có bị người ta chú ý, cô còn trách bọn tôi nữa à?”
Lưu Hà bị phát hiện đang ăn vạ nhưng không hề biến sắc, chẳng hề xấu hổ nói: “Tôi ăn vạ thì sao? Ai bảo mấy người đen đủi đụng trúng tôi chứ!”
“Cô!”, Lưu Hiểu Anh định nói tiếp nhưng bị Bạch Diệc Phi ngăn lại.
“Đừng đôi co với cô ta nữa, phí lời”.
Lưu Hà càng làm tới: “Cái gì mà phí lời, theo tôi thì mấy người không nói lại được tôi nên viện cớ thì đúng hơn”.
Lưu Hiểu Anh lại định cãi lại, nhưng nghĩ lại lời Bạch Diệc Phi vừa nói thì thấy cũng có lý, hơn nữa hiện tại cũng chưa biết rõ tình hình ra sao, do đó vẫn nên giữ sức một chút thì tốt hơn, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì cũng còn sức mà đối phó!
Lưu Hà thấy hai người không nói gì lại nói tiếp: “Cô thấy chưa, không nói lên lời rồi phải không!”
“Thật nhu nhược!”
“Haizz, là do tôi quá mạnh đây mà, dù sao thì tôi cũng là em ruột của Lưu đầu trọc mà!”
Câu nói này đúng là đã khiến Bạch Diệc Phi có chút ngạc nhiên.
Không ngờ rằng Lưu đầu trọc lại có một cô em gái.
…
“Hình như nhà hết giấm rồi”, Lưu Tử Vân nói vọng ra rừ trong bếp: “Ai đi mua một chai đi?”
Trong phòng khách, Lý Cường Đông nghe thấy vậy liền đứng dậy: “Để tôi đi”.
“Chú, để cháu đi cho!”, Chu Khúc Nhi cũng cảm thấy ngại khi không làm việc gì, may quá lại có cơ hội này.
Lý Cường Đông cũng không miễn cưỡng: “Cũng được, cháu ra cổng khu chung cư rẽ trái là có một siêu thị”.
Lúc này, Lý Tuyết cũng đứng dậy, khẽ kéo áo Chu Khúc Nhi: “Em cũng muốn đi”.
Chu Khúc Nhi khó xử vì Lý Tuyết lúc này không thể tùy tiện đi ra ngoài được!
Lý Cường Đông thì lại không lo lắng: “Cho nó đi theo đi! Cứ ở trong nhà mãi cũng chán”.
Chu Khúc Nhi thấy Lý Cường Đông không phản đối liền đưa Lý Tuyết đi cùng.
…
Tại một căn biệt thự khu cảng Lam Ba.
Liễu Chiêu Phong ngồi trên sô pha mắt lim dim nhìn Tiêu Vinh Đào đang gọi điện thoại, sau đó từ từ cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm nhỏ.
Một lát sau, Tiêu Vinh Đào quay lại: “Anh Liễu, đã bắt được người rồi, đến lúc đó tôi không tin là tên Lưu đầu trọc đó không nghe lời”.
Liễu Chiêu Phong gật đầu: “Trông chừng cẩn thận cho tôi, không được xảy ra sai xót”.
Lúc trước gã đã từng nghe nói Lưu đầu trọc có một người em gái, gã cưng chiều em gái mình còn hơn cả vợ. Việc sắp tới mà Liễu Chiêu Phong định làm bắt buộc phải dùng tới Lưu đầu trọc.
Gã Lưu đầu trọc đó không bao giờ ngoan ngoãn làm việc, thế nên mới phải bắt em gái Lưu Hà để uy hiếp gã, đến lúc đó thì không cần lo gã không chịu nghe lời.
Còn về phía Tiêu Vinh Đào, sau khi Liễu Thị phá sản thì công ty của Tiêu Vinh Đào cũng không còn chỗ dựa nữa, gian nan vô cùng, nhưng ít ra cũng vẫn còn Liễu Chiêu Phong. Thế mà hai hôm trước công ty lại bị tập đoàn Hầu Tước công kích, giờ cũng không còn nữa.
Ban đầu Tiêu Vinh Đào cũng không hiểu rõ đầu đuôi, không biết nguyên nhân vì sao lại bị Hầu Tước chế tài? Sau này gã mới biết chắc chắn là do Bạch Diệc Phi, là Bạch Diệc Phi đang báo thù gã!
Lúc trước ở Bệnh Viện khi Lý Tuyết ngất đi, tình hình vô cùng cấp bách nên Tiêu Vinh Đào không để ý chuyện sau đó thế nào, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy chắc chắn là tên chó chết Bạch Diệc Phi!
Chẳng phải hắn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước sao? Nếu muốn sai khiến người khác giở trò với công ty của gã thì cũng quá dễ dàng!
Chính vì vậy, Tiêu Vinh Đào càng thêm căm ghét Bạch Diệc Phi, thâm chí là thù hận.
