Nghe thấy lời này, Vương Gia Tuấn ngây người ra. Bởi vì những lời mà Vương Tư Tư nói đều đúng.
Buổi tối hôm đó xảy ra hỏa hoạn, sau đó có người hô là có động đất, rồi lại có người kêu bắt trộm.
Nhưng dường như hắn chỉ nhớ lúc đó mình quả thật có xảy ra chuyện gì đó với Long Linh Linh nhưng ấn tượng rất mơ hồ, căn bản không thể nhớ rõ được.
Nhưng lúc hắn tỉnh lại thì phát hiện quần áo của mình không hề cởi ra, vì vậy hắn không dám chắc chắn là rốt cuộc mình và Long Linh Linh có thật sự làm ‘chuyện ấy’ hay không?
Hiện giờ Vương Tư Tư nói những lời này thì tất cả như được sáng tỏ rồi.
Vương Gia Tuấn chỉ nói một câu với Vương Tư Tư: “Chính bà đã bỏ thuốc tôi”.
Vương Tư Tư cười, nói: “Đúng vậy! Nhưng một mình tôi thì không thể hoàn thành việc có mức độ khó cao như này. Tối hôm đó cũng may là có ông Sa giúp nên tôi mới dễ dàng làm được như vậy”.
Nói xong, Vương Tư Tư nhìn Sa Phi Dương một cái.
Còn Sa Phi Dương thì khẽ cười gật đầu.
Tất cả mọi người thấy vậy thì lập tức bừng tỉnh. Cuối cùng, chân tướng sự việc cũng đã rõ. Còn Long Linh Linh không kìm nổi mà bật khóc. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Cô ta tủi thân, nước mắt rưng rưng, hỏi: “Bố! Mẹ! Lẽ nào trong lòng hai người, con thật sự không quan trọng sao? Không đáng giá chút nào sao?”
“Hai người thật sự không biết họ đang lợi dụng hai người để uy hiếp con sao?”
Bố mẹ của Long Linh Linh lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào cô ta.
Long Linh Linh vẫn nói tiếp: “Hai người muốn em trai con có một công việc tốt, còn muốn lễ vật triệu tệ của nhà họ Vương, cả biệt thự của nhà họ nữa. Vì những thứ này mà hai người thật sự không để tâm đến con gái mình sao?”
“Hai người phải biết rằng con sẽ đứng trước nguy hiểm gì chứ?”
Bố mẹ Long Linh Linh vẫn cúi đầu không nói gì.
Dù gì thì bố mẹ Long Linh Linh cũng sống mấy chục năm trời, lẽ nào không nhìn ra mình bị lợi dụng. Nhưng cuối cùng vẫn ép buộc Long Linh Linh đồng ý gả cho Vương Gia Tuấn.
Họ đều biết hết nhưng vì em trai của Long Linh Linh và mấy triệu tệ lễ vật và cả biệt thự lớn nên họ đều nhắm mắt làm ngơ.
Thậm chí họ còn yêu cầu Vương Gia Tuấn sắp xếp giúp em trai của Long Linh Linh có vị trí như giám đốc chẳng hạn.
Nếu bạn đang đọc truyện trên website không phải T*amlinh2*47.*com thì có nghĩa đây là website chuyên đi ăn cắp truyện của chúng tôi. Hãy quay lại website T*amlinh2*47.*com để ủng hộ team ra truyện sớm nhất nhé!
Đây thật sự là việc mà người làm cha làm mẹ nên làm sao?
Long Linh Linh rất thất vọng, trong lòng cảm thấy như tro tàn.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Vương Gia Tuấn, ánh mắt căm phẫn rồi thốt ra hai từ: “Ghê tởm!”
Sau đó cô ta ngồi dậy định đi về phía Vương Lâu.
Vương Gia Tuấn thấy vậy thì nắm chặt tay cô ta, hỏi: “Cô định đi đâu?”
“Chả liên quan gì đến anh!”, Long Linh Linh hất tay hắn ra, lạnh lùng nói.
Vương Gia Tuấn mặc kệ, cứ vậy lên trước ngăn cản: “Mẹ kiếp! Cô là người của tôi, sao lại không liên quan?”
“Tránh ra!”, Tần Hoa đột nhiên xông lại, một quyền đập lên người Vương Gia Tuấn.
Vệ sĩ của nhà họ Vương thấy vậy thì định lại bảo vệ cậu chủ.
Nhưng hắn ta căn bản không phải là đối thủ của Tần Hoa, một quyền đã bị Tần Hoa đánh cho lùi về sau mấy bước.
Tần Hoa định đánh lên người Vương Gia Tuấn cái nữa nhưng lúc này, có người bị bay ra ngoài.
Không ngờ người này không phải là Vương Gia Tuấn mà lại là Tần Hoa.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhìn kỹ lại thì Vương Thạch Khánh đang đứng trước mặt Vương Gia Tuấn, vừa mới hạ nắm đấm xuống.
Tần Hoa mạnh như vậy mà lại bị Vương Thạch Khánh dùng một quyền mà đánh bay ra ngoài.
Không nói cũng biết, thực lực của Vương Thạch Khánh mạnh đến mức nào.
“Phụt!”, Tần Hoa ngồi sụp trên đất, còn nôn ra máu. Anh ta kinh hãi nhìn Vương Thạch Khánh, nói: “Cảnh giới võ thần!”
“Cái gì?”, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Không ngờ Vương Thạch Khánh lại là cường giả của cảnh giới võ thần.
Vương Thạch Khánh nhìn mọi người rồi cười lạnh một tiếng, nói: “Nhà họ Vương ẩn mình suốt năm mươi năm, vậy mà đám gia tộc hạ đẳng các người muốn lật đổ là lật được sao?”
Cũng được coi là bốn gia tộc lớn của cả nước mà giờ đây bị Vương Thạch Khánh nói là đám gia tộc hạ đẳng. Đủ thấy Vương Thạch Khánh mạnh đến mức nào.
“Mẹ kiếp!”
Tần Hoa bị đánh thương nặng không kìm nổi mà đứng dậy, không quan tâm đến vết thương mà lại một lần nữa xông lại phía người nhà họ Vương.
Thấy vậy, Lý Cường Đông và Bạch Vân Bằng cũng ra tay. Và cuộc hỗn chiến lại một lần nữa xảy ra.
Lúc này, chú Dương ngồi trên xe lăn đột nhiên ném ra mấy hạt đậu đỏ, sau đó lại lấy ra cái la bàn.
Chỉ thấy ông ta đảo vài vòng, trên mặt đất lập tức xuất hiện mấy bức tường cao. Họ liền tách hẳn đám người này ra.
Vì vậy, đám người Bạch Vân Bằng ở phía bên này không còn ưu thế nữa.
Nhưng lát sau, Sa Phi Dương nắm chặt Từ Lãng ở bên cạnh rồi giẫm chân lên viên đá ở bên cạnh.