Ta nghĩ ta kiếp trước chắc là không có uống canh mạnh bà, nên kiếp này ta mới có được những ký ức trước kia, mang theo nó sanh ra .
Bất quá, đáng nhắc tới chính là, người sinh ta ra là đàn ông. Không sai, chính xác trăm phần trăm là một người đàn ông.
Hắn là Nhi Di, là hoàng phu của nữ hoàng, ta là con gái thứ hai của hắn.
Tỷ tỷ hơn ta bảy tuổi, hoàn toàn xứng đáng là nữ nhân xinh đẹp.
Lúc năm tuổi, ta lập chí phải làm thương nhân, tại sao, bởi vì Nhu Di muốn ta hàng năm phải kiếm tiền cống cho Đại Tề, vì lẽ đó, ta muốn kiếm thật nhiều tiền. Ở kiếp trước, nói về giao thiệp làm kinh tế với ta mà nói là chuyện không khó . Hơn nữa vừa vặn tách ra khỏi việc phải tranh giành ngôi vị đế vương, nhất cử lưỡng tiện a.
Việc này được người nhà tán thành. Năm mười bảy tuổi, ta đã là hoàng đế đại tề.
Kì Tú cùng Tú Kì là một cặp tỷ muội sinh đôi, xuất thân võ lâm thế gia, nhỏ hơn ta hai tuổi,cha mẹ hai người bị cuốn vào tranh đấu giang hồ mà chết. Hai nàng lại được ta cứu giúp, từ đó cả hai liền đi theo bên cạnh ta. Về sau, ba người bọn ta cùng bái sư học võ, danh nghĩa là chủ tớ, nhưng tình cảm là tỷ muội.
Tuy cả hai nàng hình dạng giống nhau, nhưng tính cách lại khác, Kì Tú tính tình hoạt bát, Tú Kì tính tình lạnh lùng. Kì Tú dùng roi, nguy thì có thể ngăn địch, nhàn thì có thể đánh xe, ở điểm này, Thương Thương khen nàng vũ khí chọn rất tốt. Tú Kì sử dụng kiếm, kiếm ra khỏi vỏ tất thấy máu. Bình Thương cả người toả ra sát khí lạnh lẽo.
Năm mười ba tuổi, ngày sinh nhật của ta, cũng chính là lễ thành nhân. Khi ta di chuyển lên gường, liền nhìn thấy một nam nhân xinh đẹp, ta lập tức tỉnh táo .
Đây mới là hàm nghĩa thật sự của lễ thành nhân.
Bất đắc dĩ ta bảo người mang hắn đi, hắn lấy tính mạng ra, chỉ cầu ở lại bên cạnh ta làm một gã sai vặt.
Từ thế kỷ hai mươi mốt nam nữ bình đẳng tới thế giới trọng nữ khinh nam , ta chỉ có điểm này không thể thích ứng được.
Ngày thứ hai, ta trịnh trọng thanh minh đời này chỉ nguyện một đời một kiếp một đôi người, cuối cùng họ cũng không thể bức ép ta hoàn thành lễ thành nhân. Nhưng không chịu thua, cha mẹ tỷ tỷ tới phòng ta nhét vào đầu ta vô vàn ý nghĩ
Bất quá ta mọi ngày đều ở đại tề, rất ít tới chỗ Nhu Di, cũng làm cho bọn họ hiếm có cơ hội.
Vô Danh là người nắm giữ chùa, cùng ta xem như là bạn. Cũng là người biết rõ thân phận của ta
Thời gian nhàn hạ, ta thích nhất quấy rầy nàng, từng chế nhạo nàng, một mực muốn làm người xuất gia. Nàng tạo thành chữ thập mà niệm Phật, đàng hoàng trịnh trọng trả lời, người sống một đời, làm sao xuất thế. Tuy là như vậy, nàng vẫn là nhân vật nổi danh Đại Tề.
Hôm nay cuối thu không khí vui vẻ, chính là quấy rầy nàng nên khí trời tốt. Liền dẫn theo Kì Tú cùng Tú Kì ngồi trên xe ngựa đi tới chùa.
Vô Danh hôm nay có khách, ta liền tự mình đi bộ tới rừng trúc
Ta nhìn thấy hắn, một mãnh xanh biếc trong rừng trúc.
Hắn vận một thân y phục xanh nhạt, đứng bình thản trong rừng trúc. Khoáng cách không xa lắm, ta thấy hắn như một bức tranh.
Có lẽ là cảm nhận được ta nhìn hắn, hắn chậm rãi quay đầu, vẻ mặt điềm tĩnh mà bình yên. Mang theo chút nghi hoặc càng lúc càng gần chỗ ta
Ánh mắt hắn ôn hòa, ta thật lòng hỏi, công tử quý danh là gì, có thể hay không nói cho ta biết.
Nghe xong, gò má hắn bỗng nhiễm hồng nhàn nhạt, ngượng ngùng mím mím đôi môi hồng.
Thương, tiếng nói của hắn cũng như người của hắn, thanh dịu ôn hòa, cho ta nhận thấy chân tình