Liễu Chiêu Phong nhìn Tiêu Vinh Đào: “Không còn việc gì nữa thì để tôi đưa cậu về”.
Giữa bọn họ là mối quan hệ hợp tác, nhưng Liễu Chiêu Phong chỉ đang lợi dụng Tiêu Vinh Đào mà thôi, chứ bản thân gã không tích Tiêu Vinh Đào, do vậy cũng không muốn Tiêu Vinh Đào ở lại lâu.
Tiêu Vinh Đào vẫn phải nịnh bợ Liễu Chiêu Phong, gã cười nói: “Không cần đâu anh Liễu, tôi tự về được rồi”.
“Đúng rồi, anh Liễu, họ nói là còn bắt được một tên công tử nhà giàu và một cô gái nữa, có thể chúng ta sẽ được tài trợ thêm”, Tiêu Vinh Đào chợt nhớ ra.
Liễu Chiêu Phong khẽ cau mày: “Cẩn thận đấy, đừng để người khác biết chuyện”.
Hai người ra khỏi khu biệt thự, Liễu Chiêu Phong đang định quay về thì bất ngờ nhìn thấy Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi từ xa đi tới.
Liễu Chiêu Phong vô cùng phấn khích, đã lâu lắm rồi từ sau khi Liễu Thị phá sản gã chưa được gặp lại Lý Tuyết.
Tiêu Vinh Đào cũng nhìn thấy Lý Tuyết, trong lòng cũng thấy xốn xang.
Lý Tuyết giờ đã không sao rồi, vậy thì sao tên Bạch Diệc Phi khốn kiếp kia lại giở trò với công ty gã?
Tiêu Vinh Đào nghiến răng, tên Bạch Diệc Phi đáng chết!
Liễu Chiêu Phong không để ý đến thái độ của Tiêu Vinh Đào, gã kiềm chế cảm xúc quay qua nói: “Cậu về trước đi, có tin tức gì thì báo lại cho tôi”.
Sau khi Tiêu Vinh Đào đi thì Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi cũng gần tới cổng khu chung cư, Liễu Chiêu Phong liền tiến tới gần.
“Tuyết nhi, lâu rồi không gặp”, Liễu Chiêu Phong cười tươi như gió xuân.
Chu Khúc Nhi vẻ mặt khó chịu, ngày trước cô cũng từng được nghe Lý Tuyết kể về Liễu Chiêu Phong thế nên cô vô cùng coi thường hạng người bỏ thuốc người khác như gã, cộng thêm việc lần trước cô cùng Lý Tuyết bị đưa đến Liễu Thị, nếu như không phải do tình hình lúc đó hỗn loạn thì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Còn Lý Tuyết thì nhìn Liễu Chiêu Phong với ánh mắt rất nghi ngờ: “Chú à, chúng ta quen nhau sao?”
Liễu Chiêu Phong cười như tượng sáp: “Chú?”
Chu Khúc Nhi nhìn vẻ mặt Liễu Chiêu Phong thì suýt bật cười nhưng cô cũng không giải thích gì thêm: “Tuyết Nhi không muốn dính dáng gì đến anh cả, chúng tôi phải về đây”.
Lý Tuyết không nói gì, ngoan ngoãn nghe theo Chu Khúc Nhi.
Liễu Chiêu Phong lập tức bước lên phía trước, dơ tay chặn đường Lý Tuyết.
“Tuyết Nhi, lúc trước là anh sai rồi, anh thừa nhận. Nhưng sau này anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Tuyết Nhi em tha thứ cho anh có được không?”, Liễu Chiêu Phong khẩn thiết nói.
Lý Tuyết chớp mắt, Chu Khúc nhi cướp lời: “Anh đừng nói nữa, Tuyết Nhi không tha thứ cho anh đâu!”
“Đây là chuyện của tôi và Tuyết Nhi, có liên quan gì đến cô?”. Liễu Chiêu Phong lạnh lùng nhìn Chu Khúc Nhi.
“Thế thì sao? Người như anh đâu có xứng ở cạnh Tuyết Nhi!”, Chu Khúc Nhi đứng chắn trước mặt Lý Tuyết.
Lý Tuyết như nhận thấy sự nguy hiểm, và có chút sợ hãi nên đứng nấp sau Chu Khúc Nhi, len lén nhìn Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong đột nhiên phát hiện, Lý Tuyết hình như có gì đó khác lạ. Ánh mắt cô nhìn gã rất lạ lẫm, cứ như là gã không hề quen biết gã vậy. Theo lẽ thường, hẳn là Lý Tuyết sẽ ghét gã, khi gặp gã nên tức giận hoặc là lạnh nhạt, lại hoặc là cảnh cáo gã.
Nhưng Lý Tuyết bây giờ đang đứng nấp sau Chu Khúc Nhi với vẻ mặt vô cùng sợ hãi, lại có vẻ rất hiếu kỳ. Hoàn toàn không phải là thái độ nên có của Lý Tuyết.
Liễu Chiêu Phong trầm mặt xuống: “Tuyết Nhi bị sao vậy?”